Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Binh bại như núi đổ

Tiểu thuyết gốc · 2033 chữ

- Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi chính là hắc thủ sau màn vẫn luôn âm thầm giở trò khiến cho ta và Mộc Tượng nảy sinh xung đột đúng không?

-Ha ha, ngươi quả nhiên rất tinh ý, đúng vậy, chính là ta.

Hoa Hỏa bước tới, rút cây trủy thủ ra khỏi người Mộc Tượng lúc này đã chỉ còn là một thi thể, hắn sảng khoái mà thừa nhận chất vấn của đối phương.

-Quả nhiên là vậy, ta phải thừa nhận ngươi rất giỏi che giấu. Tiểu Thiết, tên này chính là kẻ đã cho người ám hại cha mẹ ngươi, thế nhưng ngươi không phải đối thủ của hắn. Ta sẽ đánh hắn còn nửa cái mạng rồi sẽ để ngươi tự tay báo thù. Việc này do ta mà ra, xin ngươi hãy để cho ta cơ hội chuộc lỗi.

Vừa nói, Hải Long vừa rút cây trủy thủ găm trên tay ra. Thiết Trụ vẻ mặt áy náy mà nhìn hắn.

-Xin lỗi, hôm qua ta không nên nói như vậy với ngươi. Cha mẹ ta bị người hại đều là do bản thân ta bất cẩn, trách không được ngươi. Ta biết mình không đánh lại hắn nhưng xin ngươi hãy để ta tự tay giết hắn.

Hải Long vỗ vỗ vai hắn mà nói:

-Ngươi yên tâm, hắn và cả tên tiểu tử đã làm chuyện đó, cả hai đều không thoát được đâu.

Nói rồi hắn lại hỏi Hoa Hỏa.

-Tên tiểu tử kia còn sống hay không?

-Ha ha, tên tiểu tử kia quá giảo hoạt, vốn ta tính xong chuyện sẽ thủ tiêu hắn nhưng hắn lại nhanh hơn một bước, đã chốn đi rồi.

Tên tiểu tử trong lời của bọn hắn là hung thủ đã đích thân sát hại cha mẹ của Thiết Trụ, cũng chính là người đã đụng mặt hắn trong sân nhà Lâm thúc.

-Rất tốt, ta sẽ tự tay bắt hắn về.

Hoa hỏa lại cười lên ha hả một hồi rồi chế nhạo hắn mà nói:

-Ngươi nghĩ rằng ngày hôm nay ngươi còn có thể rời khỏi đây sao? Ngươi nghĩ rằng ta đã dám ra mặt mà không có nắm chắc có thể lưu ngươi lại sao? Các người mau xuất hiện đi.

Hắn vừa dứt lời thì hai mươi hắc y nhân không biết từ nơi nào bỗng nhiên xuất hiện, tập trung đứng tại phía sau hắn. Bọn hắn người nào người nấy đều đeo khăn che mặt, thân hình đứng thẳng như thiết tháp tạo ra cảm giác áp bách to lớn.

-Giới thiệu với ngươi một chút, đây là nhân thủ do ta một tay bồi dưỡng nên, ta tự gọi bọn chúng là thập nhị mãnh tướng. Thực lực trong mỗi người bọn hắn đều không kém cái gọi là ngũ hổ tướng gì đó.

Mỗi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh, nếu đúng như lời hắn nói thì đám người này đã chẳng khác gì một đội quân. Ngay cả Bạch Miêu cũng vô cùng kinh ngạc, ngay cả nàng mà cũng không biết chút nào về việc này, đủ thấy hắn đối với nàng đã sớm sinh ra tâm lý đề phòng.

-À quên, nhắc đến mới nhớ, bây giờ cũng đâu còn tồn tại thứ gì gọi là ngũ hổ tướng nữa.

Mọi người theo ánh nhìn của hắn, chỉ thấy Hắc Hùng và Ảnh Sát không biết từ lúc nào đã bị người một đao cắt cổ, đoạn tuyệt sinh cơ. Mấy tên thủ hạ của bọn hắn thấy thế thì kinh ngạc, vội tránh xa hai cỗ thi thể này. Hải Long chỉ hơi thoáng kinh ngạc, hắn không mặn không nhạt mà nói:

-So với đám các huynh đệ phía bên ta thì cũng không coi vào đâu, ngươi nghĩ bọn hắn có thể đấu lại với gần một trăm người hay sao?

