Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúng độc (1)

Tiểu thuyết gốc · 1877 chữ

- Hừ, nói như vậy thì hắn ta là người tốt hay sao? Bóc lột trắng trợn lương thực của những người nghèo khổ, lúc nào cũng giả nhân giả nghĩa, đó là lão đại trong lời ngươi nói đó sao?

-Ngươi không hiểu. Mấy kẻ kia có dã tâm xưng bá nơi đây, mặc dù chưa từng phải lo cái ăn cái mặc nhưng lại muốn biến những người khác thành nô bộc phục vụ bọn hắn. Lão đại đành phải mang lợi ích kiếm được hàng tháng ra chia đều với những tên kia mới trấn áp được bọn hắn. Hắn từ khi kế nhiệm đã rất muốn bãi bỏ quy định thôn dân phải nộp lương thực hàng tháng nhưng lại e ngại những tên kia sẽ liều mình liên thủ triệt hạ chúng ta nên cũng đành phải từ bỏ ý định đó. Chỉ tiếc …

-Chỉ tiếc cái gì?

-Ài … chỉ tiếc thân làm thượng vị giả lâu năm, lại đi bóc lột kẻ khác nhiều lần, hắn dần phát sinh thay đổi trong suy nghĩ, ngày càng hưởng thụ cái cảm giác an nhàn mà sống trên sức lao động của kẻ khác. Hắn đã sớm quên đi lý tưởng cao đẹp ban đầu của bản thân rồi.

-Nếu đã như vậy thì hắn chính là kẻ đáng chết.

Ảnh Sát trầm ngâm một lát rồi mới nói:

-Việc ác mà chúng ta làm ra bao năm qua cũng không ít, lời ngươi nói cũng không sai. Ta chỉ cầu xin ngươi một điều, nếu như trong quyết đấu ngươi đánh thắng hắn, hy vọng có thể lưu hắn một mạng.

Hải Long ngay lập tức muốn bác bỏ, nhưng đối với một kẻ sắp chết hắn lại không thể nói lời tàn nhẫn. Suy tư một lúc, hắn mới lên tiếng:

-Chuyện này ta không thể hứa với ngươi được.

-Ta hiểu. Chí ít ngươi cũng đã cân nhắc thỉnh cầu của ta, đổi lại ta cũng sẽ cho ngươi lời khuyên, hãy cẩn thận với Hoa Hỏa.

Ảnh Sát thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa. Hắn ngửa mặt lên nhìn trời, những tia sáng xuyên qua kẽ lá mà chiếu lên mặt hắn, xung quanh đều là hoa cỏ cây cối đang tỏa ra một hương vị khiến cho lòng người chìm đắm. Lúc sắp chết hắn mới nhận ra, thì ra những thứ trước giờ hắn chưa từng để ý này lại đẹp đến như vậy. Cảm thấy nhân sinh đã mỹ mãn, hắn mỉm cười, hơi thở dần chậm lại. Hải Long vẫn ngồi yên một chỗ, chờ đến khi người kia trút hơi thở cuối cùng rồi mới đứng dậy. Thở dài một tiếng, trong lòng hắn lúc này đang có ngũ vị tạp trần, lẩm bẩm mà nói:

-Ngươi cũng là một kẻ đáng kính trọng, tuy chúng ta không cùng chí hướng nhưng ta đã không còn hận ngươi nữa. Ít ra lúc ngươi chết cũng không cảm thấy cô độc, ài.

Gạt bỏ hết nhưng suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, hắn liền một đường quay trở về ngôi nhà nhỏ của mình. Những lời Ảnh Sát nói vừa nãy hắn cũng không quá quan tâm, một tên vô dụng như Hoa Hỏa có gì phải chú ý chứ? Lúc này đám Thiết Trụ đều đã có thể đứng dậy, mặc dù thương thế không có gì đáng ngại nhưng cũng phải mất vài ngày mới có thể khôi phục, đây đều nhờ vào người kia hạ thủ lưu tình. Đi đến xem xét Vân, thấy nàng cũng không có việc gì thì hắn liền yên tâm. Nhìn lại ngôi nhà đã bị đánh ra hai lỗ thủng, hắn quyết định sẽ không sửa lại nó nữa mà hai huynh muội sẽ dọn đến nhà Lâm thúc ở một thời gian ngắn. Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, hắn lệnh cho một tên đưa tin cho Mộc Tượng về việc Ảnh Sát đã chết và vị trí thi thể của hắn, đồng thời rút ngắn thời gian quyết đấu xuống thành sáng ngày hôm sau, nếu đối phương không đến thì Hải Long sẽ tự mình tìm tới cửa.

