Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không tin ta sao? (2)

Tiểu thuyết gốc · 2060 chữ

- Xin lỗi, chúng ta cần phải đảm bảo người nhà được sống.

-Đúng! Đúng!

Liên tiếp có người hưởng ứng, số lượng ngày càng nhiều. Trung niên nhân nhìn hắn, giọng điệu mang theo chút cầu khẩn mà nói:

-Chi bằng chúng ta chờ hắn giải độc cho mọi người, sau đó lại tính đến chuyện khác, ngươi thấy sao?

Hắn thấy bản thân không tin tưởng đối phương là không đúng, nhưng đây là chuyện liên quan đến mạng người, một câu nói không thể làm hắn tin tưởng được.

-Hắc hắc, ngươi nghĩ đơn giản vậy sao? Giải độc cho các ngươi để các ngươi quay lại đánh chết ta sao? Ta đâu có ngu.

Nghe được lời của Hoa Hỏa, trung niên nhân này lạnh mặt xuống mà nói:

-Chúng ta có thể đảm bảo tha ngươi một mạng nhưng ngươi phải ngay lập tức giải độc cho mọi người, bằng không ngươi chỉ có một con đường, chết!

-Hừ, ngươi dám đe dọa ta? Được, vậy ngươi tới đây mà giết ta đi, giết ta đi! Ta chết rồi cũng kéo theo mấy trăm cái đệm lưng, cũng đáng lắm, ha ha.

Hắn ta thấy đối phương một bộ lợn chết không sợ nước nóng cũng có chút bối rối, chỉ đành phải chiều theo ý của đối phương.

-Vậy … vậy thì ngươi muốn sao chứ? Ngươi cũng đừng quá phận.

-Ngươi yên tâm, ta cũng không đòi hỏi quá đáng. Không phải tên kia muốn rời khỏi nơi này sao, bây giờ các người ép hắn lập tức rời đi, qua đến ngày mai ta liền giải độc cho từng người các ngươi.

-Chỉ như vậy thôi?

-Chỉ như vậy thôi. Sao nào, yêu cầu của ta không quá đáng chứ?

Thanh âm của hắn giống như ma âm rót vào tai của đám người, khiến bọn họ dần lạc lối. Hải Long không cam chịu như vậy, hắn vội nói:

-Tên này âm hiểm xảo trá, các ngươi sao có thể tin hắn chứ. Cho ta một ngày, nếu như trong vòng một ngày ta không loại bỏ được độc dược trong người các ngươi thì có thể theo lời hắn nói.

Lời nói của hắn chân thật đáng tin, cũng rất có lý. Thấy đám người có chút xao động, Hoa Hỏa liền hét lớn:

-Cái gì cho ngươi một ngày, đều là lừa người. Ngươi đây là muốn câu thêm thời gian để có thể hãm hại ta.

Hắn rút một cây đoản đao giấu trong người ra tự kề lên cổ họng.

-Đã như vậy ta liền tự sát ở đây, các người cũng đừng hòng sống, ha ha ha.

-Ngươi bình tĩnh lại đã, chúng ta cũng không đồng ý sẽ làm như vậy.

Trung niên nhân kia thấy hắn như vậy thì sợ hãi mà nói:

-Chúng ta nghe theo lời ngươi là được, ngươi trước tiên bỏ con dao đó xuống đã, chuyện gì cũng có thể thương lượng.

-Hừ, thương lượng cái rắm, các người mau đuổi tên kia đi khỏi đây, nếu không thì ta liền tự sát tại đây.

Hắn bên ngoài thì mạnh miệng như vậy nhưng thực ra sau lưng đang không ngừng toát mồ hôi lạnh. Nếu như đám người này kiên trì một chút thì hắn liền phải chết ở đây, hắn không muốn vậy một chút nào. Trung niên nhân kia lại quay qua nhìn Hải Long mà nói:

-Đại Hải, thứ lỗi cho chúng ta, phiền ngươi ngay lập tức rời khỏi nơi này.

-Các người sao có thể làm như vậy được cơ chứ?

Thiết Trụ và Lâm thúc tức giận mà nói nhưng Hải Long liền giơ tay ngăn cản bọn họ. Hắn nhìn mọi người một lượt, ánh mắt không mang theo chút cảm tình quét đến ai thì người đó liền xấu hổ mà nhìn đi chỗ khác. Hắn lạnh nhạt mà nói:

-Được, ta liền đi bây giờ, hy vọng các ngươi sẽ không bị hắn lừa. A Vân, chúng ta mau đi thôi.

