Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đả bại đệ nhất cao thủ

Tiểu thuyết gốc · 2029 chữ

Cánh tay hắn gập lại, cùi chỏ đánh về phía sau, ý định ngăn chặn công kích của đối phương. Hắn rất thông minh, cho rằng đối phương lần này sẽ không lặp lại chiêu thức cũ, làm hắn trở tay không kịp. Thế nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đối phương căn bản không thèm chơi hư chiêu gì với hắn, lại một lần nữa trực tiếp đánh tới, một quyền nữa nện giữa bụng của hắn. Thân hình hắn lại bay ngược về sau, Hải Long vẫn không buông tha mà bám theo hắn, lại ra một quyền.

-Lần này nhất định không giả, phía sau!

-Bốp.

Lại một quyền nữa giáng thẳng vào bụng hắn làm thân hắn cong như con tôm, thân hình đang bay ra xa thì lập tức bị đánh rơi xuống mặt đất. Hải Long chỉ dùng một lần vô ảnh bộ, mấy chiêu về sau căn bản đều là hư chiêu nhưng hắn lại liên tiếp bị lừa. CŨng không thể trách hắn, bộ pháp của tên kia quá quỷ dị, cho dù hắn có nhanh hơn nữa cũng chỉ có thể lựa chọn đón đỡ công kích trước mặt hoặc sau lưng, chỉ là không ngờ một kẻ thân kinh bách chiến như hắn lại bị đối phương lừa đến ba lần liên tiếp, đúng là sỉ nhục không gì bằng. Còn chưa kịp nổi giận, thân mình hắn vừa đập mạnh xuống đất thì một bàn chân mang theo thế đạp phá sơn hà đánh tới bụng của hắn. Thân hình hắn còn chưa kịp ổn định thì ngay lập tức Hải Long lại tặng cho hắn một liên hoàn cước, thế công như sóng biển dữ dội hết đợt này đến đợt khác ập tới, liên miên không dứt, khiến hắn không có cơ hội trở mình, mặc cho đối phương tùy ý chà đạp. Chỉ trong mấy hơi thở, hắn liên tiếp nhận thêm mấy chục cước của đối thủ, tất cả đều nhằm tinh chuẩn nhắm vào giữa bụng của hắn. Những người quan chiến xung quanh đều có chút không nỡ, liên tiếp bị đánh vào bộ vị yếu hại như vậy thì cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ có một con đường chết. Ngay cả một số kẻ bên đội ngũ của Hải Long tâm lý không vững cũng phải nhắm mắt lại, không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng tàn nhẫn như vậy.

Sau một hồi Hải Long mới chỉ chỉ công kích, hắn lùi lại phía sau, hơi thở nặng nề, cho dù có mạng mẽ đến đâu thì liên tục tung ra mấy chục đòn toàn lực cũng sẽ tiêu hao không ít thể lực. Lúc này ánh mắt mà mọi người nhìn vào hắn đều đã mang theo vẻ kiêng kỵ nồng đậm, tên này bình thường có vẻ trầm mặc ít nói nhưng mỗi khi ra tay thì đều vô cùng tàn nhẫn, tuyệt đối không phải người mà bọn hắn có thể trêu chọc. Trái lại khi nghĩ tới người kia thì trong lòng họ lại không khỏi cảm khái. Một đời kiêu hùng, được tôn xưng là đệ nhất cao thủ trong thôn, thế nhưng bây giờ bị đánh đến lún sâu xuống mặt đấy đến cả thước không thấy bóng dáng. Ngược lại với tưởng tượng của mọi người, Hải Long không hề tỏ vẻ vui mừng sau chiến thắng mà quay qua phía đám người bên mình, lập tức đã xác định vị trí của Lâm, thần sắc lo lắng hét lớn lên:

-Lâm thúc, mau giúp ta kiếm mấy hòn đá lớn lại đây, ít nhất mỗi cái đều phải nặng hơn năm mươi cân.

Lâm mặc dù nghi hoặc trong lòng nhưng thấy đối phương sốt sắng như vậy cũng vội kêu gọi đám người đi tìm xung quanh. Cũng may nơi này khá gần bờ sông, đá lớn cũng không thiếu, chỉ trong chớp mắt đã tìm được năm sáu viên, đối phương vội kêu hắn ném qua. Vừa mới vận sức tung mấy tảng đá qua chỗ người kia thì bỗng sắc mặt hắn tái nhợt, trừng mắt nhìn Hải Long, hô lớn:

-Đại Hải, coi chừng phía sau!

