Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúng độc (2)

Tiểu thuyết gốc · 2044 chữ

Câu nói của hắn làm mọi người khiếp sợ, nhưng Thiết Trụ thì lại nghi ngờ nói:

-Trúng độc? Không thể nào, cha mẹ ta đã lâu rồi không có vào trong rừng, làm sao có thể trúng xà độc được chứ.

Độc ở trong thôn này hầu như đều đến từ độc xà, thỉnh thoảng sẽ có thôn dân trong lúc đi lại trong rừng bị rắn cắn, thế nhưng chỉ cần đưa tới chỗ y sư kịp thời thì căn bản sẽ không có vấn đề gì. Sắc mặt của Hải Long dần trở nên dữ tợn mà nói:

-Không phải xà độc, là độc dược do người làm ra.

Mọi người xung quanh lập tức nhao nhao lên, dồn dập mà hỏi:

-Độc dược do người làm ra ư? Sao có thể chứ? Có biết do kẻ nào làm ra hay không?

-Ta không biết, chuyện trước mắt là chữa trị cho hai người bọn họ. Thiết Trụ, mau dìu cha mẹ ngươi nằm lên giường. Những người còn lại không ai được quấy rầy bọn họ. Tiểu Phong, ngươi lại đây, ta sẽ liệt kê cho ngươi một vài loại dược thảo, ngươi kêu người chia nhau ra vào trong rừng tìm kiếm rồi hái về đây cho ta.

Phân bố loạt mệnh lệnh về sau, hắn liền bảo mọi người tản đi làm việc của mình, cũng không quên nhắc nhở bọn hắn phải cẩn trọng, hành sự bí mật không được để kẻ khác biết. Chỉ trong giây lát, đám nam tử từ trong nhà lần lượt theo bốn phương tám hướng mà chạy ra ngoài, tất cả đều diễn ra trong yên lặng. Thế nhưng điều bọn hắn không ngờ tới đó là nhất cử nhất động của bọn hắn đều đã trong tầm giám sát của kẻ khác. Trên một cành cây gần đó, một trung niên nam tử mặc lam bào đứng trên một thân cây, thân hình hắn ẩn nấp sau những tán cây, nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất khó phát hiện ra. Hắn nhìn đám người rời đi, nở một nụ cười lạnh, chợt từ cành cây rời đi, không bị ai phát hiện.

Chỉ trong khoảng một canh giờ, đám người rời đi hái thuốc đã quay trở lại. Thung lũng này cũng không lớn, lại không có chút địa hình hiểm trở nào, cho dù là loại thảo dược gì thì chỉ cần tồn tại sẽ rất dễ bị người tìm thấy. Nghe tiểu Phong báo cáo, Hải Long biết được mỗi loại thảo dược hắn yêu cầu đều đã tìm được, số lượng cũng không ít, hắn liền thở phào một hơi. Sau khi lựa chọn và cân đo một hồi, hắn liền mang số thảo dược đi nấu thành thuốc cho cha mẹ của Thiết Trụ uống. Hai người kia uống thuốc vào sau một lát liền tỉnh dậy, cảm thấy thân thể đã tốt hơn rất nhiều liền nói cám ơn với hắn.

-Tiểu Hải, hôm nay nhờ có ngươi, thúc thúc và thẩm thẩm xem như giữ lại được một cái mạng, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta.

-Thúc thúc, thẩm thẩm, các người quá lời rồi. Thân thể hai người chưa khỏe, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, ta đi sắc thêm một lần thảo dược, các người uống vào liền có thể hoàn toàn khu trừ độc tố.

-Được.

-A Vân, muội thay ta chiếu cố hai người họ.

-Ca, huynh yên tâm, có muội ở đây rồi.

Vừa mới ra khỏi phòng, bên tai hắn chợt có tiếng nói nhỏ:

-Đại Hải, ta không ngờ ngươi còn là y sư đó.

Là Thiết Trụ, tên này không còn dáng vẻ lo lắng như vừa rồi mà đã bình tĩnh lại rất nhiều.

-Chuyện mà ngươi không biết vẫn còn nhiều lắm.

-Có điều này ta vẫn luôn thắc mắc, tại sao những y sư khác trong thôn đều nói cha mẹ ta không có việc gì vậy?

-Hừ, kẻ làm ra độc dược này cũng rất cao minh, bọn họ không phát hiện ra cũng là bình thường.