-Ca, còn thời gian chưa tới.

A Vân hơi do dự mà nói. Hắn thì chỉ cười mà đáp:

-Thời gian sắp tới rồi.

-Đại Hải, chúng ta tiễn ngươi.

Đám người bốn phía cũng nhao nhao lên tiếng, hắn không đáp nhưng cũng không có cự tuyệt. Mặc dù hắn cảm thấy không vui nhưng nếu đặt bản thân vào tình cảnh của bọn họ có lẽ hắn cũng sẽ làm như vậy mà thôi. Thế nhưng Hoa Hỏa không để cho bọn họ toại nguyện, hắn cười lạnh mà nói:

-Không một ai được đi theo hắn, đám người các ngươi hiện tại liền quay về nhà cho ta, buổi chiều ta sẽ đến nhà các ngươi giúp các ngươi trừ độc.

-Ngươi đừng có mà quá phận.

Một đám nam tử giận giữ mà nhìn hắn đáp, hắn lại chỉ bình thản mà tiếp lời:

-Điều kiện của ta rất rõ ràng, thiếu một cái cũng không được, các người không đồng ý thì thôi đi.

-Ngươi …

Cảm đám lại giận giữ nhưng không ai dám phản đối. Hải Long hừ lạnh một cái mà nói:

-Sao mà lắm điều kiện vậy, ngươi còn lôi thôi hơn cả nữ nhân nữa, hừ.

Vừa nói hắn vừa quay người lại tiến gần đến chỗ của đối phương, Hoa Hỏa chợt bối rối mà nói:

-Ngươi … ngươi định làm gì? Đừng qua đây.

-Đại Hải …

-Câm miệng. Hừ, ta ghét nhất những kẻ không có cốt khí như ngươi.

Trung niên nam tử kia lại chắn trước mặt hắn, định lên tiếng can ngăn thì liền bị hắn quát lui, cũng không dám cãi lại.

-Các ngươi cho rằng bằng vào các ngươi có thể ngăn cản ta giết hắn hay sao? Ta chỉ là cho đám ngu ngốc các ngươi mặt mũi mà thôi, còn không biết tốt xấu nghi ngờ ta. Uổng công lão tử coi các ngươi như huynh đệ, mẹ kiếp.

Hắn không nhịn được mà phát tiết một trận. Mấy chục người bị hắn mắng như không có ai cảm thấy nhục nhã mà chỉ có hổ thẹn, tên nào tên nấy đều cúi gằm mặt xuống. Hải Long lại bước tới, khi còn cách bọn hắn chưa đến một thước thì lại thi triển vô ảnh bộ làm cho bọn hắn giật mình. Chợt có một loạt thanh âm răng rắc vang lên, đám người lo lắng vội nhìn quanh thì đã phát hiện hắn đã ở đằng sau, cùng với đó là mười mấy hắc y nhân đồng loạt ngã xuống, đầu lâu bị vặn ngược ra đằng sau, trực tiếp mất mạng. Lúc này trong lòng của mọi người ngoài khiếp sợ ra thì chỉ còn có một chữ:

-Nhanh.

Tốc độ của hắn quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện cách vị trí cũ đến mười mấy thước, đồng thời hạ sát hết thảy đám thủ hạ còn lại của Hoa Hỏa. Thì ra trước giờ hắn vẫn luôn che giấu thực lực chân chính của bản thân.

-Trảm thảo thì phải trừ căn.

Hắn đơn giản nói một câu làm tất cả mọi người cảm thấy trong lòng phát lạnh, đúng là đủ độc. Quay lại chỗ của a Vân, Thiết Trụ lúc này đang giơ ngón cái lên mà cười với hắn:

-Lợi hại, quá lợi hại đi. Ngươi có bao giờ dùng quá một nửa thực lực không vậy? Mạnh như vậy mà cứ phải diễn trò, không thấy mệt hay sao?

Hắn cười nhạt mà nói:

-Ta luôn chỉ dùng vừa đủ thực lực cần thiết, nếu như chưa đến thời khắc cuối cùng thì tuyệt sẽ không toàn lực xuất thủ.

Nói đến đây hắn lại nhớ tới lời của người đó, luôn phải lưu lại hậu thủ cho bản thân đến thời khắc cuối cùng.

-Quá ngưu bức rồi, ha ha ha.