Hải Long vừa mới đưa tay ra định đón mấy tảng đá lớn cả người hắn liền như đạn pháo bị đánh bay về phía trước. Còn đang trên không trung thì một thân ảnh đã đón đầu hắn, đạp một cước khiến hắn bay về một hướng khác. Vẫn còn đang trên đường bay thì đối phương lại đã đứng chờ hắn bay tới mà bồi thêm một kích. Cứ như vậy, hắn như một quả cầu da liên tiếp bị người đá qua lại không thương tiếc, liên tiếp gần mười lần thì hắn mới mạnh mẽ đạp được chân xuống đất định trụ thân mình. Lúc này trên người hắn cũng không có bao nhiêu vết thương thế nhưng hai tay thì đã tụ mấy vết bầm, lòng bàn tay cũng có dấu hiệu nứt toác ra. Mặc dù vừa rồi hắn bị đánh rất thảm nhưng đều tinh chuẩn dùng hai tay đón đỡ hết thảy công kích. Hít sâu một hơi, hắn nhìn vào đối phương. Mộc Tượng một thân quần áo tả tơi, nhất là vị trí bụng của hắn đã sớm không còn mảnh vải che thân, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn. Thế nhưng điều làm người khác chú ý đó là vừa rồi chịu đến mấy chục cước của Hải Long nhưng lúc này hắn vẫn rất hoàn hảo, không hề bị trầy xước mảy may. Đám người quan chiến thì kinh hãi vô cùng nhưng Hải Long lại không. Hắn thừa hiểu được sự kinh khủng của cảnh giới đầu tiên của luyện thể cảnh. Một khi đạt được luyện bì cảnh, thực lực tuy không có gì tăng lên nhưng da dẻ trở nên cứng rắn, đàn hồi vô cùng, có thể miễn nhiễm hoàn toàn với công kích không quá lực lượng tối đa của bản thân, công kích trên năm trăm cân liền bị giảm bớt hai thành, cho dù là một số loại vũ khí tầm thường nếu không đủ sắc bén thì cũng không thể cắt qua được. Nhìn vào bụng của người kia, Hải Long liền có thể khẳng định hắn đã đạt được luyện bì cảnh. Mộc Tượng lúc này cũng đắc chí, hắn nhe răng cười lạnh.

-Ha ha, tiểu súc sinh, hôm nay gặp ta thì xem như ngươi đụng phải khắc tinh rồi. Chờ ngươi sức cùng lực kiệt, ta sẽ từ từ mà tra tấn ngươi, cho ngươi nếm thử tất cả đau khổ nhân gian rồi mới tiễn ngươi lên đường.

Người bình thường đối mặt với tình cảnh này khẳng định sẽ thúc thủ vô sách, không đả thương được đối thủ thì cho dù chiến lực của ngươi có cao hơn hắn, đến lúc kiệt sức cũng sẽ trở thành cá nằm trên thớt tùy ý người ta xử lý. Nhưng Hải Long hắn há lại là người bình thường sao? Hắn hắc hắc cười một tiếng, hướng đối phương ngoắc ngoắc mấy ngón tay mà nói:

-Chỉ là một luyện bì cảnh mới đột phá mà thôi, sao làm khó được lão tử. Mau lại đây để ta đánh nát cái mai rùa của ngươi nào.

Không hiểu đối phương đang phát bệnh gì nhưng thấy dáng vẻ ngông cuồng của hắn thì Mộc Tượng lại giận sôi, hằn hừ lạnh một tiếng rồi lại lao lên:

-Cố lộng huyền hư.

