Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt cóc

Tiểu thuyết gốc · 2084 chữ

Cùng lúc này, phía trước nhà của Thiết Trụ có mười trung niên nam tử đang đứng canh gác, sắc mặt ngưng túc, không có một chút thả lỏng. Bọn họ đã canh gác ở đây từ hôm qua đến giờ, có nghỉ ngơi thì cũng thay phiên nhau, đảm bảo sẽ không có sai sót. Hai người ở trong nhà một người là hảo bằng hữu, người còn lại là nghĩa muội của thủ lĩnh, cho dù không ai dám đến đây kiếm chuyện thì bọn hắn cũng không buông lỏng, ấy là còn chưa kể bọn hắn mỗi người đều rất có cảm tình với hai hài tử này, cũng rất thương cảm đối với mất mát mà Thiết Trụ phải trải qua. Lúc này Vân đang ngồi trên xe lăn trong phòng bệnh của Thiết Trụ. Nàng mặc một thân bạch y, nhìn vẫn xinh đẹp động lòng người như thường ngày. Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, là do sáng sớm nàng có dậy nấu cháo cho Thiết Trụ ăn bồi bổ sức khỏe, vận động nhiều khiến cho thân thể bây giờ lại kiệt sức, ẩn ẩn có chút đau đớn. hai tay nàng đan chéo vào nhau, ánh mắt ghé qua cửa sổ, hướng ra xa xa mà nhìn, trong lòng thầm nhủ:

-Ca, muội tin huynh nhất định sẽ chiến thắng.

Chợt bên ngoài có tiếng quát:

-Là người nào? Đây không phải là nới các người có thể tùy tiện tới. Lập tức rời đi, bằng không thì đừng trách chúng ta.

Trong lòng như ý thức được gì, nàng vội vàng đẩy xe lăn tới khẽ đóng lại cửa sổ, hai mắt ghé qua khe cửa quan sát ra bên ngoài. Lúc này trước mặt những thủ vệ bên ngoài là ba hắc y nhân, bọn hắn không để ý tới đối phương mà vẫn tiếp tục thản nhiên đi tới. Một người thủ vệ không nhịn được, lạnh lùng mà nói:

-Lớn mật!

