Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không tin ta sao? (1)

Tiểu thuyết gốc · 1992 chữ

Nàng tại sao lại biết chiêu này chứ? Còn nữa, vừa rồi nàng mới nhẹ nhàng đâm chết một tên hắc y nhân, thậm chí cũng không chớp mắt một cái. Nàng còn là tiểu muội tử ốm yếu nhà bên mà hắn biết hay sao? Chợt nàng xoay qua nhìn hắn mỉm cười một cái. Nụ cười của nàng vẫn đẹp như vậy nhưng bây giờ trong mắt hắn giống như là một yêu nữ giết người không đền mạng vậy, vô cùng khủng bố. Lông tơ toàn thân hắn dựng đứng, hắn nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc khẽ gật đầu một cái rồi vội quay đi. Vân thấy hắn như vậy thì che miệng cười khẽ rồi lại nhìn sang một hướng khác. Phía bên kia, thân ảnh của nàng vừa biến mất thì một thân ảnh cao lớn đã thay thế vị trí của nàng, bị ba người kia tóm được. Hắn nhìn hai hắc y nhân kia, trong nháy mắt đánh ra hai quyền khiến xương cánh tay của bọn hắn đứt đoạn. Chợt có tiếng hét thảm vang lên, nương theo đó là một tiếng hú quái dị của Hoa Hỏa. Hắn quá sợ hãi muốn thối lui nhưng đâu còn kịp nữa. Bàn chân của hắn đột nhiên bị thứ gì đó khóa lại không thể di chuyển được. Hắn khó khăn quay đầu lại thì thấy Hải Long đang nắm cổ chân của mình, cười lạnh mà nhìn hắn. Chợt thân thể hắn như một miếng thịt bị quất liên tục trên mặt đất mười mấy cái. Cũng may lực đạo không lớn nên hắn cũng không bị trọng thương, chỉ là cả người bầm dập. Bộ dáng tiêu sái trước giờ nay còn đâu, hắn đầu tóc rối bù, đầy mặt bụi đất nhìn không khác gì một tên ăn mày. Hải Long ném hắn qua một bên như ném một con chó chết, hừ lạnh mắng:

-Hừ, dám chơi tâm kế với ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.

-Đại Hải, chuyện này là sao?

Bên tai hắn có tiếng của Thiết Trụ. Đối phương lúc này giống như chim sợ cành cong, dường như đang trốn tránh thứ gì đó. Như hiểu được suy nghĩ của hắn, Hải Long cười cười vỗ vai hắn.

-Ha ha, tiểu Thiết, đó đúng là a Vân, ngươi cũng không cần lo lắng. Chúng ta đã sớm phát hiện ra có một kẻ đứng đằng sau âm thầm giật dây khiến cho ta và Mộc Tượng rơi vào thế không chết không thôi, nên muội ấy đã nghĩ ra một kế.

-Kế gì?

-Chính là để nàng ở một mình, dụ cho bọn hắn ra tay bắt nàng đi, từ đó có thể lôi kẻ chủ mưu ra ngoài sáng. Thực ra ta rất không đồng ý với kế hoạch này vì nó quá nguy hiểm và cũng có thể sẽ không thành công. Không ngờ a Vân đã đúng, chỉ là bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, chúng ta liền thuận thế mà diễn cùng với tên kia một chút mà thôi.

-Vậy chuyện nàng ta đi lại được thì sao? Chuyện nàng biết vô ảnh bộ thì sao? Rồi còn cả chuyện nàng ta đâm chết một tên nữa?

-Thứ nhất, bệnh của nàng đã được chữa khỏi gần một tháng nay rồi, ta vì không muốn gây chú ý nên không công bố ra ngoài. Thứ hai, đến ngươi cũng có thể học được vô ảnh bộ thì tại sao nàng lại không thể?

Thấy hắn gật gù không nói gì thì Hải Long lại âm thầm tự khinh bỉ chính mình. Thiên phú của tên này so với mình thì còn yêu nghiệt hơn nhiều, chỉ là không biết giải thích với hắn như thế nào nên đành phải nói vậy.

-Thứ ba …

Hắn hơi ngập ngừng rồi mới nói ra:

-Chuyện này để sau rồi hãy nói đi.

