Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện bì cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1987 chữ

A Vân gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu, Lâm thúc ở bên cạnh thì lại như không hiểu gì, gãi gãi đầu một bộ khó hiểu. Có gì nguy hiểm cơ chứ, tại sao phải cẩn thận. Hải Long quay lại nhìn Thiết Trụ một cái, hai nắm tay siết chặt lại một hồi mới chịu buông ra, cất bước đi, thanh âm của hắn vẫn vọng lại:

-Lâm thúc, ta tới địa điểm ước chiến trước, ngày mai ngươi hãy dẫn đám các huynh đệ đến, ta ở đó đợi các ngươi.

Lâm và Vân hai người đưa theo Thiết Trụ vẫn đang hôn mê trở về nhà, giúp hắn thay y phục và xử lý vết thương rồi đưa hắn lên giường nghỉ ngơi. Ngồi giữa sảnh trước trong nhà, Vân khẽ nói với hắn:

-Lâm thúc, ca ca một mình đến địa điểm ước chiến có chút không ổn, đây có thể là kế hoạch của địch nhân, e rằng bọn hắn đã mai phục sẵn ở đó để gây bất lợi cho ca ca.

Lâm thúc nhíu nhíu mày đáp:

-Lời này cũng có lý, vậy ta nên làm như thế nào?

-Theo ý của con, thúc nên ngay lập tức tập hợp mọi người đến hội họp với ca ca, dù sao hiện tại cũng không có sự việc gì cần làm.

-Vậy được, ta liền đi tập hợp nhân thủ.

Vừa ra đến cửa nhà, hắn lại tiếp lời:

-À đúng rồi, ta không có ở đây nên sẽ phái một đội ngũ ở đây canh chừng, đề phòng bất trắc.

-Không cần đâu, bọn hắn nhất định nghĩ chúng ta đã có đề phòng, sẽ không một chiêu dùng hai lần đâu.

-Vậy sao được, bây giờ ở đây chỉ có con là Thiết Trụ, nếu như hai người có mệnh hệ gì thì ta làm sao ăn nói với Đại Hải được.

-Vậy thúc chỉ cần phái đội ngũ mười người tới đây, hư trương thanh thế dọa lui địch nhân là được rồi, người quá đông sẽ ảnh hưởng tới cục diện phía bên kia.

Nghe nàng nói vậy thì hai mắt Lâm nổi tinh quang, trong lòng âm thầm tán thưởng kế hoạch cao minh mà đáp:

-Được, vậy nghe con lần này.

Rất nhanh hắn đã triệu tập đủ nhân thủ, phái ra một đội ngũ mười người tới nhà Thiết Trụ bảo hộ hai người suốt đêm, số còn lại thì lập tức tới hội họp với Hải Long. Lúc bọn hắn tới khu vực buôn bán của thôn thì không thấy dấu hiệu nào của đám người Mộc Tượng mà chỉ có Hải Long đang ngồi đả tọa trên mặt đất. Trải qua một ngày quá nhiều sóng gió, tâm tình hắn đã bị khuấy động quá nhiều, hắn cần có thời gian để tĩnh tâm trở lại, nếu không trong chiến đấu sẽ vô cùng bất lợi. Động tĩnh của đám người khiến hắn tỉnh lại từ trong tu luyện, hắn mở mắt ra, nhìn về phương hướng nhà của Thiết Trụ, khẽ than một tiếng:

-A Vân, muội hà tất phải làm như vậy chứ.