Hải Long chỉ cười mỉm, lại né tránh công kích của đối phương. Hai người lập tức lại rơi vào thế giằng co, liên tục thay phiên tấn công và phòng ngự lẫn nhau. Lần này Hải Long cũng không sử dụng vô ảnh bộ nữa, chỉ đơn giản so chiêu trực diện với đối phương. Thời gian thoắt cái đã qua thời gian một chung trà, hai người đã so đấu không biết bao nhiêu chiêu, là một trăm hay hai trăm, những người xung quanh cũng đã không nhớ rõ nữa. Chỉ thấy hai người lúc này đã đánh đến mức thân thể có chút rã rời rồi, Hải Long thì toàn thân mồ hôi ướt đẫm, quần áo cũng bị làm cho ướt nhẹp, Mộc Tượng tuy cũng thở dốc liên tục nhưng cũng không có khoa trương đến như vậy, một giọt mồ hôi cũng không có, đây cũng là chỗ tốt mà thân thể luyện bì cảnh đem lại.

-Tiểu tử, ta thấy ngươi cũng đã sắp đến lúc tinh bì lực tẫn, xem ra hôm nay đã định là ngày chết của ngươi rồi.

Trong lúc cả hai người đều đang tạm đình chỉ công kích, Mộc Tượng vẫn không quên mỉa mai đối phương một câu. Trước nay hắn chưa bao giờ chiếm được chút tiện nghi nào từ chỗ đối phương bằng miệng lưỡi cả, bây giờ thế cục đã định, hắn liền buông lời mỉa mai châm chọc tên kia.

-Hắc hắc, ta thấy ngươi cũng thật đáng thương nha. Cừu nhân hại con trai mình bị phế mất một tay đứng ngay trước mặt nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể đứng một chỗ ở đó mà la ó, đúng là nực cười mà.

-Ngươi …

Hải long chỉ một câu nói lại làm cho hắn giận sôi, tâm tình bình ổn lại một lần nữa nhộn nhạo, hắn hét lớn một tiếng lại lao tới công kích:

-Để mạng lại.

-Tới đây.

Hắn lùi lại một chút, tới chỗ mấy tảng đá lớn vừa rồi Lâm ném qua cho mình, chờ đối phương tới gần rồi lần lượt dùng chân đá mấy tảng đá đó lên cao. Đến khi Mộc Tượng chỉ còn cách hắn chưa đến một thước, hắn lại tại chỗ mà biến mất. Lại là chiêu thức quái dị này, Mộc Tượng mạnh mẽ dừng lại, hai tay dang rộng ra, xoay tròn một vòng. Hắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì để đối kháng lại với chiêu thức kia, chỉ đành làm thế này, bao bọc thân thể mình trong công kích, không cho đối phương có cơ hội tiếp cận. Lần này thân ảnh của Hải Long xuất hiện phía sau hắn nhưng không có đánh tới mà cúi người xuống, chân phải quét một cái lập tức đốn mạnh vào chân hắn. Thân mình đang xoay tròn như chong chóng lại bị đánh vào bên dưới, hắn mất thăng bằng cả người ngã ngửa ra nằm trên mặt đất. Ngay lập tức ánh mắt của Hải Long lóe lên tinh quang, tay phải của hắn xòe ra, đưa cao lên trời. Lập tức trước mắt hắn, một tảng đá to cỡ ba đầu người rơi xuống, bàn tay hắn hạ xuống, dùng toàn bộ lực lượng ấn mạnh xuống khiến cho nó rơi mạnh xuống đập vào đùi trái của Mộc Tượng.

-Rầm!

Một tiếng trầm đục vang lên. Còn chưa thấy Mộc Tượng có phản ứng gì thì hắn lại đứng lên, tiếp tục đón lấy tảng đá thứ hai. Chỉ nghe rầm rầm rầm mấy tiếng, trong nháy đùi phải và hai bắp tay còn lại đều bị giáng xuống. Rầm một tiếng, lần này là một tảng đá vào giữa lồng ngực của đối phương. Chợt thân ảnh hắn lại biến mất, xuất hiện trở lại liền cách mặt đất gần hai thước, trong tay giữ một tảng đá cuối cùng. Mộc Tượng sắc mặt đỏ lên, thần sắc dữ tợn mà nói.

-Ngươi …

Mới được một chữ thì lại rầm một tiếng nữa, cả đầu hắn bị đập đến lõm sâu xuống mặt đất, không nhìn thấy gì nữa. Hải Long đứng lên, quay người đi, hai tay chắp sau lưng, rất có vẻ của cao nhân ẩn thế. Chợt phía sau có tiếng ầm ầm, mấy tảng đá lớn đè lên người Mộc Tượng bị đánh bay lên trời rồi rơi xuống đất.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.