Cái gì để sau rồi hãy nói chứ, hắn đây là đang trắng trợn nói láo. Chứng kiến a Vân một nhát đâm chết tên hắc y nhân kia, hắn cũng kinh hãi gần chết, làm sao mà giải thích được với Thiết Trụ chứ. Còn ra vẻ cao nhân phong phạm nữa, đúng là hết thuốc chữa mà.

-Hai người đang nói chuyện gì vậy?

Đằng sau chợt có tiếng nói của thiếu nữ, hai người lạnh sống lưng xua xua tay đáp:

-Không, không có gì. Chỉ là đang bàn cách làm sao xử lý tên kia mà thôi, nhất định phải cho hắn nếm thử hết cực hình nhân gian.

-Vậy hai huynh mau động thủ đi.

Thấy nàng không hỏi thêm gì, Hải Long liền biết nàng đã suy đoán được hắn chính là kẻ mà bọn họ đang tìm kiếm, cũng không giải thích gì thêm. Hắn từng bước đi tới chỗ của Hoa Hoa, lạnh lùng mà nói:

-Bây giờ ta nên chặt chi nào của ngươi trước đây?

Hoa Hỏa lại đột nhiên giống như hắn vừa nãy, cười phá lên ha ha, thậm chí còn khoa trương hơn cả hắn, tên này cười đến mức nước mắt cũng chảy ra luôn rồi. Hắn trầm giọng hỏi:

-Có gì buồn cười sao?

-Có, tất nhiên là có, ha ha. Ngươi tưởng ngươi đã thắng rồi sao? Ta đã nói với ngươi rồi, ta chưa từng làm gì mà không có nắm chắc.

-Ồ, vậy ngươi còn hậu chiêu gì thì lấy ra đi, ta lại ở đây chờ ngươi một lần nữa vậy.

Hắn nhìn đối phương, hài hước mà nói. Kỳ thực trong mắt của đối phương hắn không thấy được sự lo lắng hay điên cuồng nào nên cũng còn thận trọng, không vội khinh địch. Hoa Hỏa cố lết thân mình, khó khăn đứng dậy, lần lượt chỉ tay vào mấy người đang bao vây xung quanh.

-Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nữa, tất cả các ngươi, còn cả gia đình nhỏ của các ngươi, cha mẹ, thê nhi của các ngươi, tất cả đều đã bị hạ độc rồi, vậy mà còn ở đó dương dương tự đắc, ha ha ha.

Đám người lập tức chấn kinh nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhìn hắn như nhìn một tên đần.

-Ngươi sợ hãi đến mức phát điên rồi sao? Hạ độc, ai hạ độc chúng ta? Ngươi sao, ha ha ha.

Thiết Trụ là người đầu tiên nói ra, phản ứng cũng cực kỳ khoa trương. Ở đây người hận tên kia nhất khẳng định chính là hắn. Thế nhưng Hải Long bỗng đưa tay ra hiệu cho hắn dừng lại.

-Ngươi cho rằng ta đang nói bậy hay sao? Ha ha, các người có phải mấy ngày hôm nay đều cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi không nói rõ ra được đúng không?

Thấy không ai lên tiếng phản bác, hắn liền cười lớn mà nói:

-Kỳ thực ta là một dược sự, nhưng ta vẫn luyện hứng thú với độc dược. Các người đều đã trúng độc của ta rồi, năm ngày nữa độc phát, nhất định các người sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.

Mọi người đều nhìn vào Hải Long, lúc này hắn sắc mặt khó coi mà nói:

-Nếu ta không nhầm thì độc mà bọn họ trúng phải cũng giống với cha mẹ của Thiết Trụ, ngươi nói xem đúng không?

-Đúng vậy, coi như ngươi có mắt nhìn.

Lời nói này coi như đã xác nhận nghi vấn của bọn họ, sắc mặt người nào người nấy đều tối sầm lại. Hải Long lại nói:

-Ta chỉ có một thắc mắc, ngươi có thể trả lời không?

-Ha ha, tâm tình của ta đang tốt, ngươi cứ nói đi.

-Tại sao cha mẹ của Thiết Trụ lại phát độc sớm hơn mọi người?