Nói rồi hắn lao lên định dạy cho mấy tên kia một trận. Hắn tung quyền đánh vào tên đi trước nhất trong số đó, quyền kình đánh tới làm cho y phục của tên kia cũng có chút lay động. Lực lượng của mấy tên thủ vệ này cũng không tồi, ít nhất cũng có đến hai trăm cân, trên trung niên nhân này là kẻ mạnh nhất, lực lượng cũng đạt gần ba trăm cân. Quyền đầu của hắn lao tới đối thủ cực kỳ nhanh nhưng hắc y nhân kia chỉ đơn giản khẽ lách người một cái liền tránh được, hắc y nhân tung một cú móc trái liền đánh bay hắn ra xa, lập tức bất tỉnh nhân sự. Mấy người thủ vệ còn lại hít một hơi khí lạnh, biết được đối phương cường đại, nhìn nhau gật đầu một cái, không ai lên tiếng vội lao lên ngăn cản đám hắc y nhân. Trong đó có một người chợt quay người lại ý định chạy vào trong nhà, đưa hai người kia đi chạy trốn. Chỉ nhìn mà giao thủ ngắn ngủi vừa rồi bọn hắn liền biết đánh không lại ba hắc y nhân này nên đã ra hiệu cho một tên đi cứu người, đám còn lại sẽ giữ chân mấy kẻ bịt mặt kia. Thế nhưng tên này vừa mới quay người lại thì trước mặt hắn đã là một hắc y nhân rồi, còn chưa kịp phản ứng đã bị một quyền đập vào ngực, miệng phun máu tươi, bất tỉnh tại chỗ. Vân thấy cảnh tượng đó thì vội hai tay che miệng, tim nàng lúc này đập mạnh đến nỗi dường như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào. Nàng đứng dậy định chạy trốn nhưng thân thể nào còn chút sức lực nào, chưa kịp đứng lên đã ngã ngồi trở lại xe lăn, dù cho nàng có thử bao nhiêu lần nhưng đôi chân vẫn không nghe lời nàng sai khiến. Chiến đấu ngoài kia đang rất thảm liệt, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng người lần lượt ngã xuống. Nàng biết nếu không nhanh lên thì liền không kịp nữa rồi. Vội vàng đổ người về phía trước, thân thể của nàng mất thăng bằng mà ngã khỏi chiếc xe lăn. Nàng cố gắng vươn bàn tay ra đẩy chiếc xe lăn ngăn ngắn vào một vị trí theo một chiều vuông góc với bức tường ngay gần đó. Tiếp tới mắt nàng lập tức đảo quanh, gầm bàn, gầm giường, bên trong tủ đựng đồ, tất cả đều không được. Nàng đột nhiên nhớ tới Thiết Trụ đã từng cho nàng và Hải Long xem, trong căn phòng của hắn có một cái hố được ngụy trang rất lớn dưới mặt đất. Dựa theo trí nhớ của mình, nàng cố gắng dùng đôi bàn tay yếu ớt cố gắng bò tới vị trí của cái hố đó, rất nhanh liền đã tìm thấy một vết rãnh thẳng tắp trên sàn nhà. Vết rãnh này rất nhỏ, nếu không quan sát kỹ sẽ khó có thể thấy được. Đôi bàn tay nàng không ngừng xoa xoa mặt đất gần đó, rất nhanh cảm nhận được có thứ gì đó không đúng. Ngón tay nàng đâm xuống mặt đất rồi lập tức rút ra, còn mang theo một móc khóa hình tròn khá nhỏ. Nàng lập tức chống đỡ thân mình ngồi dậy, đưa tay vào móc khóa kia ra sức mà kéo. Thế nhưng dùng hết sức lực đến mức ngón tay nàng cũng bắt đầu đau nhức kịch liệt nhưng móc khóa kia cũng không nhúc nhích. Rất nhanh nàng liền nghĩ ra cách khác. Xoắn vạt áo của chính mình lại, nàng xỏ xuyên nó qua móc khóa kia rồi tiếp tục kéo. Lần này ngón tay không còn đau nữa nên nàng có thể thoải mái dùng lực, ngay sau đó móc khóa liền bị giật tung lên, kéo theo đó là một cánh cửa nhỏ, hé lộ một hố sâu bên dưới đủ cho một người trưởng thành có thể trốn bên dưới. Ngay lúc này nàng mới để ý động tĩnh bên ngoài đã dừng lại, chợt trước cửa nhà vang lên tiếng bước chân, ba hắc y nhân kia đã vào đến đây. Bọn hắn ngó nghiêng qua một vòng, tên đứng ở giữa ra hiệu hai tên ở hai bên đi vào hai phòng bên cạnh, bản thân thì ở sảnh chính tìm tòi. Tên hắc y nhân đến cửa phòng bên phải thì liền giơ tay ra hiệu, hai kẻ kia liền lẳng lặng tiến vào theo. Lúc này căn phòng sạch sẽ cũng không có ai, chỉ có một chiếc xe lăn bị dựng vào góc tường và một chiếc giường trên bên có một người đang nằm, mặc dù là mùa hè nhưng hắn vẫn kéo chăn kín đầu. Một tên trong số đó nhún người, cả người bay lên lao về phía chiếc giường đó, một quyền toàn lực tung ra đánh vào người đang nằm trên giường. Quyền đầu hạ xuống nhưng hắn có cảm giác không đúng, lập tức lật tung cái chăn lên thì bên dưới chỉ thấy một chiếc gối và vài bộ y phục. Hắn vội vàng đi khắp phòng lục tung mọi đồ đạc, tìm kiếm mọi ngóc ngách nhưng cũng không thấy ai. Bọn hắn không thể nào ngờ được rằng bản thân đã canh chừng ở quanh đây suốt một đêm nhưng vẫn để hai người kia chạy lọt mất. Đây là ý tưởng của Vân, nàng cảm giác có chút không đúng nên giữa đêm liền cho một người cõng Thiết Trụ nhẹ nhàng rời đi. Mặc dù ban đầu nàng còn không chắc chắc nhưng cũng may cuối cùng vẫn đưa ra quyết định đó. Ba tên hắc y nhân căn bản không nghĩ đối phương sẽ lén lút mà đi nên cũng không có để tâm quá nhiều, dẫn đến đối phương đã tháo chạy dưới ngay tầm mắt của bọn hắn. Tên cầm đầu không nhịn được mở miệng mắng một câu:

-Mẹ kiếp, thật không ngờ hai con chuột nhắt này lại giảo hoạt như vậy, thế mà lại chơi chúng ta một vố.

-Lão đại, hay chúng ta tìm kiếm thêm một lúc nữa đi, biết đâu bọn chúng còn ở quanh đây.