-Vậy còn ngươi đây?

Hắn nhìn vào Hải Long, người kia lại chỉ cười lạnh mà nói:

-Ta sao? Hắc hắc, cái thứ đồ chơi này đối với mấy kẻ vô tri kia còn có thể làm khó dễ, nếu mang ra thế giới bên ngoài cho dù có lấy ra ăn thay cơm thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì.

-Đúng là đáng sợ mà.

Thiết Trụ đối với thế giới bên ngoài lại càng sinh ra kính ý.

-Được rồi, ngươi dẫn Vân muội ra ngoài đi dạo chút đi, chuyện sắc thuốc cứ để cho ta, còn chăm sóc cha mẹ ta đã có tiểu Phong rồi.

-Vậy được, ta liền đưa a Vân ra ngoài hít thở không khí chút, chuyện còn lại liền giao cho ngươi.

Nói rồi hắn quay người lại vào trong phòng, phía sau lại có tiếng nói:

-Đại Hải.

-Chuyện gì?

-Cảm ơn ngươi.

Hắn nhếch mép một cái đáp:

-Huynh đệ với nhau, khách sáo vậy làm gì.

Đưa Vân ra ngoài đi dạo một vòng, trong đầu hắn đang rối như tơ vò, có muôn vàn thắc mắc không có lời giải. Rốt cuộc là kẻ nào đứng phía sau việc Ảnh Sát bắt a Vân? Ban đầu hắn nghĩ chắc chắc là do Mộc Tượng chỉ thị nhưng càng nghĩ lại càng thấy không đúng. Lúc ở trong rừng, khi nghe tên thủ hạ báo cáo việc Ảnh Sát đang trên đường đi theo chỉ thị của hắn thì hắn tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Lúc đó hắn còn chưa phát hiện ra sự có mặt của bản thân nên hoàn toàn không cần phải diễn trước mặt hắn. Hơn nữa cho dù hắn thật sự đang diễn trò thì như vậy cũng quá bất hợp lý đi, lại cho thủ hạ đến trước mặt mình nói lộ hết kế hoạch của bản thân cho địch nhân nghe thấy, như vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Nếu như không phải hắn phái Ảnh Sát đi thì có thể là ai được chứ? Nghe ngữ điệu của tên kia báo cáo thì có vẻ có người giả truyền mệnh lệnh của hắn tới Ảnh Sát. Kẻ đó là ai? Làm như vậy thì hắn được lợi gì? Hơn nữa còn chuyện cha mẹ của Thiết Trụ bị trúng độc lại là ai gây ra? Nếu bản thân không tinh thông y thuật thì cha mẹ hắn đã bị độc chết, như vậy thì chủ mưu của sự việc này lại được gì? Từ lúc tới đây hắn chỉ lo cho việc khôi phục thương thế và trị khỏi bệnh cho bản thân. Đối với việc tham dự vào phân tranh quyền lực trong thôn hắn không quá để tâm, dù sao mấy kẻ nông cạn ở đây làm sao có thể so với người từ bên ngoài tới như hắn chứ. Càng suy nghĩ hắn càng thấy bất đắc dĩ, không ngờ hắn lại có ngày mắc vào nan đề ở một nơi sơn thôn dã lĩnh như vậy, xem ra là bản thân đã quá khinh thường mấy tên kia rồi. Hắn thầm nhủ từ nay về sau cho dù đi đâu, làm gì cũng không thể khinh thường kẻ khác, nếu không cho dù chết cũng không biết chết như thế nào.

Đi dạo một vòng thấy không có gì hay, hắn liền đưa a Vân quay trở lại nhà của Lâm thúc. Vừa đến ngoài sân thì hai người đã chạm mặt một tên thiếu niên, bộ dáng lấm la lấm lét cúi gằm mặt xuống mà bước đi ra ngoài.

-Đứng lại, ngươi đi đâu vậy, tại sao lại quỷ quỷ túy túy như thế?

-Thủ … thủ lĩnh, ta vừa rồi không may đánh vỡ mấy cái bát của Lâm thúc, xin ngươi đừng nói cho hắn biết, nếu không ta liền thảm rồi.

Tên kia vẫn cúi gằm mặt đáp. Hải Long nghe vậy thì có chút buồn cười, tay xoa xoa cằm mà nói:

-Ngươi cũng biết sai vậy tại sao còn muốn chốn, mau quay lại xin lỗi Lâm thúc đi chứ.

