Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần nộ (2)

Tiểu thuyết gốc · 1957 chữ

Ánh mắt hắn đỏ ngầu, hằn lên vô số tia máu, vẫn bất khuất mà trừng trừng nhìn đối phương, điều này lại càng làm cho tên kia thêm giận giữ. Đoản đao trong tay hắn nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Hải Long đâm tới, nhưng ngay khi sắp tới nơi thì phía trước xuất hiện một thân ảnh.

-Phập.

Một đao xuyên tim, nhưng nó đã đâm trúng Vân, trong lúc nguy cấp nàng đã kịp chặn một đao cho Hải Long.

-A Vân!

-A Vân!

Hắn gầm lên như dã thú, Hoa Hỏa căn bản không quan tâm, rút cây đao ra khỏi tim của nàng rồi một cước đá hai người ngã lăn ra. Hắn vội vàng lấy tay ép vào vết thương của nàng nhưng vô ích, máu tươi không ngừng vẩy ra, nhuộm đỏ bạch y của nàng.

-A Vân, a Vân, cố lên, muội sẽ không sao đâu.

Hai tay hắn run rẩy ôm chặt lấy nàng, trong miệng không ngừng gọi tên nàng, nói với nàng sẽ không sao. Nàng mỉm cười mà nhìn hắn, tay nàng nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt hắn, trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi, thều thào mà nói:

-Ca, muội không sao, ít ra thì muội … muội cũng có thể bảo vệ huynh một lần trong đời. Cảm ơn … huynh!

Hai mắt nàng nhắm lại, bàn tay nàng buông thõng xuống. Trái tim hắn như chết lặng, trong miệng hắn vẫn cố phát ra tiếng gọi.

-A Vân, a Vân, muội không được ngủ, hãy mở mắt ra nhìn ta đi, đừng bỏ ta lại mà, đừng mà. Đừng mà!

Tiếng của hắn càng lúc càng lớn, trong người hắn lại không ngừng có tiếng răng rắc, răng rắc, cũng ngày càng lớn hơn, giống như thứ gì đó sắp vỡ vụn. Hắn ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng rống:

-A a a a a.

Chợt một tiếng vỡ tan từ sâu trong người hắn nhẹ vang lên. Hoa Hỏa thấy hắn đau khổ như vậy thì tận hưởng vô cùng, lại phát ra tiếng cười to:

-Ha ha ha, đau khổ sao? Tiếp tục đau khổ đi. Hận ta sao? Mau tới đây giết …

Hắn còn chưa nói hết câu thì miệng hắn cứng đơ, không thể cử động, toàn thân hắn cũng như vậy, không thể nhúc nhích. Chỉ thấy người trước mắt chầm chậm đứng lên, trong ngực vẫn ôm thiếu nữ kia, gò má hắn chảy xuống hai hàng huyết lệ, trong mắt mang theo vô hạn cừu hận, vô hạn sát ý nhìn chằm chằm vào hắn. Bên tai hắn chợt có tiếng lùng bùng, người hắn vẫn đứng bất động nhưng có cảm giác như đất rung núi chuyển, toàn thân hắn hư bị cự nhạc vạn cân đè xuống khiến hắn đau đớn tột cùng, ngay cả thở cũng không thể thở nổi. Đây là uy áp! Không biết uy áp từ đâu nhưng nó vô cùng khủng bố, nó làm cho cơ thể của hắn có chút không chịu đựng nổi, thất khiếu bắt đầu chảy máu. Chợt hắn thấy sau lưng người kia có một bóng mờ trôi nổi. Bóng dáng này càng lúc càng ngưng thật, là hư ảnh một nam thử, dáng người cao gầy, toàn thân đều là một màu lam nhạt. Uy áp mà hắn cảm nhận được chính là phát ra từ nam tử này. Nam tử kia một bộ uy nghiêm, lạnh nhạt giống như không quan chuyện thiên hạ, nhưng lúc này đang vô cùng giận giữ, hắn ngửa cổ lên trời gầm một tiếng, bỗng mây đen từ đâu kéo đến che phủ cả bầu trời vốn dĩ đã không còn bao nhiêu ánh sáng, trên thiên không từng đạo lôi điện đánh xuống, những tiếng oanh oanh vang dội không ngừng, cảm giác giống như ngày tận thế.