-Ha ha, tất nhiên ta cũng không có ngu xuẩn giống như mấy tên kia. Ngươi nghĩ ta ẩn nhẫn bao nhiêu năm là vì gì chứ? Như ta vừa nói, nếu không có nắm chắc thì ta tuyệt sẽ không ra tay.

Nói rồi hắn quay về phía đám thủ hạ thuộc phe của thôn trưởng mà nói:

-Các vị huynh đệ, hôm nay đã có mấy kẻ bỏ mạng, và bọn hắn rất rất giàu có. Nếu như các ngươi đồng ý từ bây giờ sẽ quy thuận ta, ta có thể cam đoan ai cũng sẽ có phần, các người nói sao?

Đám người kia vốn dĩ đang giống như chim sợ cành cong không biết phải theo phe nào, nghe hắn nói như vậy thì liền đồng thanh hô lên:

-Nguyện ý nghe lệnh của Hoa đại nhân.

Mấy tên này thấy có lợi ích thì liền quên đi sợ hãi, thậm chí quên cả tính mạng của mình. Có câu thiên hạ tấp nập đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhộn nhịp đều vì lợi mà lại, quả thực không sai. Hải Long biết lúc này có nói gì thì bọn hắn cũng sẽ không đổi ý, liền không nhiều lời, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói:

-Cho dù như vậy thì cũng phải giao thủ mới biết được. Ngươi tự tin như vậy coi chừng lật thuyền trong mương đó.

-Đúng, đúng vậy!

Đám các huynh đệ của hắn liên tục hò hét trợ uy, một bộ thấy chết không sờn. Đi theo Hải Long, bọn hắn đã nhận được không ít chỗ tốt, có lương thực, có người che chở, thậm chí còn được hắn giúp đỡ tăng lên thực lực. Thế nhưng trước giờ bọn hắn cũng chưa làm được gì cho đối phương, lần này cho dù có phải bỏ mạng cũng nhất định phải giúp được hắn.

-Vậy thì động thủ đi.

Hải Long và Hoa Hỏa đồng thời nói ra, hai bên đội ngũ liền lao vào giao chiến.

-Ngươi cũng đi đi, không cần lo cho ta.

Hải Long thấy Thiết Trụ còn chưa có tiến lên, vỗ vỗ vai hắn mà nói. Thiết Trụ do dự một chút cũng đành gật đầu, cũng lao vào chiến đoàn. Hắn biết với chút thực lực của mình ở lại cũng chỉ làm vướng tay vướng chân đối phương mà thôi. Lúc này chỉ còn lại Hải Long, đối diện là Hoa Hỏa thực lực không thua kém gì hắn cùng với hai mươi tên cao thủ. Hoa Hỏa cũng không vội vàng, hắn mỉm cười một cái, bộ dạng vô hại mà nói:

-Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi nghĩ rằng thực lực của đám người bên mình mạnh hơn nhiều, nhất định có thể đánh bại được đối thủ rồi sẽ qua giúp mình có đúng không?

-Vậy thì sao chứ?

Hải Long nhướng mày đáp, đối phương lại tiếp tục mỉm cười đáp lời:

-Ta xem vừa rồi ngươi cũng tiêu hao không ít nha, ngươi nghĩ mình còn có thể chống cự được đến lúc đó sao?

-Hừ, không thử thì sao biết.