-Thủ lĩnh, ngươi đừng ép ta mà, nếu như để hắn biết khẳng định sẽ đánh ta ra bã luôn mất.

Tên kia run rẩy thân mình, vẻ mặt sợ hãi. Thấy hắn như vậy Hải Long cũng không muốn làm khó hắn, phất phất tay mà nói:

-Được rồi, ngươi đi đi.

Nghe được lời của hắn, tên kia không kịp đáp lại mà vội vội vàng vàng chạy mất.

-A Vân, muội xem tên kia đi, chỉ là làm vỡ mấy cái bát thôi mà, sợ hãi như vậy là vì cái gì chứ, ha ha.

Vân nghe vậy thì không có cười mà nhíu nhíu mày, thấy vậy Hải Long ngạc nhiên mà gọi nàng:

-A Vân, a Vân!

-A, ca, huynh gọi muội sao?

-Muội sao vậy? Sao cứ nhíu mày mãi vậy, thân thể không tốt sao?

-Không phải, muội đang nghĩ về người vừa rồi, huynh không thấy hắn có chút kỳ lạ hay sao?

-Ồ, kỳ lạ sao? Kỳ lạ chỗ nào, muội thử nói ta nghe xem.

Lời của muội muội nói hắn trước giờ đều rất coi trọng, chưa từng nghi ngờ, vội hỏi lại nàng.

-Huynh không thấy hắn có chút lạ mắt hay sao?

-Chuyện này cũng bình thường mà, người bên phía chúng ta rất nhiều, mấy tên tiểu tử nhà họ ta khó mà nhớ hết được, không nhận ra cũng là bình thường.

-Thế còn việc chỉ làm vỡ mấy cái bát mà hoảng sợ đến mức như nhìn thấy quỷ vậy thì giải thích như thế nào?

-Ta nghĩ hắn ta quá nhát gan mà thôi, không có gì to tát cả, người như vậy cũng nhiều …

-Khoan hãy nói, huynh nghe muội đã. Vừa vào sân muội thấy hắn mặt dù vẫn cúi mặt xuống đất nhưng bộ dạng rất thản nhiên, không có vẻ gì là lo lắng sợ hãi cả. Chỉ sau khi huynh ngăn hắn lại thì hắn mới có phản ứng như vậy, không phải là có chút không đúng sao?

-Hèn gì ta cứ thấy hắn có chút không đúng, thì ra là như vậy. Thế nhưng chỉ có như vậy cũng khó có thể khẳng định hắn có vấn đề nha.

-Còn nữa, vừa rồi hắn gọi huynh là gì?

-Cái này sao? Hình như hắn gọi ta là thủ lĩnh thì phải.

Hắn lại xoa xoa cằm mà nói.

-Tuy muội cũng không biết hết những người cùng tuổi của hắn, nhưng dường như mọi người đều gọi huynh là Đại Hải ca mà, đâu có ai gọi huynh như vậy đâu chứ?

Đúng rồi, mỗi lời của a Vân đều vô cùng có lý. Thói quen của một người là rất khó bỏ được, tên kia không thể nào vì sợ hãi mà đổi qua gọi hắn là thủ lĩnh được. Hắn liền nhớ đến lời của người kia:

-Trong chuyện có ba điểm đáng nghi thì tuyệt đối có vấn đề, nhất định không được bỏ qua.

Tên này có quá nhiều nghi vấn, không phải là trộm cắp thì cũng là đạo tặc. Lập tức hắn chạy ra bên ngoài thì liền đã không còn thấy bóng dáng tên kia nữa rồi. Mới vài hơi thở qua đi mà đã mất dạng, khẳng định là vừa làm chuyện khuất tất. Trở vào lại trong nhà, lúc này hắn mới phát hiện trong nhà vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động.

-Thiết Trụ, ngươi đâu rồi?

Hắn hét lớn một tiếng, liền đã nghe thấy tiếng đáp lại, một thân ảnh nhanh chóng chạy đến.

-Đại Hải, ta vừa đi ra ngoài có chút việc, có chuyện gì vậy?

Thiết Trụ chạy đến trước mặt hắn, hàm hàm hồ hồ mà hỏi. Đối phương vậy mà cũng lại chạy từ ngoài vào, trong nhà vẫn không có người. Hắn thầm kêu không ổn, vội vã phi thân vào trong nhà.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.