-Cái này đơn giản thôi, ta đã lén bỏ thảo dược có tính xúc tác độc tố vào trong đồ ăn của bọn họ. Tên tiểu tử này coi như may mắn vì ngày hôm đó hắn không về nhà.

Nghe đến đây hai hàng lông mày của hắn giãn ra, lại mỉm cười mà nói.

-Bọn họ tuy rằng thực sự đã trúng độc, nhưng ngươi đã quên ta có thể giải độc này rồi sao? Bằng không ngươi cần gì phải phái thủ hạ đến hạ sát bọn họ chứ.

-Hừ, tất nhiên là ta không có quên. Nhưng ta cũng đã biết phương pháp chế giải dược của ngươi rồi, tốn rất nhiều dược liệu mới cứu được một người đúng chứ?

-Đúng vậy.

Hắn cũng không có phủ nhận, chuyện này rất nhiều người đã chứng kiến.

-Ta tính sơ qua cũng có đến hơn bốn trăm người bị trúng độc, ngươi nghĩ thảo dược ở đây có đủ để cho ngươi điều chế giải dược cho tất cả bọn họ không?

Thấy Hải Long không đáp lời, đám người bên phía hắn cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Hoa Hỏa quay ra nhìn bọn họ nói lớn:

-Ta có phương pháp đặc thù có thể trừ độc mà không cần đến thảo dược, có thể đảm bảo các ngươi và thân nhân của các ngươi không chết, nhưng các ngươi phải nghe lệnh của ta, bằng không ai cũng đừng mong sống khá giả.

-Đại Hải, lời hắn nói có đúng không?

Đám người kia liền nhao nhao lên chất vấn hắn, hắn thở ra một hơi đáp:

-Theo những gì ta thấy thì những lời hắn nói có đến chín phần là sự thực. Nhưng mọi người yên tâm, phương pháp giải độc ta cũng có thể tìm ra, cho ta năm ngày ta sẽ giúp mọi người giải hết độc dược trong người.

Hoa Hỏa nghe thấy vậy thì liền cười như điên.

-Ha ha ha, ngươi có thể tìm ra phương pháp giải độc, đừng nói đùa chứ, ngươi nghĩ ai sẽ tin ngươi đây?

-Ta tin ngươi.

Lâm thúc và Thiết Trụ đồng thời lên tiếng, trong những người ở đây hai người bọn họ khẳng định là người tin tưởng hắn nhất. Nhưng những người khác thì sao đây? Bọn họ mặc dù nhận được rất nhiều chỗ tốt từ Hải Long, cũng rất cảm kích hắn, nhưng thời gian tiếp xúc với hắn cũng không lâu, liệu rằng họ có nguyện ý đánh cược cả tính mạng của bản thân là người nhà vào hắn hay không? Hoa Hỏa lại cười phá lên, giọng điệu chế giễu:

-Ha ha ha, hai người các ngươi? Các ngươi là thân tín của hắn, cho dù hắn có thất bại thì các ngươi cùng thân nhân của các ngươi cũng sẽ được hắn dùng thảo dược cứu sống, căn bản không cần lo lắng gì. Thế nhưng những người kẻ khác chỉ sợ sẽ không được đãi ngộ như vậy nha.

-Bớt nói nhảm, chết đi.

Hải Long không nhịn được lao lên định tấn công hắn, nếu cứ để hắn nói nhảm như vậy thì không ổn. Thế nhưng hắn còn chưa tới gần đối phương thì trước mặt Hoa Hỏa đã xuất hiện mười mấy thân ảnh xuất ra đủ loại công kích nhắm về phía hắn. Hắn vội dừng cước bộ, lui lại, ánh mắt có chút băng hàn nhìn những người kia lạnh giọng hỏi:

-Các ngươi đây là muốn làm gì vậy?

Mười mấy người kia đều là người bên hắn, không ngờ lại ra tay giúp Hoa Hỏa.

-Đại Hải, ngươi không thể giết hắn được. Nếu hắn chết, chúng ta cũng phải chôn theo.

Một trung niên nhân dẫn đầu lên tiếng.

Ánh mắt của hắn mang theo chút hổ thẹn nhưng cũng vô cùng cương quyết.

-Ta đã nói ta có thể giải độc cho các ngươi rồi mà, các người không tin ta sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.