Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bọn họ ... chết

Tiểu thuyết gốc · 2054 chữ

Bước qua cửa trước, hắn quay đầu sang trái, nhìn vào căn phòng nơi cha mẹ của Thiết Trụ đang nghỉ ngơi. Bỗng hắn giật mình vì cửa phòng bị người ta đạp đổ, có thể nhìn thấy một người đang nằm bất tỉnh ngay cạnh đó, là con trai của Lâm thúc, tiểu Phong. Không nghĩ ngợi được gì, hắn ngay lập tức lao vào trong phòng. Vừa vào bên trong hắn liền biến sắc, mặt mũi trắng bệch, thân hình như bị định trụ không thể cử động được. Thiết Trụ tuy cũng vội vã nhưng cũng không quên Vân đang ở đằng sau, hắn đẩy xe lăn của nàng nhanh chóng vào trong nhà, thấy hắn như vậy thì liền sốt sắng hỏi:

-Đại Hải, cha mẹ ta sao vậy?

Không chờ đối phương trả lời, hắn vừa dứt lời liền đã vội vã chạy lại. Đối phương run rẩy bờ môi, sợ hãi mà nói một câu nhưng hắn quá lo lắng nên không để ý.

-Bọn họ … họ …

Vân thấy không đúng cũng cố gắng đẩy xe lăn đuổi theo sau, thế nhưng vừa nghe hết câu nói của ca ca thì liền hoảng hốt.

-Chết rồi … bọn họ thế mà chết rồi.

Chạy đến cửa phòng, Thiết Trụ không quan tâm điều gì mà đưa mắt về phía chiếc giường mà cha mẹ hắn nằm nghỉ ngơi, nhưng lúc này nào còn cha mẹ hắn chứ? Lúc này cha mẹ hắn đã là hai thi thể nằm trên đất, thất khiếu chảy máu, miệng há ra, trên cổ có vết bầm tím, chắc hẳn là do bị kẻ khác bóp chặt đến ngạt thở. Hai chân hắn như nhũn ra, cả người quỳ sụp xuống, run rẩy không ngừng.

-Đây không phải là thật … không phải là thật …

Bờ môi hắn run rẩy, không ngừng tự lẩm bẩm. Chợt hắn lại như người điên phát bệnh, vừa bò tới chỗ thi thể của cha mẹ hắn vừa hét lớn:

-Cha … mẹ …

Vân đẩy xe lăn tới cửa phòng, thấy cảnh tượng đó thì hoảng sợ vô cùng, hai tay che miệng, cả người khẽ run run. Vậy nhưng không biết vì lý do gì, đây là lần đầu nàng chứng kiến thi thể của người bị người ta sát hại nhưng lại không có phản ứng cơ thể. Thiết Trụ thì không được như vậy, cả người hắn liên tục run mạnh không ngừng, hai tay chậm rãi đưa lên mặt cha mẹ hắn giống như sợ họ bị đau vậy. Hắn gọi tên hai người họ:

-Cha, mẹ, hai người tỉnh dậy đi, tỉnh dậy nhìn con đi mà, con là Thiết Trụ đây, con là con trai của cha mẹ đây.

Thế nhưng cha mẹ hắn nào có thể đáp lại hắn, biểu cảm đau đớn trước khi chết của họ như một lưỡi dao cứa vào lòng hắn, nước mắt từ hai khóe mắt không tự chủ được mà tuôn ra. Hắn mếu máo gọi tên cha mẹ mình, ngày càng to:

-Cha, mẹ, hai người mau tỉnh dậy đi mà, con cầu xin hai người đó, đừng bỏ con lại một mình mà.

Chợt thần sắc của hắn trở nên dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, tỏa ra sát khí dọa người, hắn ngửa đầu lên trời rống lớn:

-Là kẻ nào? Là tên đáng chết nào hãm hại cha mẹ ta?

Thế rống của hắn làm cho Hải Long đang hóa đá như tỉnh lại, hắn nhanh chóng chạy lại chỗ tiểu Phong đang nằm, đặt tay lên cổ người kia. Vẫn còn may, mạch vẫn còn đập, xem ra tiểu Phong không phải là mục tiêu của tên kia tên không bị hạ sát thủ.

-Tên kia?

Hải Long như nhớ ra điều gì đó, chợt hai mắt hắn lóe ra sát khí, vội đứng dậy định lao ra ngoài đuổi theo tên tiểu tử vừa rồi bị hắn bắt gặp. Nhưng còn chưa bước được một bước thì hai chân hắn lại như bị dính chặt vào sàn nhà.