Xa xa Hoa Hỏa đang nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hắn tràn đầy hận ý nhưng lại không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Đối phương không muốn xung đột với những kẻ kia nên mới không hạ thủ với mình, thế nhưng lại giết hết thủ hạ của mình. Hắn tuy lực lượng mạnh nhưng khả năng thực chiến lại chẳng ra làm sao, một thân một mình sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Hải Long cười lạnh mà nhìn hắn rồi cùng với ba người kia rời đi, hướng vào sâu trong khu rừng phía bên ngoài thôn. Hoa Hỏa biết rằng bản thân đã không có cơ hội trở mình nữa rồi, chỉ đành thở dài một tiếng chán chường mà nói:

-Các người còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, mau mau về nhà của mình đi. Ta cũng về thu thập một chút đồ đạc rồi sẽ tới từng nhà.

Không ai phản đối lời nói của hắn. Rất nhiều người muốn đi tiễn biệt Hải Long và Vân nhưng rõ ràng bọn hắn sợ sẽ khiến cho gia hỏa này phát bệnh thần kinh, nên cũng chỉ đành ai về nhà đó. Chỉ là bọn hắn không phát hiện ra, lúc mà tên kia vừa quay mặt đi, khóe miệng của hắn đã vẽ lên một độ cong. Cũng trong lúc mọi người không để ý, hai người Bạch Miêu và Hắc Hổ đã lén mang thi thể Mộc Tượng đi lúc nào không hay.

Lúc này bốn người Hải Long đang từ tốn mà hướng tới cửa ra, theo lời của hắn thì phương pháp rời khỏi nơi này cũng rất dễ dàng, đó là thả mình theo dòng của con sông duy nhất nơi đây, nó sẽ dẫn người ta ra khỏi thung lũng. Chuyện này hắn cũng đã đề cập với đám người Thiết Trụ từ trước nhưng bọn họ căn bản không có ý định rời đi nên cũng không ai quan tâm. Trên đường đi hắn vừa mới chỉ cho hai người kia cách chế giải dược đề phòng Hoa Hỏa lật lọng. Mọi việc xong xuôi thì Thiết Trụ bỗng hỏi:

-Đại Hải, có điều này ta rất muốn biết.

-Ngươi là muốn hỏi ta tại sao có thể dễ dàng giết tên kia nhưng lại không làm vậy đúng không?

-Không phải, ta biết tại sao ngươi tha cho hắn.

Hắn hơi ngạc nhiên về lời nói của đối phương.

-Ồ, vậy ngươi nói ta nghe thử xem.

-Ta cũng không phải kẻ ngốc, ngươi là muốn ta sau khi có đủ thực lực có thể tự tay giết hắn trả thù cho cha mẹ ta, có đúng không?

-Ngươi nhìn thấu ta rồi.

Hắn liền gật đầu thừa nhận. Kỳ thực nếu hắn đánh đến khi tên kia đến tàn phế rồi để Thiết Trụ làm phần việc còn lại thì hắn cảm thấy không có gì, miễn là đối phương được tự tay báo thù cho cha mẹ của hắn. Thế nhưng một khi hắn miễn cưỡng ra tay đánh chết Hoa Hỏa thì không những cũng sẽ kéo theo một vài người bên hắn mà làm cho huynh đệ mất đi cơ hội báo thù, vậy nên hắn mới chấp nhận rời đi.

-Vậy điều ngươi muốn hỏi là gì.

Về phương pháp rời đi ngươi đã từng đề cập đến trước kia, ta nhớ là trong thôn đã từng có nhiều người bơi theo chiều của con sông đi ra khỏi nơi này nhưng cũng chưa từng có người nào quay lại. Tại sao ngươi lại nói phương pháp đó không có chút nguy hiểm nào vậy?

Là chuyện này sao? Kỳ thực cho dù rời đi bằng cách này đối với người thường mà nói cũng cực kỳ hung hiểm. Trận pháp phòng hộ mà ta nói bao phủ toàn bộ nơi này, cho dù cửa ra ở vị trí của con sông này trận pháp suy yếu hơn những nơi khác nhưng cũng có thể dễ dàng xoắn chết bất cứ kẻ nào cố gắng đi qua. Chỉ có điều, ngươi quên mất rằng ta là vương ở dưới nước sao? Với ta mà nói chỉ cần bơi theo con sông này ra ngoài thì có tám thành có thể thành công.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.