Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải phong ấn ký ức

Tiểu thuyết gốc · 2027 chữ

Hai hàng nước mắt của hắn chảy xuống, thế nhưng hắn không có tỏ vẻ gì là vui vẻ, vẫn không ngừng lẩm bẩm:

-Là ta, ta bất cẩn khiến cho cha mẹ bị người hại, còn đổ lỗi cho huynh đệ. Cũng là ta, ta bất cẩn khiến a Vân mất mạng. Là ta, ta mới là tai tinh, ta mới là kẻ không bằng chó lợn. Là ta …

-Tiểu Thiết, ngươi đừng tự trách, chuyện này không phải lỗi của ai cả.

Hải Long cố gắng an ủi hắn nhưng đối phương căn bản không nghe, hai tay hắn nắm chặt lấy nhau, thân mình run run, dựa vào một gốc cây không ngừng tự lẩm bẩm. Biết được bây giờ có nói gì cũng vô dụng, thời gian lại rất cấp thiết, hắn liền quay ra nhìn Lâm, dặn dò nói:

-Lâm thúc, ta phải đi rồi, tiểu Thiết hắn còn trẻ, tuy là người thông minh nhưng suy nghĩ còn chưa thành thục, chức vụ thôn trưởng phải làm phiền thúc rồi. Hy vọng người có thể nhận trọng trách làm thôn trưởng, giúp mọi người có được cuộc sống tốt hơn.

Giọng điệu của hắn khách khí khiến cho đối phương thụ sủng nhược kinh. Hắn gật đầu một cái rồi mới hơi do dự mà nói:

-Trước khi ngươi đi, ta có thể xin ngươi một ân huệ được không.

Hải Long âm thầm thở dài, đối phương câu nệ như vậy hẳn là do vừa rồi hắn trở nên quá khủng bố, trong mắt của đối phương hắn đã chẳng khác gì thần linh.

-Thúc nói đi.

-Ta biết ngươi không vui với những người kia, nhưng dù sao cũng từng là đồng minh, hy vọng ngươi có thể giúp mọi người giải độc.

Hắn gật đầu rồi chỉ phẩy tay một cái nói:

-Việc đã hoàn thành xong.

Không quan tâm vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương, hắn lại gần Thiết Trụ mà nói:

-Tiểu Thiết, ngươi đừng lo, a Vân sẽ không chết đâu, nhưng để cứu được nàng thì ta phải rời đi ngay lập tức, sau này huynh đệ chúng ta lại gặp lại.

Thấy đối phương vẫn còn chưa tỉnh táo lại, hắn lại thở dài một hơi, trong ngực vẫn ôm a Vân, khẽ gật đầu với Lâm thúc:

-Ta đi đây.

Vừa dứt lời thì thân ảnh của hắn biết mất. Lâm đang ở một bên thấy hắn đi liền ngã quỵ, trực tiếp ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Mặc dù biết đối phương không có ác ý với mình nhưng những việc mà hắn làm quá kinh khủng, đã tạo thành một chút bóng ma trong tâm lý của mình.

