Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần nộ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1956 chữ

- Tám thành? Ngươi không nắm chắc hoàn toàn hay sao?

Thiết Trụ lo lắng hỏi.

-Tất nhiên là ta hoàn toàn nắm chắc. Ta đã tính toán trước rồi, hôm nay là ngày thiên địa có dị tượng, do vậy trận pháp do tự nhiên sinh ra cũng sẽ theo đó mà bị làm cho suy yếu không ít. Đến lúc đó ta liền có thể đưa a Vân nhẹ nhõm rời đi.

-Vậy ta liền yên tâm rồi.

Thiết Trụ lại vỗ vai hắn một cái mà nói:

-Huynh đệ, nếu có thể nhất định phải về đây thăm ta đấy nhé. Nơi này mãi là nhà của ngươi, ta cũng mãi là huynh đệ của ngươi.

Hắn dường như lại nhớ ra gì đó, vội vàng nói:

-À đúng rồi, tay của ngươi. Lúc đó ta quá kích động, xin lỗi ngươi.

-Ngươi nói cái này sao? Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Hải Long giơ vết thương bị hắn đâm lên, vừa quơ quơ tay vừa cười. Chợt hắn như thấy được có gì đó không đúng, vội cầm tay hắn.

-Ấy, Đại Hải, ngươi xem tay của ngươi, có gì đó không đúng.

Hải Long nghe hắn nói vậy thì liền ngửa lòng bàn tay ra xem thì liền thấy xung quanh vết thương bị trủy thủ đâm, nơi có các mạch máu chảy qua đã dần chuyển qua lục sắc, nhìn vô cùng kỳ lạ. Hắn biến sắc vội nói:

-Độc.

-Cái gì?

-Ta bị trúng độc.

Ba người kia phát hoảng, a Vân lên tiếng hỏi.

-Ca, độc này có nguy hiểm hay không?

-Dường như không có nguy hiểm gì, ta chỉ cảm giác giống như thân thể có chút vô lực.

Vừa nói thì hai chân hắn có chút lảo đảo, bước một bước nữa thì liền khuỵu xuống. Lâm nhanh tay vội vàng đỡ hắn lên.

-Ngươi không sao chứ?

-Ta không sao. Đúng rồi, tiểu Thiết, ngươi kiếm đâu ra cây trủy thủ đó vậy.

Thiết Trụ ngớ ra một hồi rồi mới đáp:

-Lúc ta trên đường đến đây có một tên mai phục ta, hắn dùng cây trủy thủ đó định đâm ta nhưng do thực lực quá yếu liền bị ta đánh chạy mất. Quá vội vàng nên hắn đánh rơi luôn vũ khí của mình. Ta cầm nó thấy thuận tay nên liền lấy ra dùng.

Nghe đối phương kể lại như vậy thì hắn vô cùng kinh ngạc.

-Có chuyện này sao? Có biết tên kia là ai không?

-Không biết, hắn mặc một thân hắc y, đến mặt cũng bị bịt kín.

-Hắc y? Còn che mặt sao?

-Đúng vậy.

-Thủ hạ của Hoa Hỏa.

Như nghĩ đến gì đó, hắn kinh hô một tiếng, vội nắm tay a Vân mà nói:

-Nguy rồi, a Vân, chúng ta mau chạy thôi. Lâm thúc, tiểu Thiết, các người mau chóng về nhà …

-A ha ha ha ha ha. Đúng là trời giúp ta, trời giúp ta mà.

Còn chưa nói hết câu thì từ xa chợt có một tiếng cười lớn. Tiếng cười vừa cất lên thì trên bầu trời bắt đầu có cuồng phong loạn vũ nổi lên, mặt trời đỏ rực bỗng như bị một quái vật khổng lồ từ từ thôn phệ, mang theo vô hạn hắc ám từ từ phủ xuống nhân gian. Quá trình nhật thực đã bắt đầu diễn ra, nhật nguyệt song hành trong lời của Hải Long đã bắt đầu.

Bốn người họ thì lại không rảnh quan tâm đến khung cảnh thay đổi, vội vàng quay lại nhìn thì phát hiện ra kẻ đang cười chính là Hoa Hỏa. Sau lưng hắn là bốn tên hắc y nhân, không biết từ lúc nào đến hội họp với hắn.