-Đuổi theo tên kia? Đuổi cái gì? Hắn đã sớm không còn bóng dáng nữa rồi.

Hắn lùi lại liên tục cho đến khi người hắn chạm đến một bức tường, hai chân hắn vô lực mà ngồi sụp xuống, quay đầu sang nhìn Thiết Trụ hai tay ôm thi thể cha mẹ hắn mà khóc như một đứa trẻ. Trong lòng hắn vô vàn cảm xúc, ngạc nhiên có, sợ hãi có, giận giữ có, nhưng nhiều nhất vẫn là bi thương, là đau đớn. Bờ môi hắn run run, trong miệng phát ra mấy tiếng lẩm bẩm, nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe thấy:

-Tại sao … tại sao chứ? Tại sao người thân của ta, những người ta coi như thân nhân của mình lại lần lượt chết thảm như vậy? Đây là thiên đố hay sao, là số phận mà thiên đạo sắp xếp cho ta hay sao? Nếu đã chú định cho ta số phận bi thương như vậy thì tại sao còn sinh ta ra? Tại sao chứ?

Nhưng hắn không thể cứ thế trầm luân, người vừa mất đi phụ mẫu không phải hắn mà là Thiết Trụ, là huynh đệ của hắn. Hắn phải mạnh mẽ, phải giúp huynh đệ vượt qua được nỗi đau này. Cố hết sức đứng dậy, hắn bước từng bước tới chỗ Thiết Trụ, cố kìm nén bản thân không được khóc, nghẹn ngào mà gọi:

-Tiểu … tiểu Thiết.

Tên kia vẫn đang lớn tiếng khóc, không đáp lời hắn. Hắn lại đưa tay lên khẽ lay bả vai của Thiết Trụ mà gọi.

-Thiết Trụ, ngươi bình tĩnh lại đi.

-Ngươi đi đi, mặc kệ ta.

Cũng đúng, dù sao tên này chỉ là một thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi, trải qua chuyện cha mẹ qua đời đâu phải là điều mà hắn có thể tiếp nhận. Hải Long cũng không khuyên can hắn nữa mà chỉ lẳng lặng quỳ xuống bên cạnh hắn, không nói một lời nào. Một lát sau, Lâm thúc và mấy người khác quay trở về, thấy cảnh này thì ai nấy đều vừa bàng hoàng vừa xót xa. Vân là người thuật lại những chuyện mà bọn họ đã chứng kiến, đồng thời cũng yêu cầu họ để cho hai người Hải Long và Thiết Trụ có không gian riêng. Là nam nhân, có thể đau đớn thống khổ, cũng có thể khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng chỉ cần cho bọn hắn thời gian bình tâm trở lại thì bọn hắn rất nhanh sẽ có thể vượt qua được nỗi đau đó. Thời gian thoắt cái đã đến gần nửa đêm, lúc này tại một mảnh đất bên cạnh một mảnh đất trống gần nhà Thiết Trụ, có hai thiếu niên đang quỳ trước hai thi thể, một người lẳng lặng nhìn còn một người liên tục dùng tay không mà đào một cái hố. Hai tay hắn vô cùng mạnh mẽ, hữu lực nhưng mặt đất cũng khá cứng rắn, bên dưới cũng có không ít sỏi đá nên lúc này mười đầu ngón tay của hắn đã nứt toác ra, hai bàn tay cũng rỉ máu không ít. Hải Long thấy huynh đệ như vậy cũng có chút đau lòng không chịu được nhưng lại không thể làm được gì, hai mắt hắn đỏ lựng, bên trong có nước mắt không kìm được mà chảy ra. Khoảng chừng nửa canh giờ sau Thiết Trụ mới hoàn tất việc chôn cất cha mẹ hắn. Xong chuyện hắn lại như người mất hồn mà quỳ trước mộ của cha mẹ, không nói không rằng. Lâm thúc có mấy lần đến mang cơm cho hắn nhưng hắn cũng không chịu ăn. Mặc dù với thân thể của hắn bây giờ hai ba ngày không ăn uống vẫn có thể hoạt động bình thường nhưng thấy hắn như vậy vẫn không khỏi làm người xót xa.

-Thiết Trụ, chúng ta về nhà đi.