Bao quanh thung lũng này là một sơn mạch liên miên không dứt, khắp nơi đều là cây cối um tùm, đại thụ che trời đâu đâu cũng có, nhưng dấu vết của nhân loại thì gần như rất ít khi thấy được. Cách tiểu thôn khoảng hơn một dặm, thân ảnh một thiếu niên đột nhiên từ hư không xuất hiện, trong ngực còn đang ôm lấy một bạch y thiếu nữ, trước ngực có một vết máu rất lớn, chính là Hải Long và a Vân vừa mới ra khỏi thôn. Hắn vừa mới khôi phục thực lực, căn bản không cần cái gì xuôi theo dòng sông để ra khỏi thôn, một ý niệm vừa động liền từ trong tiểu thôn kia thuấn di ra chỗ này. Lúc này thân ảnh hai người đang lơ lửng trên không trung, xung quanh có gió lớn thổi tới không ngừng nhưng y phục của bọn họ cũng không động đậy. Hải Long cảm nhận một chút liền đưa mắt nhìn sang một sơn phong bên trái. Ngọn núi này rất lớn, cao đến cả ngàn thước, lại rất lớn. Hắn phất tay một cái lập tức đỉnh núi bị thổi bay, như bị người dùng một đao cắt phăng đi vậy, lộ ra một khoảng trống trải rộng lớn. Hắn chậm rãi mà hạ thân bay xuống đỉnh ngọn núi này, trong quá trình hắn hạ xuống thì đỉnh ngọn núi kia mỗi một khắc từ trong hư không đều đột nhiên xuất hiện rất nhiều khối đất đá xếp chồng lên nhau. Mấy mười mấy hơi thở thì thân ảnh hai người mới hạ xuống mặt đất, lúc này chính giữa mặt cắt của đỉnh núi đang xuất hiện một tòa cung điện vô cùng hùng vĩ. Cung điện không biết làm bằng chất liệu gì nhưng thuần một màu lam, kiến trúc vô cùng đơn giản nhưng khắp nơi lại được chạm khắc hoa văn hình rồng, tạo nên khí chất uy nghiêm không gì sánh được. Hắn bế a Vân bay vào đại sảnh giữa cung điện. Nơi này cực kỳ trống trải, bên trong chỉ có duy nhất một chiếc giường băng đặt chính giữa đại điện. Chiếc giường giống như được làm bằng bạch ngọc vậy, bền mặt nó trơn nhẵn, tỏa ra hàn khí lượn lờ trôi nổi xung quanh. Khẽ đặt a Vân xuống, hắn cầm lấy tay của nàng, từ trong người hắn có từ tia linh khí nhỏ như sợi chỉ đang từ từ đi vào trong người của nàng. Đột nhiên cả người hắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, thân hình của hắn từ cường tráng, khắp nơi đều là cơ bắp dần dần trở nên nhỏ đi, khuôn mặt non nớt cũng dần thay đổi. Chỉ trong một thời gian ngắn, người cầm tay a Vân lúc này đang là một thanh niên nam tử, vóc người cao gầy, gương mặt vô cùng anh tuấn, giống hệt với hư ảnh nam tử đứng sau lưng hắn vừa nãy. Trong người hắn vẫn liên tục có linh khí tơ tràn ra, đi vào cơ thể của nàng, dần dần hội tụ vào trái tim của nàng. Trái tim của nàng lúc này đang đập một cách yếu ớt, bên cạnh còn có một vết rách rất lớn, nhưng kỳ lạ là lúc này từ vết rách cũng không có máu tươi chảy ra. Nương theo linh khí chậm rãi tràn vào trái tim của nàng, vết rách trên đó dần dần khép lại, có xu hướng trở lại hoàn hảo giống như ban đầu. Hai mắt nàng nhắm nghiền chợt hơi run, chầm chậm mở ra. Nhìn thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình, nàng thầm nghĩ nam tử anh tuấn này rất lạ mắt nhưng cái cảm giác ôn nhu kia làm nàng thấy vô cùng quen thuộc. Nàng nhíu mày lại, hơi nghi ngờ mà nói:

-Ca?

-Là ta.

Hắn vẫn mỉm cười nhìn nàng, hai tay vẫn đang cầm tay nàng không ngừng truyền linh khí.

-Thực sự là huynh?

-Thực sự là ta!

-Bộ dáng của huynh …

-A Vân, lát nữa ta sẽ giải thích với muội, muội nghỉ ngơi trước đi đã, thân thể của muội vẫn còn rất yếu. Ta đang trị thương cho muội, tuyệt đối không được cử động biết chưa?

Nàng gật đầu một cái mà nói:

-Muội nghe lời huynh.

Nói rồi nàng lại nhắm hai mắt lại, an tĩnh mà ngủ nhưng bàn tay ngọc nhỏ nhắn vẫn nắm chặt lấy tay hắn, dường như sợ hắn sẽ rời khỏi nàng.

Sau một canh giờ nàng lại khẽ mở hai mắt ra, lúc này khí sắc của nàng đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Đưa tay lên ngực, nàng cảm thấy vết thương trên người đã biến mất, thân thể cũng rất tốt, liền chống tay ngồi dậy. Nhìn lại người mình một lượt, thấy không có gì đáng lo ngại nàng định thở phào một hơi nhưng chợt cảm giác có gì đó không đúng.

-Y phục tại sao lại sạch sẽ như vậy?

