Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta cho ngươi mười hơi thở

Tiểu thuyết gốc · 2097 chữ

Lắc đầu mấy cái lấy lại tỉnh táo, hắn liền lao đến, đưa tay ra một trảo hướng thẳng tới nàng. Khoảng cách giữa hắn và nàng chưa đến mười thước, với tốc độ của hắn thì cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi. Năm thước, ba thước, hai thước, đến khi thân ảnh của hắn chỉ còn cách nàng một thước thì bỗng

-Rầm!

Cửa sổ bên phải chợt bị phá tan phát ra một tiếng rầm, nó đổ sụp lên người hắn, mang theo đó là một nắm đấm rất lớn mang theo lực lượng thái sơn áp đỉnh đánh tới. Chuyện sắp thành thì liền phát sinh biến cố như vậy, cho dù kinh nghiệm của hắn có dày dặn hơn nữa cũng không kịp làm ra phản ứng, tùy ý bị một quyền kia đánh trúng. Bốp một tiếng, quyền đầu kia đánh bay hắn va vào góc tường đối diện, lực đạo mạnh đến mức làm thân hắn đụng nát bức tường cũ kỹ kia, tiếp tục bay thẳng ra ngoài. Thân ảnh kia không có dừng lại mà cũng lao ra theo, trực tiếp phá tan bức tường kia. Khó khăn đứng bật dậy, hắc y nhân hoảng hốt khi phát hiện quyền đầu kia lực lượng quá đỗi kinh khủng, đã đánh gãy hai cây xương sườn của hắn. Hắn nheo mắt mà nhìn thân ảnh vừa lao ra kia, không ai khác chính là Hải Long. Trong lần giao thủ trước với hai tên kia, hắn là do bị chiêu thức quỷ dị kia đánh bị thương nên mới phải bỏ chạy. Sâu trong thâm tâm, hắn vẫn thầm nghĩ so đấu về lực lượng, tên kia vẫn còn thua xa hắn. Thế nhưng một quyền vừa rồi là bằng chứng chứng minh hắn đã sai rồi. Một quyền vừa rồi tuyệt đối đạt đến năm trăm cân, đã chẳng thua kém gì hắn nữa rồi, cũng đã làm trong lòng hắn giấy lên kinh đào hải lãng. Lúc này Hải Long đang lẳng lặng mà nhìn hắn nhưng hai tròng mắt đã hằn lên vô số tia máu, sát ý trong đối phương không hề che giấu mà mạnh mẽ bắn ra khiến cho mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng. Tên kia chưa vội động thủ mà chỉ bình tĩnh nói ra:

-Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi hẳn là Ảnh Sát bên cạnh Mộc Tượng.

Thấy đối phương nhận ra mình, hắc y nhân cũng có chút bất ngờ nhưng chỉ lóe lên một thoáng rồi biến mất, lại bảo trì trầm mặc không lên tiếng.

-Xem ra ngươi đúng là Ảnh Sát, thực lực của ngươi đúng là đáng sợ, không ngờ ngươi ẩn giấu kỹ như vậy. Chuyện ngươi ám sát ta và Thiết Trụ ngày hôm qua, ta không hề để ý, ngươi có đủ khả năng thì cho dù có giết chết được hai chúng ta cũng không có gì đáng trách. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại nhắm tới muội muội của ta, đây đã rơi vào cấm kỵ của thôn, cũng đã vi phạm điểm mấu chốt của ta. Ta cho ngươi mười hơi thở, ngươi có thể sử dụng hết mọi thủ đoạn của bản thân, sau đó ta sẽ đuổi theo ngươi, và chắc chắn sẽ giết ngươi. Bây giờ ngươi có thể bắt đầu được rồi, một …

Hắn vừa bắt đầu đếm, Ảnh Sát liền không hề làm dáng mà lập tức cắm đầu mà chạy, mặc cho thương thế đang đau nhức, hắn thậm chí còn phát huy vượt qua tốc độ tối đa của bản thân.

-Ba … bốn … năm …

Hắn vẫn tiếp tục chạy.

-Bảy … tám … chín …

Thanh âm của tên kia ngày càng xa, Ảnh sát ngoái đầu lại nhìn một cái liền thấy được thân ảnh của hắn vẫn đứng yên tại chỗ đó rồi khuất khỏi tầm mắt của bản thân.

-Mười.