Hải Long lúc này cũng đã kìm nén được cảm xúc của mình, bình tĩnh trở lại, hắn lên tiếng gọi Thiết Trụ.

-Nhà? Nhà đâu mà về chứ? Cha mất rồi, mẹ cũng đi rồi, ta sau này chính là một cô nhi, đã là cô nhi thì làm gì có nhà cơ chứ. Nực cười, ha ha, đúng là nực cười, một cô nhi còn có thể về nhà sao?

Hắn cười mà nước mắt thì cứ không tự chủ được mà tuôn ra. Hải Long biết lúc này nếu không tác động thì đối phương không thể nào vực dậy được, hắn tỏ vẻ giận giữ, xách cổ áo của đối phương lên mà nói:

-Khóc khóc khóc, ngươi khóc cái gì? Cả ngày chỉ biết khóc thôi sao? Cha mẹ ngươi bị người hãm hại, ngươi không đi tìm hung thủ, báo thù cho họ mà chỉ biết quỳ ở đây mà khóc, ngươi có xứng làm con trai của họ hay không?

Vân cùng với Lâm thúc ở bên cạnh nghe hắn nói vậy cũng không đành lòng, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng do dự một hồi lại thôi. Thiết Trụ bị hắn nói như vậy thì lập tức như mèo con bị giẫm vào đuôi, hắn nắm lại cổ áo của Hải Long mà gào lên.

-Đúng, ta chỉ biết khóc, vậy thì sao chứ? Báo thù cho cha mẹ ta sao, ta đi đâu mà tìm hung thủ bây giờ, ngươi biết hắn là ai sao? Không biết thì mau im đi, cha mẹ ta bị người hại chết còn không phải do ngươi sao?

Lời hắn nói khiến Hải Long sững sờ, hắn không ngờ đối phương lại có thể nói như vậy, thanh âm như ma âm cứ quanh quẩn trong đầu hắn.

-Không phải do ngươi sao?

-Không phải do ngươi sao?

Hắn như trúng phải trọng kích, hai chân đạp đạp, thân mình lui lại về sau mấy bước, hai mắt hắn đỏ lên, nước mắt lại trào ra, hắn rống lên mà nói:

-Đúng, là ta, là ta hại chết bọ họ. Là ta đi khắp nơi lôi kéo thù hận khiến cho kẻ khác sinh ra sát tâm, hại thúc thúc thẩm thẩm bị người hạ độc thủ. Là ta, ta đáng chết, ta là tai tinh, là súc sinh, heo chó cũng không bằng. Việc này do ta mà ra, ta sẽ bắt hung thủ tới trước mặt ngươi, tùy ngươi xử trí.

Nói rồi hắn gạt tay của đối phương, quay người rời đi. Thiết Trụ ở đằng sau cũng vì quá kích động mà trực tiếp ngất đi. Chợt có một bàn tay thon mềm nắm lấy tay của hắn, giữ hắn lại, một giọng nói ôn nhu vang lên.

-Ca, Thiết đại ca cũng là vì quá đau lòng, huynh biết là huynh ấy không có ý như vậy mà.

Hắn nhìn muội muội mà đáp:

-Không, a Vân, hắn nói hoàn toàn là sự thật, việc này do ta mà ra, ta phải có trách nhiệm đến cùng.

Lại quay sang nhìn Lâm, hắn nhẹ giọng hỏi thăm:

-Lâm thúc, tiểu Phong sao rồi?

-Không sao, tiểu Phong là bị người đánh ngất, cũng không có thương thế gì, hắn đã tỉnh lại rồi, bây giờ còn đang không ngừng tự trách bản thân tại sao không bảo vệ được phu phụ A Ngưu ca nữa.

Lâm thúc nói như vậy nhưng hắn vẫn nghe ra ý tự trách trong lời của đối phương, cũng lên tiếng an ủi nói.

-Không phải lỗi của hắn, đều là do chúng ta đã quá sơ ý, cũng là do đối phương quá ác độc. Được rồi, phiền thúc đưa Thiết Trụ về. A Vân, muội không đi cùng ta thật sao?

-Ca, muội … muội muốn ở lại chăm sóc Thiết Trụ ca, huynh cứ đi đi.

-Được, vậy ta cũng không nói nhiều nữa, muội hãy giúp ta chăm sóc hắn, băng bó vết thương cho hắn nữa.

-Muội biết rồi.

-Còn nữa, nhớ tự mình cẩn thận, muội biết muội quan trọng với ta như thế nào mà.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.