-Thần nộ!

Đây chính là thần nộ, một tiếng hét đủ để khiến bầu trời tan vỡ, một cái liếc mắt đủ để khiến người hóa thành tro bụi. Không khí xung quanh cô đọng, trên trời có tuyết rơi, mặt đất dường như cũng muốn đóng băng lại, nước sông đang chảy cũng ngừng lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả mọi người trong thôn sớm muốn gì cũng sẽ biến thành băng điêu, không ai có thể sống sót. Thiết Trụ lo lắng mà hét lên:

-Đại Hải, nếu ngươi không dừng lại thì mọi người sẽ chết.

Tiếng hét của hắn dường như có tác dụng, hư ảnh nam tử đang gầm thét kia chợt dừng lại, quay qua liếc hắn một cái khiến trong lòng hắn như phát lạnh. Nam tử kia chỉ nhìn Thiết Trụ một cái rồi thân ảnh hắn chậm rãi hạ xuống, chậm rãi dung nhập vào người của Hải Long. Hải Long mở mắt ra, hai con ngươi vẫn đang đỏ ngầu, hắn liếc mắt xung quanh một cái liền nhìn thấu hết thảy mọi thứ trong thung lũng này. Hừ lạnh một tiếng, hơn hai mươi hắc y nhân đồng loạt từ hư không xuất hiện trước mặt của mình. Hoa Hỏa lúc này đã có thể cử động được thân thể, còn đang ngã quỵ trên mặt đất thì hoảng sợ vô cùng, chân tay run rẩy chỉ vào mấy tên hắc y nhân mà nói:

-Các ngươi … các ngươi sao lại ở đây?

Mấy tên hắc y nhân cũng vô cùng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, bọn hắn là thủ hạ của Hoa Hỏa, do thực lực không đủ cường đại nên cũng không được hắn đưa theo lần này mà tiềm phục ở khắp mọi nơi trong thôn, giám sát nhất cử nhất động của tất cả thôn dân. Nghe được Hoa Hỏa hỏi như vậy, lại thấy hắn đang vô cùng thê thảm, một tên trong số đó vội chạy lại lên tiếng:

-Đại nhân, ta đang …

Hải Long liếc hắn một cái, tên kia vừa tiến lên được một bước thì liền tứ chi đứt đoạn, đầu lâu cũng lìa khỏi thân thể, hóa thành mấy mảnh thi thể văng tung tóe khắp nơi. Mấy tên hắc y nhân vô cùng sợ hãi, hú lên mấy tiếng quái dị rồi mỗi người chọn lấy một hướng điên cuồng mà đào tẩu. Thế nhưng chưa bước được mấy bước thì thân thể bọn hắn cũng đứt rời, tử trạng giống hệt tên vừa rồi. Chỉ còn lại duy nhất một tên hắc y nhân không chạy, không phải là vì hắn không sợ hãi mà là thân thể của hắn đột nhiên bị khóa chặt, không thể nhúc nhích. Chợt khăn che mặt của hắn rơi xuống, để lộ ra diện mục của một thiếu niên non nớt, chính là kẻ bị hắn bắt gặp tại sân nhà Lâm thúc lúc cha mẹ của Thiết Trụ bị người sát hại. Hải Long lại liếc một cái, thân thể hắn lại thuấn di đến bên cạnh Hoa Hỏa, tên kia lúc này cũng đã bị một lực lượng làm cho không thể tự chủ mà đứng dậy.

-Hừ!

Trọng miệng Hải Long phát ra một tiếng hừ nhẹ, âm thanh rất nhỏ nhưng dường như lại vang vọng trong đầu mỗi người ở trong thôn, khiến đầu óc của họ choáng váng. Tiếng hừ này mang theo vô tận uy nghiêm, kéo theo đó là Hoa Hỏa cùng thiếu niên kia mỗi người bị đoạn một ngón tay. Đau đỡn kéo tới làm mồ hôi lạnh trên trán của bọn hắn rịn ra. Sau đó cứ cách một hơi thở, một ngón tay của bọn hắn lại đứt lìa, đến khi trên bàn tay phải của bọn hắn đã không còn một ngón tay nào mới dừng lại.