Hải Long nhìn về phía phương hướng mà hắn chạy trốn, sát ý nồng đậm như thực chất tỏa ra khiến không khí trước mặt hắn như bị vặn vẹo. Thời gian mà hắn cho đối phương đã hết, hắn liền bắt đầu động cước bộ. Ảnh Sát không dám buông lỏng, vẫn giữ nguyên tốc độ chạy trốn nhưng trong lòng thì đã thở phào một cái, coi như bản thân đã thoát một kiếp này. Thêm năm nhịp hô hấp nữa, hắn lại ngoái đầu lại nhìn, đã không thấy được thân ảnh người kia nữa rồi. Còn chưa kịp mừng thì lúc hắn quay đầu lại, một bàn chân đã xuất hiện ngay trước mắt, đá hắn một cái. Thân ảnh hắn đang phi như tên bay về phía trước thì đột ngột trúng một cước, cả người lập tức như đạn pháo lại bắn ra đằng sau, va phải một thân cây mới dừng lại được.

-Không thể nào!

Nội tâm hắn đang không ngừng gào thét. Tốc độ của hắn đã vô cùng kinh khủng, cho dù là Mộc Tượng cũng không thể bằng được hắn. Hắn tự tin tốc độ của mình ở trong thôn đã không có địch thủ, nhưng hắn đã lầm. Đối phương để hắn chạy trước mười nhịp thở nhưng chỉ sau năm nhịp thở đã đuổi kịp được hắn. Điều này chứng tỏ tốc độ của người kia chí ít cũng phải gấp ba lần tốc độ của bản thân. Gấp ba lần tốc độ của hắn, đây lại là khái niệm gì, ngay cả hắn cũng không tưởng tượng nổi. Nhưng bây giờ không phải lúc để cho hắn cảm khái. Khó khăn đứng dậy, hắn lại một lần nữa quay đầu chạy nhưng liền đâm sầm vào thân thể của đối phương. Không phải mới vừa rồi còn ở bên kia hay sao, tại sao bây giờ tên này lại ở đây? Cảm giác hoảng sợ còn chưa kịp dâng lên trong lòng thì thân thể của hắn lập tức nghênh đón liên hoàn công kích. Các loại quyền cước đánh lên khắp mọi phương vị trên cơ thể hắn giống như cuồng phong bạo vũ, thân thể hắn chỉ trong nháy mắt liền giống như diều đứt dây bay ngược ra sau. Còn chưa tiếp đất thì dưới bụng truyền lại cảm giác đau xót, lập tức xuất hiện một lỗ máu, máu tươi từ đó từ từ chảy ra ngoài. Đối phương một chỉ đâm vào bụng hắn, lực đạo không quá mạnh, để lại một lỗ máu không quá sâu, máu tươi chảy ra cũng không quá nhanh. Thế nhưng thân thể của hắn lúc này đã không thể cử động được dù chỉ một chút. Hắn có thể cảm nhận được, toàn thân xương cốt đã bị đánh gãy, không còn bất kỳ một địa phương nào còn nguyên vẹn. Lúc này đau đớn mới kéo đến khiến cho hắn thống khổ tột độ, hai mắt của hắn khẽ có nước mắt trào ra, không biết là vì đau đớn thân thể hay là vì tuyệt vọng trong ý nghĩ.

-Ta sắp chết có phải không?

Hải Long giật mình khi nghe hắn cất tiếng nói, tiếng nói này rất nhẹ nhàng, tuy có hơi yếu ớt nhưng lại rất bình tĩnh, không có vẻ gì là kích động.

-Ta còn tưởng ngươi không thể nói được. Đúng vậy, như ta đã nói lúc trước, ta sẽ giết ngươi. Trong vòng thời gian một chén trà nữa, ngươi sẽ vì thân thể mất máu quá độ mà chết.

Đối phương vẫn bình tĩnh mà nói:

-Có thể giúp ta tháo khăn che mặt ra được không, ta muốn trước khi chết được một lần nữa cảm nhận không khí.

Hải Long không từ chối, hắn từ từ tiến lại gần lột khăn che mặt của đối phương ra, cũng không sợ tên kia sẽ giở trò gì. Thế nhưng tay hắn vừa kéo khăn che mặt của đối phương xuống thì liền giật mình, trước mặt hắn là một gương mặt bị biến dạng do bị bỏng nặng và nhiều vết sẹo do thương thế để lại, tuy không quá gớm ghiếc nhưng cũng đã không còn giống như người thường nữa.