Nàng nhìn lại bạch y một lượt, khắp nơi đều rất sạch sẽ, những vết bẩn, vết máu cũng cũng vô cùng đã biến đâu mất, giống như một bộ y phục hoàn toàn mới vậy. Lại nhìn lại thân thể mình một lần, so với bộ dạng có chút lấm lem lúc trước thì bây giờ toàn thân của nàng đã hoàn toàn khác, trên người không nhiễm một hạt bụi, thậm chí ngay cả tóc của nàng cũng giống như được người gội rửa qua. Quay sang bên cạnh thấy người kia vẫn đang cầm tay nàng mỉm cười, mặt nàng đỏ bừng lên, vội đẩy tay của đối phương đi, hai tay đưa lên che ngang ngực. Hải Long thấy động tác của nàng thì có chút sững sờ, lại nhìn lại nàng một lượt, như nghĩ ra điều gì đó mà mặt hắn cũng hơi đỏ lên, ho khan hai tiếng vội nói:

-Khục khục, muội đừng hiểu lầm, bộ y phục đó là bộ mà nàng vẫn mặc từ trước, không tin thì muội có thể kiểm tra nơi bị đâm vào.

A Vân nghe thế thì vội sờ vào ngực trái, liền thấy được trên áo có một vết rách, đây đích thực là bộ y phục mà nàng vẫn mặc. Thế nhưng vẫn không thay đổi gì, y phục của nàng hẳn là bị người kia cởi ra đem đi giặt, cả thân thể của nàng cũng …

-Ta có phương pháp đặc thù có thể làm sạch y phục và cơ thể muội.

Thấy nàng một bộ đề phòng, Hải Long cười khổ vội giải thích. Hắn vung tay một cái, bên ngoài chợt có một nắm bụi đất bay tới lòng bàn tay của hắn. Hắn trát chỗ bụi đất kia vào lòng bàn tay và tay áo của nàng, sau đó cười cười nhìn nàng mà nói:

-Muội xem.

Trong không khí đột nhiên xuất hiện một luồng nước chảy qua tay hắn, cũng chảy qua tay nàng. Nơi luồng nước đi qua, bụi đất lập tức liền biến mất. Chứng kiến cảnh này, a Vân vô cùng kinh ngạc nhưng cũng thở phào được một cái. Nàng bỏ tay xuống, ngạc nhiên mà nhìn hắn nói:

-Ca, huynh tại sao lại biến thành bộ dạng như thế này?

-A Vân, khoan hãy nói đến chuyện đó, ta hỏi muội một chút. Trước đây muội nói muội không phải là người trong thôn nhưng mọi người đều nói muội là người trong thôn, có phải ngay cả muội cũng không biết tại sao lại như vậy hay không?

-Đúng vậy.

-Muội có phải không nhớ được mình sinh ra như thế nào, cha mẹ là ai có đúng không?

-Ừm, muội chỉ nhớ ở bên luôn có Diệp di mà thôi, những chuyện từ hồi nhỏ muội không nhớ được gì.

- Còn nữa, có phải có một số chuyện muội chỉ mới chỉ nghe ta nói lần đầu nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, dường như đã hiểu rõ từ lâu có đúng không?

-Đúng vậy, tại sao huynh hỏi muội những thứ này?

Hắn thở ra một hơi mà đáp:

-Muội bị người ta phong ấn ký ức, do đó những chuyện trước kia mới không nhớ rõ.

Nghe được hắn trả lời, nàng vô cùng ngạc nhiên.

-Vậy huynh mau chóng giải phong ấn cho muội đi.

Lời nói của nàng cũng chứng thực suy đoán của hắn, nàng quả nhiên biết phong ấn là cái gì.

-Ta phải nói trước với muội, phong ấn này có chút đặc thù, vậy nên nếu ta giải khai nó cho muội thì những ký ức bị phong bế cũng sẽ bị ta nhìn thấy, muội vẫn muốn ta làm vậy chứ.

-Muội đồng ý, huynh cũng không phải người ngoài.

Nàng đã nói như vậy thì hắn liền động thủ, hai ngón tay hắn điểm lên trán của nàng, trong miệng nhẹ nhàng phát ra một chữ:

-Phá!

Lập tức một phong ấn trận đồ trong não hải của nàng giống như bị cự lực công kích, chợt vỡ tan, vô số thông tin tràn ra trong đầu nàng, cũng bị hắn xem được.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.