Đám người Lâm đến đây thì thời gian đã quá canh tư, chờ đợi hơn một canh giờ thì trời cũng đã sáng. Lúc này thời gian hãy còn sớm nhưng từ xa đã có tiếng bước chân dồn dập, là đám người Mộc Tượng đã tới nơi này. Thấy được đối phương, Hải Long liền đứng phắt dậy, thân mình hắn thẳng như thiết tháp, hai mắt từ trong suốt chuyển sang đỏ ngầu, hiện đầy tơ máu. Người kia cũng không khác hắn là bao bởi lẽ thủ hạ thân tín cũng là huynh đệ tốt của hắn đã bỏ mạng trong tay đối phương. Hai bên giáp mặt nhau, khung cảnh rất hoành tráng, trước giờ khó thấy trong thôn. Cả hai phe đều đã dốc hết thực lực đỉnh phong của mình, với phe của Hải Long là đội ngũ khoảng chín mươi nam tử bao gồm một phần ba là thanh thiếu niên, phía Mộc Tượng nhân số cũng không xê xích bao nhiêu. Mộc Tượng lúc này nắm chặt hai bàn tay, phía trong đã ẩn ẩn có mồ hôi toát ra. Hắn thừa biết bên mình không thể nào thắng được lực lượng phía bên kia. Từ lần trước giao thủ hắn đã biết tên kia bằng một cách thần bí đã khiến cho thực lực tổng thể bên phía hắn mạnh hơn đội ngũ bên mình. Điều này làm cho hắn đau đầu mãi không thôi, phái người điều tra nguyên nhân đám người Hải Long có thể tăng thực lực lên nhanh chóng nhưng đám thủ hạ của hắn rất kín miệng, cho dù là dụ dỗ hay đe dọa cũng không thể lấy được tin tức hữu dụng, cuối cùng hắn cũng chỉ đành buông tha cho việc này. Vì vậy ngày hôm nay đối với hắn đã là chuyện không có đường lui, một khi độc chiến không thể thắng được tên tiểu tử kia thì chắc chắn hắn không có cơ hội trở mình. Trái lại, tên kia cho dù thua trận thì cũng có thể lật lọng không giữ giao ước, nên mặc dù rất tự tin vào thực lực của bản thân thì hắn vẫn cảm thấy có chút không yên tâm.

-Hừ, Mộc Tượng, ngươi thân là thôn trưởng mà lại giở trò bẩn thỉu như vậy.

Hải Long là người lên tiếng trước, ánh mắt hắn sắc lẹm, chằm chằm mà nhìn đối phương.

-Hải Long, tiểu hỗn đản nhà ngươi cũng có gan lắm, dám sát hại huynh đệ của ta, hôm nay ta nhất định sẽ khiến ngươi nợ máu phải trả bằng máu.

-Nợ máu phải trả bằng máu ư? Ngươi thân là thượng vị giả lại đi giờ trò ám sát người vô tội, không thấy hổ thẹn hay sao mà còn dám nói nợ máu trả bằng máu.

-Cái gì ám sát người vô tội, ta chỉ là muốn bắt người khiến ngươi ngoan ngoãn đi vào quy củ mà thôi, không ngờ tiểu tử ngươi lại ác độc như vậy.

Trong mắt của hắn lóe ra tinh quang, ánh mắt nhìn đối phương lúc này đã tiêu tán đi không ít sát ý.

-Đừng nhiều lời nữa, ta đã không chịu nổi ngươi nữa rồi. Đám các người mau tránh ra, hai người bọn ta phải bắt đầu quyết đấu.

Lập tức đám người hai bên không kẻ nào nói gì, không trang bức mà chỉ tránh dạt sang hai bên, nhường lại không gian cho hai người hắn. Hải Long khẽ đảo mắt ra sau một vòng, thấy được đội ngũ bên kia có mấy thân ảnh quen thuộc, Hắc Hổ cụt một tay, Hắc Hùng toàn thân bị phế, Chu Điền và Hoa Hỏa trọng thương chưa khỏi đều đang ngồi xe lăn, ánh mắt tràn ngập thù hận nhìn hắn. Thở ra một hơi, hắn hơi mỉm cười mà nhìn Mộc Tượng nói:

-Lão cẩu, thực ra có một chuyện ngươi vẫn không biết, nhi tử bảo bối của ngươi bị phế đều là do ta một tay sắp đặt. Ngày đó ta đã liệu được các người sẽ đến gây sự nên vào trong rừng quan sát từ xa, tình cờ lại gặp được một đầu lão hổ, ta liền bắt nó lại rồi dụ nó đến phía nhà của ngươi. Quả nhiên nó không làm ta thất vọng, một đường tàn sát hết hạ nhân trong phủ của ngươi, đến nhi tử của ngươi cũng xuýt chút nữa bỏ mạng. Chỉ tiếc thê tử của ngươi đã không còn, nếu không thì … hắc hắc.