-Bất ngờ lắm đúng không? Ta có một câu chuyện, bây giờ ở đây chỉ có ngươi và ta, không biết ngươi có tình nguyện lắng nghe vài lời của một kẻ sắp chết hay không?

Hải Long cũng không còn sát ý đối với hắn nữa, tiến đến một thân cây, chậm rãi ngồi xuống, lưng dựa vào gốc cây mà nhìn hắn ý bảo ta sẵn sàng nghe. Thấy vậy Ảnh Sát liền bắt đầu câu chuyện của hắn:

-Ta vốn là một cô nhi. Trước đây cha mẹ ta là thuộc hạ của lão thôn trưởng tiền nhiệm, cũng là cha của lão đại. Trong nhà của ta rất khó khăn, không có đủ đồ ăn nên cha mẹ của ta đều làm thủ hạ cho lão thôn trưởng tiền nhiệm, cũng là cha của lão đại.

Lão đại trong lời nói của hắn chắc hẳn là Mộc Tượng. Lời mà hắn nói cũng làm cho Hải Long có chút bất ngờ, không nghĩ rằng một trong ngũ đại hổ tướng quyền cao chức đại, thủ hạ đông đúc lại có xuất thân nghèo hèn.

-Năm ta lên sáu, cha mẹ ta trong một lần liệp sát yêu thú không may mắn đã qua đời. Mọi người ở đó kể lại rằng cha ta vì cố gắng cứu mẹ ta ra khỏi sự công kích của một lão hổ đã bị nó cắn tới chết, mẹ ta sau đó cũng vì thương thế quá nặng mà không thể cứu được nữa. Thế nhưng lão thôn trưởng chỉ đến nhà ta nói vài ba câu xin lỗi, bồi thường một chút rồi rời đi. Thực ra ta biết ông ta không cần phải có trách nhiệm gì với cái chết của cha mẹ ta nhưng vẫn ôm hận với cả nhà của họ. Thế nhưng lão đại thấy ta đáng thương lại coi ta như huynh đệ, thường xuyên đến an ủi, giúp đỡ ta vượt qua khó khăn. Thậm chí trong một lần đi săn, hắn còn dùng thân mình che chắn cứu ta một mạng, bản thân thì nhận lấy công kích chí mạng của dã thú, thụ trọng thương nặng đến mức chút nữa thì không qua khỏi. Từ đó ta đã thề sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực của hắn, nguyện đi theo hắn suốt cuộc đời, thương thế trên mặt ta cũng là vì vài lần cứu hắn mà có.

Hải Long không lên tiếng nhưng trong lòng không khỏi một hồi cảm khái, tên này cũng là một kẻ có tình có nghĩa.

-Nói về ta như thế là đủ rồi, cục diện bên phía chúng ta cũng không giống như những gì ngươi và những kẻ khác trước giờ vẫn nghĩ.

Hải Long khẽ nhướng mày, nhìn hắn mà hỏi:

-Ngươi nói vậy là có ý gì.

-Trước giờ trong mắt người đời vẫn luôn tồn tại cái gọi là thôn trưởng và ngũ đại hổ tướng. Thực ra quan hệ trong đó phức tạp hơn rất nhiều, chỉ có ta thực sự là thủ hạ của lão đại, còn những kẻ khác thì không phải. Ngươi cũng có thể thấy mỗi người trong số chúng ta đều sở hữu rất nhiều thủ hạ của riêng mình, và chúng sẽ không nhận lệnh của bất kỳ ai khác, bởi vì lợi ích mà bọn hắn nhận được đều là chúng ta cấp cho. Ngoại trừ ta đi lên từ sự nâng đỡ của lão đại, những người khác đều tự tay tạo nên một thân sự nghiệp lẫy lừng, tài phú cực đại, căn bản sẽ không ai coi mình là thủ hạ của kẻ khác. Nếu so sánh về lực lượng của từng người thì lão đại có lực lượng lớn nhất, ta là kẻ đứng cuối cùng. Nếu xét đơn lẻ thì không một ai có thể so sánh với hắn nhưng nếu ba người kia kết hợp lại thì hai người chúng ta có hợp lực cũng không phải đối thủ. Vì thế trong thôn tồn tại năm cỗ thế lực riêng rẽ, lợi ích nhận được sẽ được chúng ta chia đều nhưng ác danh thì đều do lão đại gánh lấy.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.