Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dám chơi tâm kế với ta

Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

Nói đến câu cuối cùng hắn gằn từng chữ, hai hàm răng ma sát tạo thành tiếng ken két dọa người, ánh mắt hắn bắn ra sát ý như hồng thủy, khí thế trên thân hắn tỏa ra như ác ma chấn nhiếp tứ phương. Mười lăm tên hắc y nhân còn lại chân tay run rẩy, liên lục lùi lại không ngừng. Hắn hừ lạnh một tiếng, mỉa mai mà nói:

-Hừ, một đám chuột nhắt, lại nhát gan hơn cả đại nhân của các ngươi. Còn nhát gan hơn cả đám tạp nham ở kia, đúng là khiến người bội phục mà.

Hoa Hỏa mặt đỏ lên, quay lại quát lớn:

-Hắn chỉ có một mình, chỉ cần các ngươi không tách ra thì sẽ không có việc gì. Hơn nữa hắn không có tự tin sẽ đánh thắng được các ngươi nên mới tìm cách đả kích các ngươi, căn bản chỉ là ra vẻ mạnh mẽ mà thôi.

-Đúng vậy, nếu như hắn thực sự có thể đánh bại chúng ta thì sớm đã động thủ rồi, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy.

Một tên hắc y nhân như bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng phụ họa theo, lập tức đám còn lại cũng như lấy lại được dũng khí, dữ tợn mà nhìn đối thủ. Hoa Hỏa mỉm cười, trong lòng âm thầm tán thưởng tên kia, về sau sẽ đưa hắn lên làm đội trưởng của đám thủ hạ này.

-Ha ha, đám phế vật các ngươi cũng thật biết tự an ủi bản thân nha.

-Đừng để hắn nói nhảm nữa, mau động thủ, ta lược trận, các ngươi tạo thành vòng vây tùy cơ hành sự.

-Rõ!

Còn chưa kịp bày trận thì trước mắt hắn đã là thân ảnh của đối phương đang tung quyền đánh tới. Hắn vội vàng tung quyền ra chính diện đón đỡ nhưng xuất lực vội vàng, không thể phát huy tối đa thực lực, liền bị đánh lui. Tên kia được thế không buông tha người, ngay lập tức đã xuất hiện bên trái hắn, lại một quyền nữa đánh tới. Hắn không ngờ được đối phương trong thế yếu mà còn mạnh mẽ tấn công trước, nhất thời không kịp phản ứng liền trúng phải một đòn, cả người bị đánh bay, toàn thân đau đớn. Hắn còn không đạt đến luyện bì cảnh như Mộc Tượng, bị công kích như vậy tất nhiên là không dễ chịu gì. Hải Long còn muốn tiếp tục truy kích nhưng mấy tên thủ hạ của hắn đã kịp thời tới hỗ trợ. Mười mấy người vây hắn vào chính giữa, liên tục công kích. Thế nhưng lúc này lượng người đã không đủ, nhân tâm lại rời rạc, phối hợp lẫn nhau thường xuyên xảy ra sai lầm. Chỉ đánh qua lại mấy chục chiêu thì liền có hai tên nữa bị đánh chết tại chỗ, bọn hắn quá sợ hãi đành phải lui lại về chỗ của Hoa Hỏa co cụm lại một chỗ.

-Hừ, thật không ngờ ngươi mưu hèn kế độc thì không ít nhưng thực lực lại chẳng ra làm sao, không chịu nổi một kích như vậy. Xem ra đám thủ hạ của ngươi kém cỏi như vậy cũng không phải là không có lý do. Đúng là cẩu chủ ắt có cẩu nô.