Một canh giờ sau, đám người Lâm thúc đã hoàn tất công cuộc liệp sát dã thú, không tìm thấy thủ lĩnh thì liền quay trở về nhà hắn. Lúc này được người khác kể lại những chuyện đã xảy ra, trong lòng bọn họ không khỏi sợ run. Nếu như Hải Long hắn không tới kịp thời, chỉ sợ Vân đã bị tên kia bắt đi làm con tin rồi. Lúc này hai huynh muội họ đang bàn bạc điều gì đó trong một căn phòng, đây là phòng mà vợ của Lâm thúc đã dọn sẵn cho họ. Thiết Trụ cũng có mặt ở đây. Hắn lo lắng Vân trải qua chuyện vừa rồi sẽ hoảng sợ, tò mò mà chạy đến cửa phòng nghe lén. Lén lút tiến lại gần, hắn áp tai lên chiếc cửa gỗ, bên tai liền truyền đến âm thanh cãi vã.

-Chỉ cần đánh thắng hắn, xử lý hết mọi việc nơi đây, chúng ta liền có thể rời đi mà không cần vướng bận gì nữa. Ta đã tính toán lại rồi, không cần chờ đến ngày trăng rằm, ngay ngày mai sẽ có hiện tượng nhật nguyệt song hành, đến lúc đó đại trận phòng hộ tự nhiên sẽ suy yếu cực độ, là thời cơ tốt nhất để chúng ta rời đi.

-Thì ra là như thế.

Thiết Trụ chợt bừng tỉnh, hóa ra hắn không phải vì nhất thời kích động do muội muội bị tấn công mà muốn đẩy nhanh thời gian quyết đấu lên mà là vì trong lòng tự có tính toán. Bỗng lời của Vân làm cho hắn kinh ngạc vạn phần:

-Cho dù là như vậy thì muội cũng không muốn đi, ngày mai muội sẽ ở lại đây, không đi đâu hết.

-Không được, muội phải đi theo ta.

-Muội không muốn.

-Muội …

Hai người đang cãi vã thì chợt hắn đạp cửa xông vào, chỉ tay vào mặt Hải Long mà quát lớn:

-Đại Hải, nếu Vân muội đã không muốn rời đi cùng ngươi thì ngươi cũng nên tôn trọng quyết định của muội ấy, tại sao phải ép buộc chứ?

Hải Long giật mình khi thấy đối phương chợt xông vào, khóe miệng co giật nói:

-Tiểu Thiết, ngươi hiểu lầm rồi.

-Hừ, hiểu lầm? Ngươi vốn dĩ không phải thân ca ca của muội ấy, lại chuyên quyền độc đoán như vậy, uổng cho ta xem ngươi là huynh đệ.

Nói rồi hắn một bộ tức tối mà rời đi, lúc đi còn đá cửa phòng khiến nó đổ ầm một cái. Mọi người bên ngoài cũng bị động tĩnh mà bọn hắn làm ra khiến cho kinh động, thế nhưng thấy sắc mặt của cả hai người đều không tốt nên cũng không ai dám hỏi gì. Vậy mà lại có một ngoại lệ, một tiếng quát từ đằng sau vang lên:

-Tiểu Thiết, ngươi tại sao lại to tiếng với Đại Hải như vậy, còn đá sập cánh cửa nhà Lâm thúc nữa, mau quay lại tạ lỗi với hai người họ mau.

Thiết Trụ quay đầu lại, bỗng thấy cha hắn đang ngồi uống trà cùng Lâm thúc, đầu đầy hắc tuyến mà nhìn hắn.