-A a a!

Tên thiếu niên kia không chịu được rú lên trong đau đớn, cảm giác từng ngón tay bị cắt lìa khủng bố như thế nào chứ? Đâu phải thứ thường nhân có thể chịu đựng được. Hải Long liếc hai người bọn hắn một cái, cánh tay phải của bọn hắn đồng thời từ từ xoắn vặn lại. Tiếng xương cốt bị xoắn vụn răng rắc, tiếng huyết nhục bị kéo mạnh mà rách ra làm cho người ta sợ hãi. Lần này thì Hoa Hỏa cũng không chịu được nữa, cùng với tên tiểu tử kia hai người hét đến muốn rách cả cổ họng. Lâm và Thiết Trụ ở gần đó chứng kiến tràng cảnh này mà cũng xanh mặt, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn. Bọn họ không đã không còn biết rõ người trước mặt bọ họ là ai nữa rồi. Hải Long một vung ngón trỏ lên, lập tức hai cánh tay của hai tên kia bị xé toạc ra nhưng không có máu tươi chảy ra. Bọn hắn quá đau đớn, tiếng hét ngày càng yếu ớt, khàn khan, theo hai cánh tay bị xé ra mà ngất đi. Thế nhưng Hải Long nào để cho bọn hắn được dễ dàng, một luồng gió lạnh khẽ thổi qua, giống như thổi vào chỗ sâu trong linh hồn của bọn hắn, mạnh mẽ làm bọn hắn tỉnh dậy. Sắc mặt hai người bọn hắn đã không còn sợ hãi nữa mà vặn vẹo đến mức khó có thể diễn tả, ý niệm trong đầu duy nhất mà bọn hắn có lúc này là cầu mong bản thân mau mau chết đi, muốn lên tiếng cầu xin đối phương giết bọn hắn nhưng lại không thể phát ra thanh âm, đây đối với bọn hắn đúng là địa ngục. Hải Long thấy được sự khiếp sợ trong mắt của Thiết Trụ và Lâm, cũng không muốn tiếp tục nữa, hắn liếc mắt một cái thân thể hai tên kia bị ném bay ra, rơi xuống bên cạnh thiết trụ, hắn không chút cảm tình nào mà nói:

-Tên tiểu tử này là kẻ đã ra tay với cha mẹ của ngươi, ngươi kết liễu bọn hắn đi.

Nói rồi trong người của Thiết Trụ và Lâm như có một luồng thanh khí thổi qua, đi đến đâu thì vết thương trên người bọn hắn liền khép lại đến đó, nội tạng bị đánh lệch cũng trở về nguyên vẹn, thương thế trong chớp mắt liền biến mất. Thân thể của cả hai được một cỗ lực lượng kỳ lạ nâng lên, đứng trên mặt đất. Bàn tay của Thiết Trụ không biết từ lúc nào đã nắm một chuôi đao, hắn ngạc nhiên khi thấy từ trên chuôi đao dần dần xuất hiện một lưỡi đao, giống như từ trong hư không xuất hiện, căn bản không có dấu hiệu. Thanh đao này mỏng nhẹ, dài gần một thước, toàn thân giống như được làm từ lam sắc bạch ngọc, Thế nhưng hắn cũng không quan tâm đến việc này, hai tên cừu nhân sát hại cha mẹ hắn đang đứng ngay trước mặt, hận ý trong mắt hắn đang dâng trào như hồng thủy vỡ đê. Vung tay một cái, lưỡi đao xẹt một đường, giống như cắt đậu phụ mà cắt phăng thủ cấp của hai người bọn hắn. Sau khi chứng kiến màn tra tấn vừa rồi hắn không thể nào ra tay giày vò đối phương được nữa, thậm chí ngay cả việc giết người đây cũng là lần đầu tiên hắn làm ra. Rống lên một tiếng, cả người hắn quỳ rạp dưới đất, khẽ lẩm bẩm mà nói:

-Cha, mẹ, tiểu Thiết đã trả thù cho hai người rồi. Cha mẹ xin hãy yên lòng ra đi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.