-Ngươi …

Hoa Hỏa sắc mặt lại đỏ lên muốn phản bác nhưng không nói nên lời. Hắn thường ngày mưu sâu kế hiểm nhưng tâm tư đặt quá nhiều trên việc tính kế hại người, căn bản không chịu luyện tập thực chiến. Bây giờ bị một kẻ thực lực ngang bằng với mình vài chiêu đánh bại chẳng lẽ còn không biết xấu hổ mà nói khoác được sao. Hắn thẹn quá hóa giận, vừa muốn lệnh cho thủ hạ rút lui thì chợt cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn một vòng thì liền đã thấy bọn hắn đang bị bao vây, xung quanh đều là người của Hải Long đang nhìn bọn hắn, tên nào tên nấy ánh mắt đều không mang theo chút thiện cảm nào. Nói ra cũng thật khôi hài, vốn đám bọn họ còn nghĩ Hải Long không trụ được bao lao sẽ bị đánh bại, rồi cũng sẽ đến lượt họ bị đám hắc y nhân khủng bố kia liên thủ với đám thủ hạ bên phía Mộc Tượng diệt gọn. Ôm tâm lý liều chết, bọn hắn liền phát huy hết sức bình sinh mà chiến đấu, cộng thêm thực lực áp đảo liền rất nhanh đánh gục đối thủ. Vốn còn định nhanh chóng qua hiệp trợ cho thủ lĩnh thì lúc này đã thấy hắn đơn thương độc mã đánh cho đám người kia tan tác, binh bại như núi đổ, đành lặng lẽ tạo thành vòng vây mà quan chiến.

-Các vị huynh đệ, các người nói xem những tên tiểu nhân bỉ ổi này nên xử lý như thế nào?

-Giết không tha!

Sau tiếng nói của Hải Long là tiếng quát đồng thanh vang dậy như sấm của đám người.

-Ta có ý này, chi bằng chúng ta chặt hết tứ chi của bọn chúng, sau đó lại băng bó giữ lại cho chúng một mạng, rồi treo chúng lên cây, bôi thảo dược lên người chúng gọi các loại côn trùng đến thưởng thức, rồi đến khi bọn hắn sắp không chịu được mới chặt bọn hắn ra thành hai đoạn. Các người thấy sao?

-Nguyện nghe theo thủ lĩnh!

Thanh âm vang vọng của đám người như một hồi chuông chấm dứt chút hy vọng le lói cuối cùng trong lòng của đám hắc y nhân, bọn hắn kẻ nào kẻ nấy đều quỳ rạp xuống run rẩy. Thấy vậy Hoa Hỏa vô cùng giận giữ, hắn đá vào mông một tên hắc y nhân gần đó mà quát tháo:

-Đứng dậy, các người mau đứng dậy cho ta, mới có một chút khó khăn mà các người đã thành ra bộ dạng như vậy thì làm sao có thể đi theo ta làm ra một phen sự nghiệp lừng lẫy? Uổng công ta đào tạo các ngươi những năm này, phế vật.

Hải Long ha hả cười chế giếu hắn mà nói:

-Có một tên chủ tử không chịu được một đòn của đối thủ thì làm được gì cơ chứ, nếu ta là bọn hắn thì cũng sẽ đầu hàng mà thôi, ha ha.

Đối với kẻ đã hại chết cha mẹ của Thiết Trụ này, hắn muốn từ từ làm cho đối phương sụp đổ tinh thần, sau đó tra tấn thân thể hắn rồi cuối cùng mới giết hắn. Hoa Hỏa thì mặt mo đỏ lên nhưng cũng không thèm tranh luận, hắn cười lạnh một tiếng mà nói:

-Hắc hắc, ngươi tưởng rằng mình đã chiến thắng hay sao? Ta đã nói với ngươi rồi, ta chưa bao giờ làm gì mà không nắm chắc phần thắng cả?

-Ồ, nói như vậy là ngươi còn có hậu chiêu hay sao? Vậy thì mau lấy ra đi, lão tử mỏi mắt mong chờ. Nhưng ta cảnh báo ngươi, nếu như ngươi chỉ đang hư trương thanh thế thì sẽ chỉ chết đau đớn hơn thôi.

-Lấy ra đi!

-Lấy ra đi, ha ha ha!

Đám các huynh đệ đứng xung quanh cũng cười lớn, thúc giục hắn. Chợt từ bên ngoài vòng vây của bọn họ có tiếng hô vang:

-Là chúng ta đây.

Mọi người chợt hướng mắt về phía âm thanh kia, đám người hướng đó liền tản ra để lộ một lối đi. Từ bên ngoài xuất hiện ba hắc y nhân, một kẻ trong đó đang đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ. Trên chiếc xe lăn là một thiếu nữ một thân bạch y, hắn cầm một cây trủy thủ đang kề lên cổ của nàng. Nàng ta chính là a Vân, đám hắc y nhân này cũng chính là những kẻ vừa mới tấn công nhà của Thiết Trụ.

-A Vân!

-Vân muội!

