Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc thủ sau màn (1)

Tiểu thuyết gốc · 2032 chữ

Hắn loạng choạng đứng lên, mất một lúc mới ổn định được thân hình, cười lạnh một tiếng nói:

-Mới như vậy mà ngươi nghĩ rằng đã có thể đánh bại ta sao? Hắc hắc, nếu ngươi đánh xong rồi thì đến lượt ta.

Hải Long vẫn quay lưng về phía hắn, lạnh nhạt đáp:

-Đúng là ngu xuẩn hết thuốc chữa mà.

-Ngươi nói cái gì?

-Một … hai …

Hắn không quan tâm đến đối phương đang giận dữ nhìn mình, lần lượt giơ ba ngón tay lên mà đếm.

-Không coi ai ra gì, ngươi chết chắc rồi.

Hắn vừa mới bước một bước về phía trước định lao lên thì Hải Long lại đếm.

-Ba.

Từ trong cơ thể hắn phát ra tiếng răng rắc, lập tức hắn ngã quỵ xuống rồi cả người đổ sấp xuống mặt đất, hắn không tự chủ được mà hú lên đau đớn mấy tiếng. Vừa rồi Hải Long lợi dụng sức nặng của mấy tảng đá kia, cộng thêm với lực lượng của bản thân, liền tạo ra mấy đòn không kích lực lượng vượt xa năm trăm cân, cho dù đối phương là luyện bì cảnh, có thể làm giảm lực lượng của công kích thì cũng không chịu nổi. Hắn ngoái đầu lại nhìn, chầm chậm quay lại chỗ hắn, lạnh nhạt mà nói:

-Để ta nói cho tên ngu xuẩn nhà ngươi biết chuyện gì vừa xảy ra. Vừa rồi ta dùng đá đập xương cốt của ngươi đến xém chút nữa nứt vỡ, ngươi lại mạnh mẽ mà lao lên, chúng liền vỡ thật. Ngươi tự mình hại mình, ta nói ngươi ngu xuẩn hết thuốc chữa ngươi còn hung dữ với ta?

Nói rồi hắn đạp đạp mấy cái liên tục vào mặt của đối phương, lực đạo cũng không mạnh, hắn biết cho dù có dùng lực hơn nữa cũng không thể làm thương tổn đến đối phương. Thế nhưng hắn không ngại phí công, liên tục chà đạp lên mặt của đối phương, miệng không ngừng lẩm bẩm:

-Ta cho ngươi hung dữ, cho ngươi hung dữ này. Hừ, lão tử có ý tốt muốn nhắc nhở ngươi, ngươi lại ghi hận đối với ta, như vậy có khác gì súc sinh cơ chứ?

Mộc Tượng quật cường mà nhìn hắn, tuy thân thể đang đau đớn tột độ nhưng quyết không đầu hàng, hai mắt hắn đỏ ngầu bắn ra sát ý. Hải Long lại tỏ ra giống như một tên vô lại, tiếp tục giẫm đạp đối phương, tiếp tục chửi rủa:

-Ngươi còn lườm ta? Ta cho ngươi lườm này, cho ngươi lườm này. Tưởng rằng luyện bì cảnh thì lợi hại lắm sao? Hừ, luyện bì cảnh như ngươi cho dù có muốn làm một con chó quẫy đuôi đi theo ta còn chưa đủ tư cách nữa.

Đối phương muốn phản bác lại nhưng liên tục bị hắn giẫm đạp, miệng hắn ô ô nhưng không phát ra tiếng. Đối với một kẻ thân làm thượng vị giả lâu năm như hắn thì đây là khuất nhục dạng gì chứ? Tâm lý hắn đã không chịu được rồi, nhiệt lệ từ hai khóe mắt không nhịn được mà trào ra. Đây là nước mắt của sự thù hận, của giận giữ, cũng là của khuất nhục. Thấy hắn như vậy, Hải Long lại mắng một câu:

-Mới vậy mà đã rơi lệ rồi, vậy mà còn dám so đấu tâm kế với ta sao? Như vậy mà cũng đáng làm thôn trưởng sao? Ta nhổ vào. Cút đi! Từ nay về sau đừng bao giờ để cho ta thấy ngươi lại lần nữa, nếu để ta còn gặp lại ngươi thì thấy một lần ta liền đánh ngươi một lần.