-Là ngươi! Hừ, không ngờ ngươi còn dám quay lại chịu chết.

-Chịu chết? Ta sao? A ha ha, có thể ngươi chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Cây trủy thủ mà trước đó ngươi thu được từ thủ hạ của ta có độc dược làm tê liệt rất mạnh, vốn dĩ được dùng để khống chế ngươi. Thật không ngời ngươi lại mang lại cho ta một kinh hỉ lớn đến như vậy, lại thay ta đâm tên tiểu súc sinh đó một nhát. Đây là ý trời, là ý trời mà!

Hắn hét lên sảng khoái, lúc này cảm bọn đã ở sâu trong rừng nên không sợ làm kinh động đến kẻ khác. Ngay từ lúc Thiết Trụ đâm Hải Long hắn liền đã nhận ra cây trủy thủ đó thuộc về thủ hạ của hắn, bên trên còn được bôi độc dược do hắn đặc chế. Vì thế sau khi biết mình đã thua, hắn cố ý lải nhải để câu giờ, đồng thời đuổi Hải Long ra khỏi thôn và ép đám thủ hạ của hắn về nhà, mục đích chính là để tách bọ họ ra khỏi nhau. Hải Long khó khăn đứng lên, nhìn vào ba người vội nói:

-Ta còn có thể gắng gượng một chút nữa. Lâm thúc, thúc cùng ta đối phó Hoa Hỏa. Tiểu Thiết, a Vân, hai người đối phó với mấy tên còn lại.

Ba ngươi còn lại đồng thời nói được rồi theo phân phó của hắn mà tách ra, hướng tới đám Hoa Hỏa mà công kích. Tên kia cười một tiếng liền quay sang phân phó với thủ hạ.

-Hắc hắc, bốn người các ngươi đối phó hai tên kia, Lâm và tên tiểu súc sinh kia thì để ta.

-Rõ.

Theo tiếng đáp của mấy tên hắc y nhân, hai bên liền lao vào giao chiến. Hải Long lúc này đang ngày càng suy yếu, hắn không tung hoa chiêu gì mà ngay lập tức dùng tam trọng vô ảnh bộ, chợt xuất hiện sau lưng của Hoa Hỏa đánh ra một quyền. Thế nhưng còn chưa kịp xuất lực thì cả người hắn ngã nhào xuống, đối phương liền chớp cơ hội một cước đá vào ngực hắn làm hắn ngã bay ra. Lâm vừa mới tiến lên còn chưa kịp làm gì đã bị một quyền vào bụng và hai chưởng đánh vào ngực, lập tức bị đánh bay, miệng phun máu tươi. Lực lượng của hắn tuy thời gian gần đây đã tăng trưởng rất khá nhưng cũng chỉ khoảng hơn bốn trăm cân, trong khi đối phương lại có tốc độ và sức mạnh ngang bằng với Mộc Tượng. Không cần nói cũng đã rõ, chuyện hắn bại trong một chiêu là điều hiển nhiên. Hải Long lại một lần nữa xuất hiện sau lưng Hoa Hỏa, lần này hắn đã vận toàn lực chuẩn xác đánh một đòn vào sau ót của đối phương. Thế nhưng lúc này hắn đã quá chậm, tên kia chỉ đơn giản né tránh công kích của hắn rồi xoay người lại đáp trả hắn bằng một liên hoàn chưởng khiến xương sườn của hắn gãy liền mấy cái, sau đó là một cước đá bay hắn. Lúc này hắn đã tinh bì lực tẫn, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi. Thiết Trụ và Vân vừa mới thấy vậy thì vội la lên:

-Đại Hải!

-Ca!

Bốn tên hắc y nhân kia thực lực chẳng ra làm sao, hai người họ chỉ vài chiêu đã đánh bại bọn hắn.

-Hừ, phế vật!

Hoa hỏa hừ lạnh một tiếng, lắc người một cái liền chắn trước mặt hai người bọn họ.

-Các người mau … mau đi đi.

Hải Long yếu ớt cố gắng nói từ chữ nhưng hai người họ căn bản không nghe vào tai, bọn họ cũng đâu phải người nhát gan. Hoa Hỏa ngạo nghễ mà nhìn bọn họ, hai người họ cũng thận trọng mà nhìn lại hắn, Thiết Trụ lên tiếng:

-Lên.