Lập tức tiếng hô của Hải Long và Thiết Trụ đồng thời vang lên, bọn hắn sắc mặt giận dữ mà nhìn Hoa Hỏa, Hải Long biết chuyện đã không thành, hắn lạnh lùng nói:

-Thả muội muội của ta ra, ta có thể để các ngươi đi.

Đối phương lại ha ha cười mà nói:

-Thả chúng ta đi? Nơi này nhỏ như vậy, chúng ta có thể đi đâu? Ngươi nghĩ ta là trẻ lên ba chắc?

-Vậy ngươi muốn như thế nào?

-Rất đơn giản thôi, ở đây ta có một viên độc dược, độc này chỉ ta có thể giải, ngươi tự chặt một tay, sau đó ăn viên độc dược này vào, đồng thời dạy cho ta chiêu thức mà ngươi vẫn hay dùng kia, ta tự khắc sẽ thả nàng ta ra.

-Không được, ca, huynh không …

A Vân vừa lên tiếng thì đã bị hắc y nhân bịt miệng lại, dù nàng có giãy giụa như thế nào cũng vô ích. Hải Long lúc này vô cùng xoắn xuýt, có vẻ vô cùng đắn đo. Mọi người lúc này đều rất lo lắng nhưng không ai dám lên tiếng, bao gồm cả Thiết Trụ. Bọn hắn biết đây không phải một quyết định dễ dàng. Thấy vẻ xoắn xuýt của hắn, Hoa Hỏa vô cùng đắc ý, hắn xòe bàn tay ra, lòng bàn tay của hắn cò một viên đan dược lục sắc, thúc giục mà nói:

-Sao nào? Ngươi có thể nhanh lên một chút được không, thời gian của ta quý báu lắm đó.

Đám người Thiết Trụ giận giữ mà nhìn hắn, nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm nữa rồi. Hải Long do dự mà nói:

-Ngươi đổi một điều kiện khác đi.

-Đổi điều kiện? Ngươi nghĩ đây là việc có thể thương lượng hay sao? Mau lên, nếu không muội muội của ngươi liền biến thành một thi thể đó.

Chợt Hải long lại cười phá lên ha ha không ngừng. Hắn cười giống như vừa gặp được một chuyện vô cùng hài hước vậy, thậm chí còn ôm bụng mà cười. Mọi người ở đây choáng váng, không phải tên này đột nhiên phát bệnh thần kinh chứ? Hoa Hỏa cũng nhướng mày, hắn cực kỳ không thích phản ứng này của đối phương.

-Hừ, ngươi cười cái gì chứ?

-Ta nói này, lão cẩu nhà ngươi đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói. Vậy mà vẫn tự cho mình thông minh, đúng là buồn cười chết ta mà, a ha ha.

-Ngươi có ý gì chứ?

-Có ý gì sao? Ngươi nhìn một chút không phải được rồi sao.

Đột nhiên có tiếng cười khanh khách vang lên, tiếng cười thanh thúy dễ nghe như xoa dịu lòng người. Tiếng cười này chính là của a Vân, lúc này nàng ta đang đứng bằng hai chân, cũng không bị hắc y nhân kia giữ trong tay nữa. Cây trủy thủ mới vừa rồi kề trên cổ nàng cũng đang bị nàng nắm trong tay, cũng đã cắm vào giữa ngực của hắn. Đám người vây quanh trừ Hải Long ra thì tên cũng trợn mắt há hốc mồm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng ta khẽ xoay người đi về phía hắn, động tác thanh thoát, cước bộ phiêu diêu giống như tiên tử hạ phàm vậy. Hoa Hỏa vội lao về phía nàng, đồng thời nhìn hai hắc y nhân còn lại hô lớn:

-Đừng để nàng chạy!

Hai tên kia nghe thấy vậy cũng sực tỉnh, vội vão lao lên muốn tóm lấy nàng.

-Cẩn thận.

Mọi người sắc mặt lo lắng mà hô lên. Ba thân ảnh kia vừa mới tiếp cận được nàng thì thân ảnh của nàng liền biến mất, chợt xuất hiện cách đó mấy thước. Thiết Trụ mồm chữ o mà nhìn thân ảnh kia, trong lòng liền xuất hiện một ý nghĩ.

-Tam trọng vô ảnh bộ, bất động thức.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.