Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào Tử Dương thành (1)

Tiểu thuyết gốc · 1970 chữ

Nàng cười một tiếng đáp. Sau khi nhận được tân sinh, nàng giống như một thiếu nữ thôn quê, lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát. Thế nhưng khi những cảm xúc ban đầu đó qua đi thì nàng cũng có xu hướng dần quay trở về với con người trước kia của mình, thậm chí nghe hắn nói có thể ra ngoài cũng không quá kích động.

-Hừ, chính sự còn chưa làm, đã muốn lập tức rời đi rồi, muội đơn giản như vậy sao?

Thấy hắn nói vậy nàng liền ỉu xìu xuống, ừm một tiếng mà ngồi xuống tại chỗ, hắn cũng ngồi xuống cạnh nàng, mở miệng ra mà nói:

-Lúc muội chiến đấu với đầu thông linh báo thứ nhất, thân thủ không tồi, tận dụng cơ hội rất tốt, chiêu thức cũng dứt khoát, đó là những điểm tốt. Thế nhưng hôm nay nếu không có ta ở đây thì muội đã chẳng còn mạng nữa rồi có biết không hả? Nói ta nghe muội thấy mình làm sai ở chỗ nào?

-Là muội đã quá sợ hãi trước uy thế của đầu thông linh báo thứ hai nên đã không kịp né tránh công kích.

-Sai.

Hắn quát lên.

-Thực lực của đối phương hơn xa muội, sợ hãi là điều tất nhiên, đó cũng không phải sai lầm, sai lầm là ở chỗ công kích sau cùng của muội đã quá rườm rà. Ta đã nói với muội rồi, trong chiến đấu, nhất là sinh tử đấu, có cơ hội thì lập tức phải kết liễu đối phương, tuyệt đối không được dùng cái loại hoa chiêu gì. Vậy mà muội lúc đó thì sao? Rõ ràng còn dùng đạp phong bộ, tại sao không một quyền nữa đánh chết đầu thông linh báo kia. Nếu muội làm vậy cho dù con yêu thú còn lại có xuất hiện thì cũng không đến nỗi không thể xoay sở được.

-Ca, muội sai rồi.

Nàng cúi đầu chán nản mà đáp.

-Được rồi, sai lầm thì phải biết ghi nhớ để lần sau không tái phạm lại nữa. Chúng ta mau đi thu thập đồ đạc đi thôi.

-Ừm!

Đây là việc làm thường thấy huynh muội bọn họ. Sau khi tu luyện hoặc chiến đấu, hắn sẽ yêu cầu nàng tự kiểm điểm lại bản thân, chỉ ra những điểm mạnh và điểm yếu của nàng, từ đó có thể rút kinh nghiệm cho những lần sau. Quả thực hắn đối với người muội muội tiện nghi này cũng bỏ đủ công sức.

Hai người tất bật gần một tiếng mới xử lý xong xuôi được thi thể của hai con thông linh báo. Ngoại trừ huyết nhục, tinh hạch, gân và xương sống của chúng ra, những bộ phận không đáng tiền khác đều bị vứt bỏ. Sau khi thu hoạch cả huyết linh quả, Lạc Long gói hết đồ đạc vào một cái bao lớn rồi vác sau lưng. Kỳ thực hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ, tu vi chưa đạt được đến luyện mạch cảnh, trong cơ thể chưa sinh ra nội lực thì không thể mở ra không gian giới chỉ, vì vậy cũng chỉ đành vác theo đồ đạc sau lưng mà thôi.

Thu thập xong xuôi, cả hai liền xuất phát ra khỏi sâm lâm. Vị trí mà bọn hắn lịch luyện cũng chỉ nằm ở rìa ngoài ở sâm lâm, càng vào sâu càng có nguy cơ gặp phải yêu thú cường đại. Vậy nên đi lại trong rừng khoảng chừng một canh giờ, cả hai liền đã ra được bên ngoài. Thêm vài dặm đường nữa, trước mặt bọn hắn xuất hiện một thành thị. Đây là một thành thị rất lớn, tường thành cao đến mấy chục thước, phía trên cửa thành là một tấm bảng lớn, trên đó ghi ba chữ phát ra khí thế uy nghiêm: “Tử Dương Thành”. Hai người tiến vào trong thành, thủ vệ trước cửa thành thấy hai người tiến tới thì liền chặn lại nói:

-Đứng lại! Người ở đâu tới, phí vào thành là mười linh tệ.