Tên này quả thực đủ độc mồm độc miệng, chỉ vài câu nói đã đủ khiến cho đối thủ lửa giận tăng cao, sát ý ngút trời, đánh mất luôn cả bình tĩnh. Mộc Tượng ngực phập phồng, vừa lao về phía hắn vừa rú lên như dã thú:

-Tiểu súc sinh, mau chết đi cho ta.

Vèo một tiếng, thân ảnh hắn như tên rời cung, lao tới tung một quyền nhắm thẳng vào đầu của Hải Long, thân ảnh hắn nhanh đến nỗi còn hơi lưu lại tàn ảnh phía sau, làm lệch đi phán đoán của người đối diện. Đồng tử của hắn co rụt lại, tốc độ này quả thực quá nhanh đi, so với ngày hôm qua hắn từ xa chứng kiến kẻ này đấu với lang thú thì còn nhanh hơn nhiều.

-Quả nhiên là còn che dấu thực lực.

Hắn vừa kinh ngạc vừa vội vàng né đi, bộ dáng vân đạm phong khinh nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, thân mình hắn cũng uốn theo một đường cong quỷ dị. Đây là lần đầu tiên hắn được giao thủ với đệ nhất cao thủ trong thôn, nhất định không được có sơ sót nào. Đối thủ một đòn công kích không thành liền biến chiêu, tay hắn gập lại, cùi chỏ quét ngang một cái đuổi sát theo thân hình của Hải Long. Hải Long cũng không đón đỡ trực diện mà chân khẽ đạp xuống đất, cả người lui về sau một lần nữa né tránh công kích. Mộc Tượng vẫn không buông tha hắn, chân hắn giậm mạnh một cái, cả người lao mạnh về phía trước đuổi sát theo thân hình của Hải Long tung ra một cước vào bụng của đối thủ. Lúc này đã hết đường lui, Hải Long không còn cách nào đành phải đấu lực lượng với đối phương. Hắn nắm tay lại, hữu quyền ngay lập tức vung ra đấm thẳng tới bàn chân của đối phương. Quyền cước chạm nhau cũng không có tạo thành âm thanh vang dội, hai người đều lùi lại về sau, kinh ngạc há hốc mồm. Mộc Tượng biết rằng Ảnh Sát bị Hải Long lấy đi tính mạng, thế nhưng hắn vẫn luôn cho rằng người kia là vì bị quần công nên mới bỏ bình, bằng không bằng vào tốc độ của hắn thì cho dù là bản thân mình cũng khó có thể lưu hắn lại. Thế nhưng bây giờ hắn mới biết bản thân có lẽ đã nhầm, tên kia lực lượng tuyệt đối không thua kém bản thân, tuyệt đối có thể đánh chết Ảnh Sát nếu hắn chủ quan khinh địch. Nhưng chút ngạc nhiên đó của hắn thì làm sao so sánh được với Hải Long lúc này trong lòng đang dấy lên kinh đào hải lãng.

-Mạnh hơn bản thân, hắn vậy mà lại mạnh hơn bản thân mình.

Hắn lùi lại nhiều hơn đối phương một bước, điều này cũng là vì tư thế ra đòn của bản thân không được thuận lợi như đối phương nên lực lượng không thể phát huy tối đa. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt quyền cước va chạm nhau, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được lực lượng của đối phương đã vượt qua cực hạn của bản thân. Mấy ngày hôm nay hắn cũng không có tu luyện điên cuồng như trước bởi vì bản thân đã đến một cực hạn, một cực hạn mà mình không dễ gì vượt qua. Lực lượng mạnh nhất của hắn bây giờ đã đạt đến năm trăm cân, nếu như có thể vượt qua được cột mốc này thì liền có nghĩa thực lực đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.

-Luyện bì cảnh, khẳng định là luyện bì cảnh. Một sơn dã nam tử không có luyện thể quyết tại sao có thể đạt được luyện thể cảnh chứ? Hỏng rồi, lực lượng của bản thân xấp xỉ đối phương nhưng không thể đả thương hắn thì làm sao mà chiến thắng được đây?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.