Lập tức cả hai người đều dùng tam trọng vô ảnh bộ, thân ảnh biến mất rồi cùng xuất hiện hai bên trái phải của hắn, một quyền một cước nhắm tới hắn. Thế nhưng lực lượng của họ còn quá yếu, tốc độ cũng quá chậm, Hoa Hỏa chỉ nhẹ nhàng đã bắt được công kích của họ, xoay một vòng rồi quăng cả hai ra. Bọn họ không dừng lại, vừa bị đẩy ra thì liền lại lao lên, lại vận dụng vô ảnh bộ, cố gắng dùng yếu tố bất ngờ để có thể gây thương tích cho đối phương. Chỉ là thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù bộ pháp có mạnh hơn nữa cũng không thể làm gì. Đối phương không cần gắng sức cũng có thể nhẹ nhàng đón đỡ công kích của bọn họ nhưng phản kích của hắn lại làm cho họ chật vật không thôi. Chỉ sau mười mấy chiêu thì cả hai người họ liền đã có dấu hiệu kiệt sức, dù sao vô ảnh bộ cũng là một bộ pháp tiêu hao rất lớn. Hoa Hỏa thấy động tác của bọn họ có chút chậm lại, hai mắt hắn lóe lên, một quyền đánh Thiết Trụ đến phun máu tươi bay ngược ra sau, Hải Long vội hô lên, trong người hắn phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ không thể nhận ra.

-Tiểu Thiết!

Lại một cước đá bay Vân làm nàng trọng thương không đứng dậy nổi, hắn gầm lên một tiếng, tiếng răng rắc trong cơ thể lại vang lên.

-A Vân!

-Các ngươi mà cũng muốn ngăn ta sao?

Hoa Hỏa cười chế giễu bọn họ, rồi mới từ từ lại gần hắn, ánh mắt tràn ngập băng lãnh mang theo đủ loại cảm xúc, căm hận, phẫn nộ, thậm chí là đố kỵ. Tên này nhìn vào kẻ đã làm hắn ăn không ít đau khổ, làm hắn bẽ mặt, gằn giọng mà cười, tiếng cười ngày càng lớn, bây giờ hắn đã như phát điên rồi.

-Tiểu súc sinh, vốn dĩ ta còn muốn lưu ngươi một mạng, thế nhưng ngươi quá nhiều lần làm bẽ mặt ta, bây giờ ta đã đổi ý rồi, giết ngươi thì ta lại là kẻ mạnh nhất, giết ngươi liền không có ai dám đối nghịch với ta nữa, ha ha ha.

Hải Long gắng gượng đứng dậy, vẫn bình tĩnh mà nhìn hắn, trong mắt không hề mang theo sợ hãi, điều này lại làm cho hắn cảm thấy phẫn nộ. Rút ra một cây đoản đao, hắn tiến tới đâm định đâm đối phương nhưng đoản đao đang lao đi thì chợt dừng lại, có hai bàn tay trắng như ngọc đang giữ lấy tay cầm đoản đao của hắn. Là Vân đang gắng hết sức ngăn cản hắn lại.

-Hừ cút đi.

Hắn hừ lạnh, một chưởng liền đánh bay nàng khiến nàng phun ra một ngụm máu tươi, ngã gục xuống không thể đứng dậy được. Hắn lại vung tay lên, đoản đao trong tay chậm rãi đâm tới. Hải Long cố gắng đưa tay ra muốn đón đỡ nhưng lúc này động tác của hắn đã chậm chạp chẳng khác nào một lão già sáu mươi tuổi, căn bản chẳng có chút ý nghĩa nào. Thanh đoản đao bỏ qua cánh tay hắn, phập một tiếng đâm vào bụng của hắn, rồi chậm rãi xoay một vòng. Cảm thụ được đau đớn, mồ hôi lạnh trên trán hắn không ngừng chảy ra. Hoa Hỏa rút cây đao ra làm cho máu tươi tuôn ào ào, lại tiếp tục đâm mấy nhát vào khắp cơ thể hắn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười điên cuồng.

Ha ha ha, không phải ngươi lợi hại lắm sao? Đánh ta đi, mau đánh trả ta đi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.