-Tiểu Lâm, là lão ca dạy con không tốt, về nhà ta rất định sẽ cho hắn một trận nhớ đời.

Bờ môi hắn run run, vừa rồi hắn quá tức giận nên không để ý thấy cha mình đang ngồi ngay sảnh chính trong nhà. Hắn đau khổ mà nhìn sang phía Lâm thúc, ánh mắt như cầu cứu. Lâm cười phá lên mà nói:

-A ha ha, lão ca huynh nói gì vậy, con trẻ kích động cũng là chuyện thường tình, không nên trách mắng chúng làm gì.

Nghe được lời này hắn gật đầu cảm kích nhìn Lâm thúc, thế nhưng cha hắn lại cương quyết mà nói:

-Hừ, tiểu tử này ra ngoài lăn lộn có chút thành tựu liền không để trưởng bối vào trong mắt, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì đến lời của cha hắn cũng không thèm để tâm.

-Cha, con nào dám chứ.

Hắn một mặt ủy khuất mà nhìn cha mình, người kia không ngừng lại mà còn đứng dậy quát lớn:

-Còn dám cãi lại nữa à, ngươi …

Chưa nói hết câu thì chợt đầu óc hắn choáng váng, lảo đảo một cái lại ngã ngồi xuống ghế, trong miệng trào ra máu tươi. Lập tức Thiết Trụ hốt hoảng, lao lên đầu tên đỡ lấy tay hắn mà nói:

-Cha, cha, người sao vậy, đừng dọa con mà.

Mọi người xung quanh thấy vậy cũng hoảng sợ, xúm lại không ngừng gọi tên hắn. Đang trong phòng, Hải Long bị âm thanh bên ngoài làm cho kinh nghi, hắn vội lao ra ngoài. Chứng kiến cảnh tượng kia thì hắn liền hô lớn:

-Mọi người mau tránh ra, ta là y sư, để ta xem xét tình trạng của Ngưu thúc.

Mọi người liền dạt sang hai bên để cho hắn đi vào. Tới trước mặt Ngưu thúc, hắn vội cầm lấy tay của đối phương lên, vừa đưa tay lên kiểm tra mạch tượng vừa quay qua hỏi Thiết Trụ.

-Lão Thiết, cha ngươi đây là làm sao vậy?

Thiết trụ lo lắng, bối rối mà đáp:

-Ta cũng không biết, cha ta vừa rồi còn đang mắng ta, đột nhiên quá kích động mà thành ra như vậy.

Hắn một mặt nghi ngờ, một người đang khỏe mạnh như vậy làm sao có vì nhất thời quá kích động mà phun máu chứ. Quan sát sắc mặt của đối phương, hắn cũng không thấy có gì bất thường nhưng đột nhiên mạch tượng của người kia đập mạnh lên một cái làm hắn giật mình. Đang định mở miệng nói gì đó thì bên cạnh lại có tiếng hô lớn:

-Lam thẩm, Lam thẩm, người sao vậy?

Cách đó không xa, mẹ của Thiết Trụ cũng vừa mới ngã ra, trong miệng chảy ra máu tươi, tình cảnh giống hệt như cha hắn vậy. Hải Long vội chạy lại, sau một hồi bắt mạch cho nàng ta, hắn quay qua hỏi Thiết Trụ:

-Gần đây cha mẹ ngươi xảy ra chuyện đúng không?

Đối phương ngơ ngác một hồi rồi mới nhìn hắn đáp:

-Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là đoạn thời gian gần đây cha mẹ ta thường xuyên thấy có chút không khỏe trong người. Do đó ta đã mời mấy vị y sư đến xem xét tình hình nhưng mỗi người đều nói rằng cha mẹ ta là do ăn uống không đầy đủ nên có chút hư nhược mà thôi.

-Tại sao ngươi không sớm nói chuyện này với ta?

-Ta … ta cũng không nghĩ chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy. Đại Hải, rốt cuộc cha mẹ ta làm sao vậy?

-Bọn họ bị trúng độc rồi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.