Một tên khác do dự lên tiếng. Lập tức tên đầu lĩnh tát hắn một cái mà nói:

-Hừ, ngươi tưởng bọn hắn sẽ là loại ngu ngốc như mình hay sao? Đã rời đi rồi còn quanh quẩn ở gần đây, đúng là chỉ có thứ đồ ngu xuẩn như ngươi mới nghĩ ra được. Đi, mau về chịu tội với đại nhân.

Vân vẫn một mực trốn ở bên dưới sàn nhà, hai tay run rẩy che miệng, cố gắng không tạo ra tiếng động, thậm chí còn cố gắng nhịn thở. Nghe được tiếng bước chân của mấy tên kia đi xa rồi dần biến mất, nàng chờ đợi thêm một thời gian nữa rồi mới mở cánh cửa trên đầu ra, cố gắng trèo lên. Nàng nhìn ra cửa đã không thấy ai, thở phào một hơi cố gắng bò tới cái xe lăn gần đó thì chợt phía sau có tiếng nói vang lên:

-Hắc hắc, lão đại, lần này ngươi tin ta rồi chứ.

-Không ngờ đồ ngu xuẩn nhà ngươi nói đúng thật, quả nhiên còn kẻ lưu lại ở đây, coi như cúng có cái để ăn nói với đại nhân rồi.

Vân khó khăn quay đầu lại, chợt mí mắt nàng run run khi thấy ba hắc y nhân kia đang khoanh tay dựa lưng vào tường nhìn mình. Một tiếng hét chói tai từ trong nhà vang lên rồi vụt tắt.

Ở phía bên kia, Hải Long lúc này đang thầm kêu hỏng bét, cố gắng nghĩ cách đối phó đối phương nhưng đối phương lại không cho hắn thời gian suy nghĩ. Sau khi kinh ngạc qua đi, hắn lại tiếp tục lao lên tấn công, thế công như cồng phong bạo vũ, căn bản không cho Hải Long có thời gian thở dốc. Liên tục trao đổi mười mấy chiêu, hai người luân phiên công thủ, mỗi lần ra đòn đều vô cùng hung hiểm, lực lượng mạnh mẽ, góc độ sắc xảo, thế nhưng không ai có thể đánh trúng người đối phương. Cục diện đang rơi vào giằng co thì chợt có bước tiến. Hai người vừa mới tách ra liền lại lao vào nhau, hai quyền mạnh mẽ chuẩn bị va chạm thì đột nhiên thân ảnh của đối phương lóe lên một cái. Mộc Tượng lúc này không còn thất thố như ban đầu nữa, chiến đấu đã làm cho đầu óc của hắn tỉnh táo trở lại. Thấy đối phương lại tung chiêu này, hắn cười lạnh nói:

-Chiêu này của ngươi vô dụng thôi.

Nói rồi hắn xoay người lại, một cước mạnh mẽ hướng phía sau mà đạp tới. Thân ảnh của Hải Long vừa xuất hiện thì một cước đã tới trước mặt, hắn vội đan chéo hai tay vào nhau đặt trước ngực.

-Bốp!

Tiếng quyền cước giao nhau vang lên, Hải Long lui mạnh về sau, hai tay có chút tê rần, sắc mặt hơi dữ tợn. Mộc Tượng lại lao lên, hắn cũng không chậm trễ, cũng tiến về trước đánh một quyền. Khi sắp va chạm thân ảnh của hắn một lần nữa lóe lên, đối phương lại chế nhạo hắn mà nói:

-Ta nói rồi, vô dụng thôi.

-Bốp.

Mộc Tượng xoay người ra sau, quyền đầu đổi hướng nhưng không ngờ hắn lại không thi triển vô ảnh bộ mà tiếp tục tiếp lên, giáng một quyền vào giữa bụng của đối phương. Thân thể gặp trọng kích, Mộc Tượng như diều đứt dây bay ngược ra sau, còn đang trên không trung thì một quyền nữa lại nhắm vào hắn mà bay tới. Mạnh mẽ dậm chân xuống đất một cái, thân thể lập tức đổi hướng phóng tới phía trước đánh ra một quyền. Một lần nữa thân thể của Hải Long lóe lên, hắn thầm nghĩ.

-Trong thực có hư trong hư có thực sao? Lần này ngươi sẽ lặp lại chiêu đầu tiên, ta sẽ không bị lừa đâu.

-Bốp!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.