Mắng xong liền một cước đá vào mặt của đối phương khiến hắn bay ngược về phía đội ngũ của mình. Lập tức có hai bóng người vội lao ra đón hắn, lo lắng mà gọi:

-Cha!

-Lão đại!

Là Hắc Hổ cùng với Bạch Miêu, lúc này cũng chỉ có bọn họ dám tiến lên đón đỡ hắn mà thôi. Lúc hắn oai phong một cõi thì thủ hạ nhất mực trung thành, bây giờ bị đánh thành một con chó chết thì đến một câu hỏi thăm cũng không có, cũng chỉ còn hai người bọn họ còn ở bên mà thôi, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình.

-Người không sao chứ?

Hai người họ lo lắng, đồng thanh hỏi một câu. Mộc Tượng lúc này vô cùng chán nản, đã không muốn nói thêm gì nữa, chỉ đáp một câu:

-Ta không sao.

-Đừng có ở đó tình cảm sướt mướt, mau cút đi thôi.

Hải Long lại cắt lời bọn họ khiến cho hai người kia tức giận không thôi, Hắc Hổ không nhịn được đứng lên chỉ mặt hắn mà quát:

-Hải Long, ngươi đừng có mà quá phận.

-Câm miệng. Ngươi là cái thá gì mà dám nói như vậy với ta? Có tin ta chặt đi tứ chi của ngươi, biến ngươi thành nhân côn hay không? (nhân côn là vót người thành gậy, các vị tự hiểu lấy a)

Hắn lại quát đối phương một câu, thanh âm như tiếng sấm khiến đối phương không tự chủ được mà lùi hai bước, hai chân run run.

Lạnh lùng quét một lượt qua đám người đứng phía sau kia, khuôn mặt của hắn dần trở nên băng hàn, trong tròng mắt xuất hiện từng tơ máu, bắn ra sát ý nồng đậm đến mức như hóa thành thực chất người nhìn vào mà lạnh cả sống lưng. Hai hàm răng cắn chặt vào nhau tạo thành tiếng ken két, hắn gằn từng chữ mà nói ra:

-Ta biết ngươi đang ở đây. Ta cho ngươi một cơ hội, tự đứng ra nhận tội, đồng thời mang theo kẻ đã hạ độc thủ với cha mẹ của Thiết Trụ tới trước mặt ta, ta sẽ để cho các người được chết thống khoái. Bằng không nếu như để ta tự tay tìm được ngươi thì ta sẽ khiến ngươi muốn chết mà không được.

Chẳng có ai đáp lời hắn, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ giận dữ, cười một tiếng mà nói:

-Tốt, tốt lắm. Ngươi quả nhiên không có tinh thần giác ngộ, chính hợp ý ta. Dù sao ta cũng không muốn cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng.

Hắn vừa dứt lời thì chợt có một bóng đen từ sau đám người bên hắn lao thẳng tới chỗ của mình. Còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai thì thân ảnh của đối phương nhẹ run lên rồi biến mất, xuất hiện trở lại đã là đứng bên cạnh hắn rồi lại biến mất lần nữa. Hắn giật mình nhưng rất nhanh cũng kịp phản ứng, thân ảnh của hắn khẽ động rồi cũng biến mất tại chỗ, xuất hiện bên cạnh Mộc Tượng. Bàn tay hắn vừa mới đưa ra chắn trước mặt của đối phương thì một cây trủy thủ sắc lẹm đã lao đến.

-Phập!

Bàn tay của hắn bị cây trủy thủ kia đâm xuyên qua, là một cây trủy thủ bằng sắt chứ không phải bằng gỗ, máu tươi chảy xuống nhưng hắn không quan tâm, vội ôm lấy thân ảnh kia lùi lại. Người kia đẩy hắn ra mà hét lớn:

-Tại sao ngươi lại cản ta?

-Tiểu Thiết, hắn không phải là kẻ phái người đến sát hại cha mẹ ngươi.

Người này đúng là Thiết Trụ, hắn trước đó đã được đưa đến nhà Lâm thúc, do tiểu Phong chăm sóc, cách đây một canh giờ mới tỉnh dậy, liền tức tốc chạy đến đây.

-Ngoài hắn ra thì còn có thể là ai chứ? Hắn là kẻ duy nhất sẽ làm chuyện đó.

-Tiểu Thiết, tin ta, không phải là hắn đâu. Ta trước giờ có bao giờ gạt ngươi đâu chứ.