Không muốn nhiều lời nữa, Hoa Hỏa phất phất tay, ý bảo mấy tên thủ hạ lên trước, bản thân thì chắp hai tay sau lưng, thong dong mà quan chiến. Trong suy nghĩ của hắn, một Hải Long đã sức cùng lực kiệt căn bản không trụ được mấy hơi thở trước hai mươi trên cao thủ lực lượng hơn bốn trăm cân. Thế nhưng hắn sai rồi, hoàn toàn sai rồi. Hai mươi tên kia đồng loạt lao lên, phối hợp tấn công rất nhuần nhuyễn, có thể nói bọn hắn rất hiểu ý nhau. Thế nhưng Hải Long chợt bạo phát, tốc độ còn nhanh hơn lúc ban đầu chiến đấu với Mộc Tượng, không cần dùng đến vô ảnh bộ nhưng thân ảnh của hắn giống như một cơn gió phiêu diêu trong không khí vậy, căn bản không thể nắm bắt, hai bàn tay hắn duỗi ra, không ngừng máy động. Mọi công kích hướng tới vị trí của hắn đều bị hắn nhẹ nhàng hóa giải, lực đạo không lớn nhưng cũng đủ làm chệch hướng quyền cước của đối thủ. Những tên kia công kích bị đánh chệch đi thì không kịp thu về, không ngừng hướng phía đồng bọn bên cạnh mình mà đánh tới, vài tên xui xẻo trúng đòn liền ngã bay ra. Càng đánh bọn hắn càng kinh hãi, khác xa trong tưởng tượng của bọn hắn, đối phương căn bản không cần cố gắng chống đỡ mà lại dùng phương pháp tá lực đả lực khiến cho bọn hắn tự tổn hại lẫn nhau. Mười mấy hơi thở qua đi, hầu như mỗi người trong số bọn hắn đều đã nếm không ít đau khổ. Biết rằng cho dù có tiếp tục cũng không có quả ngọt để ăn, bọn hắn nhìn nhau gật đầu, lại lao lên công kích. Hoa Hỏa bên ngoài tuy có chút ngoài ý muốn với việc đối phương còn lưu lại thực lực, nhưng rất vừa lòng với khả năng phối hợp ăn ý của đám thủ hạ. Chợt đám hắc y nhân lui lại về sau chỉ để lại năm tên tiếp tục công kích, bọn hắn cho rằng người ít thì sẽ không bị đối phương đánh cho rối loạn đội hình. Hải Long thấy vậy thì khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn còn Hoa Hỏa thì tê hết cả da dầu, vội vàng hô lên:

-Không được!

Thế nhưng hắn đã chậm, chỉ thấy trong nháy mắt người kia bộc phát tốc độ còn kinh người hơn trước, năm tên hắc y nhân còn chưa kịp làm ra phản ứng thì hắn đã vòng ra sau lưng một tên, năm ngón tay làm thành đao chém một nhát làm gãy xương sống ở cổ của hắn. Tên bên cạnh còn chưa kịp bàng hoàng thì một trảm đánh tới phá nát yết hầu của hắn. Hai tên khác công kích hụt liền đứng chụm lại một chỗ, lập tức đầu của một tên dùng một lực đạo khủng khiếp đánh tới đầu tên còn lại, hai cái đầu lâu lập tức như muốn vỡ nát ra. Tên cuối cùng thấy vậy thì đồng tử co rụt lại, vừa định quay đầu bỏ trốn thì ngực trái chợt truyền đến cảm giác đau xót, hắn khó khăn nhìn lại thì đã thấy phía dưới có một lỗ hổng to đến dọa người. Hoa Hỏa vừa mới hô lên cảnh báo thì cả thân hình cũng đã lao liên, tay hắn cầm theo đoản đao một đường đâm thẳng tới thân ảnh của người kia nhưng còn chưa đắc thủ thì hắn ta lại biến mất, khi xuất hiện đã là cách đó mười thước. Hải Long xoay người lại nhìn bọn hắn, trên tay còn cầm theo một quả tim còn đang trực nhảy, hắn nở một nụ cười mà trong mắt đám người kia chẳng khác gì ác ma, gằn giọng nói:

-Ha ha, kiếp sau có đầu thai thì hãy chọn cho mình một chủ nhân tốt hơn đi.

Nói rồi hắn bóp nát trái tim kia, đồng thời năm tên hắc y nhân kia đồng thời ngã xuống, vong mạng tại chỗ. Đám Hắc y nhân còn lại lạnh cả sống lưng, trong lòng đang không ngừng run rẩy. Hải Long lại nói thêm, lời của hắn như đâm vào chỗ yếu hại trong thâm tâm của đám thủ hạ của Hoa Hỏa:

-Hoa Hỏa, ta thấy tên tiểu nhân nhà ngươi bày mưu hại người coi như không tệ, nhưng huấn luyện thủ hạ thì chẳng đâu vào đâu. Để ta đoán xem, ngươi cố gắng tăng thực lực của bọn hắn lên, lại cho bọn hắn luyện tập hợp kích với nhau rất ăn ý, thế nhưng chân chính sinh tử giao chiến thì lại chưa từng trải qua. Mấy tên tạp binh này bắt nạt kẻ yếu thì còn có thể, gặp cường giả thì liền không chịu nổi một kích. Ta nói có đúng không?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.