-Đúng vậy, hắn không gạt ngươi đâu, ha ha!

Chợt phía bên kia một tiếng cười càn rỡ vang lên, theo sau đó lại là một tiếng “phập”. Mộc Tượng bỗng cảm thấy thân mình tê rần, cúi đầu nhìn xuống liền thấy một lưỡi dao dài hơn một xích từ ngực trái của hắn nhô lên, máu tươi vung vẩy. Hắn run rẩy quay đầu lại nhìn, phía sau hắn lúc này đã xuất hiện thêm một văn nhân trung niên mặc thanh bào, tay đang cầm một cây trủy thủ, chính là thứ đã đâm xuyên qua tim hắn. Người này không ai khác chính là Hoa Hỏa.

-Cha!

Hắc Hổ ở ngay bên cạnh nhưng đối phương xuất hiện lúc nào cũng không biết, lúc hắn kịp nhận ra thì cha hắn đã bị đâm một nhát chí mạng rồi. Chỉ nghe bốp một tiếng, hắn bị đối phương đánh bay.

-Hừ, phế vật. Ngươi không làm được gì ngoài việc cả ngày hò hét ầm ĩ, còn phế vật hơn cả cha ngươi.

Chợt toàn thân hắn lông tơ dựng đứng, hắn vội đưa tay chắn trước mặt mình. Một cây đoản đao thình lình đâm xuyên qua bàn tay hắn, chỉ cách mắt trái có ba xích. Đồng tử của hắn co rút, vội vàng né qua một bên, bàn tay còn lại đánh ra một chưởng vào người vừa đâm hắn một đao, là Bạch Miêu.

-Tiện nhân, ngươi lại dám ra tay với ta.

-Ngươi dám giết Mộc ca! Ngươi lại dám làm như vậy, ta giết ngươi.

Đối phương không quan tâm đến lời hắn nói mà hét lớn, lại tiếp tục lao lên. Không ngờ nữ tử nhìn như yếu đuối này lại có thân thủ bất phàm, tốc độ nhanh đến làm người ta hoa mắt. Nàng một thân bạch y phiêu động trong gió, từ trong tay đã xuất hiện hai cây đoản đao khác, một cây phóng về phía hắn, một cây được nàng nắm trong tay mà đâm tới. Tốc độ này, lực lượng này thậm chí đã vượt qua của Hắc Hùng, rất có xu thế tiệm cận tới thực lực của Mộc Tượng. Thế nhưng hoa hỏa còn nhanh hơn thế nhiều, thân ảnh hắn như biến mất trong không khí, chỉ để lại một bóng mờ, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt của nàng, một cước mạnh mẽ không lưu tình đá ngay giữa bụng của nàng khiến nàng bay ngược lại, trong miệng phun một ngụm máu lớn.

-Thật không ngờ ngươi lại phản bội ta. Nói đi, có phải ngươi ngay từ đầu đã được Mộc Tượng phái tới bên ta làm nội gián hay không?

-Hừ, người phái ta đi làm nội gián là ngươi. Từ khi ta bị ép gả cho kẻ khác ngươi đã sớm không còn tình cảm gì với ta, chỉ muốn lợi dụng ta mà thôi. Ngươi tưởng ta không nhìn ra điểm này hay sao? Trái lại với vẻ đạo đức giả của ngươi, Mộc ca mặc dù ngay từ đầu đã biết ta tới làm nội gián nhưng lại thương xót cho số phận của ta, đối xử với ta rất tốt, chưa từng ép buộc ta làm điều gì. Chỉ có ở bên chàng ấy ta mới có được hạnh phúc.

Hắn ta nghe vậy thì sững, lát sau mới cười gằn mà nói:

-Được, được lắm. Ngươi đã có lựa chọn của mình thì cũng đừng hối hận. Lát nữa ta sẽ tới thu thập ngươi sau.

Bạch Miêu gắng sức đứng lên nhưng không thể, trong miệng lại tràn ra máu tươi, một cước vừa rồi của đối phương quả nhiên đủ ác độc, đã khiến nàng thụ trọng thương rồi. Cách đó không xa, Hải Long nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, kết hợp với những gì Bạch Miêu nói trước đó thì hắn liền đã hiểu được tiền căn hậu quả trong chuyện của ba người bọn họ. Nhưng ngay lúc này đó không phải là thứ mà hắn quan tâm mà là kẻ đứng đối diện với hắn ở kia.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.