Hai người bọn hắn lúc này một tháng liên tiếp ở trong rừng rậm không có ra ngoài, y phục cũng là mang ra từ tiểu thôn kia, cho dù được giữ gìn gọn gàng, sạch sẽ nhưng nhìn vẫn có chút cũ nát, Lạc Vân lại xé một mảnh y sam để làm khăn che mặt theo yêu cầu của ca ca, vì vậy thủ thành liền nghĩ họ là phàm nhân nên liền chặn lại để thu phí vào thành. Lạc Long nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, thả ra một chút khí tức làm cho hai tên thủ vệ đạp lui về sau mấy bước, không ngừng run rẩy.

-Tu … tu luyện giả đại nhân …

Tu luyện giả, tu chính là thiên địa đại đạo, một đường cố gắng đi lên chính là vì được thiên địa công nhận. Trong hàng trăm người mới có thể tìm ra được một người có thiên phú tu luyện. Tu luyện giả chỉ cần một ý niệm liền có thể câu thông với thiên địa, sinh ra thiên uy, uy áp này có thể áp dụng tới người khác. Vì vậy tu luyện giả có thể dễ dàng áp chế những tu luyện giả có tu vi thấp hơn mình. Hai tên thủ vệ này đừng nói đến tu luyện, chỉ là hai kẻ phàm nhân chưa đạt được luyện thể cảnh mà thôi, trong mắt tu luyện giả thì chẳng khác nào con sâu cái kiến vậy.

-Hai vị, là thủ hạ của ta có mắt không tròng, việc này tại hạ xin bồi tội.

Từ phía sau có một trung niên nam tử bước tới, giọng nói của hắn uy nghiêm nhưng đối với hai huynh muội Lạc Long lại lộ ra vẻ khách khí. Hắn ôm quyền hướng về hai người xin lỗi, rồi lại quay qua quát tháo hai tên kia:

-Hai người các ngươi giám mạo phạm tu luyện giả tôn quý, còn không mau tự vả miệng bồi tội.

-Không cần đâu, vị lão ca này, chúng ta không cần nộp phí vào thành chứ?

-Tất nhiên, tu luyện giả đâu cần nộp phí vào thành gì chứ ha ha.

Hắn vừa nói vừa cười, bộ dạng rất hào sảng, như vô tình mà nói một câu:

-Không biết hai vị phải chăng là người nơi khác tới?

-Lão ca có thể nhìn ra hay sao?

Lạc Long làm một bộ ngạc nhiên mà hỏi lại hắn, tên kia lại gãi đầu ha ha mà đáp:

-Thứ cho tại hạ nhiều lời, tại hạ là thống lĩnh thủ vệ quân tại Tử Dương thành này, mỗi người ở trong thành hầu như đều nhớ rõ. Hai vị nhìn rất lạ mắt nên ta mới mạo muội suy đoán các vị là từ nơi khác tới.

Lạc Long lại gật gật đầu mà nói:

-Lão ca quả nhiên con mắt tinh tường, chúng ta là người của chi nhánh Tử Nguyên thương hội tại Đông Lâm thành cách đây không xa.

-Người của Tử Nguyên thương hội tại Đông Lâm Thành?

Nam tử kia có chút thất thố mà hô lên, hắn lại ra vẻ cười khổ mà nói:

-Chính xác mà nói thì là đã từng mà thôi. Thúc phụ của ta trước đây là hội trưởng ở đó, một thời gian trước quyết định xin từ chức, quay về ở ẩn, chúng ta cũng vì vậy mà không lâu trước đây đã mất đi chức vụ ở thương hội. Mấy năm gần đây gia thúc muốn mở một phòng đấu giá, kêu hai người chúng ta đi đến các thành trấn xung quanh để tìm hiểu địa phương nào thích hợp nhất để kinh doanh. Chẳng may trên đường đi chúng ta gặp phải yêu thú tập kích, mấy tên tùy tùng đi theo đều đã bỏ mạng. Cũng may mà hai huynh muội chúng ta cuối cùng cũng đánh bại được bọn chúng, cũng tiện tay thu hoạch một chút đồ trên người của bọn chúng luôn.

-Dám hỏi quý tính đại danh của của lão nhân gia người?

-Gia thúc Lạc Đông Hành, ta là Lạc Long, còn đây là muội muội của ta Lạc Vân.

Hắn mỉm cười, nho nhã hữu lễ đáp.

-Thì ra là Lạc công tử và Lạc tiểu thư, thất kính, thất kính!

-Lão ca khách khí rồi, không biết lão ca xưng hô như thế nào.

-Tại hạ Trần Nhất Bác, hai vị cứ gọi ta là Nhất Bác được rồi.

-Được, vậy ta liền gọi huynh là Nhất Bác lão ca.

-Không thể, công tử địa vị tôn quý, Nhất Bác sao nhận nổi.

Nam tử thấy hắn khách khí như vậy thì vội xua xua tay, bộ dáng có vẻ rất khẩn trương.

-Có gì không nhận nổi chứ? Ta và muội muội chắc sẽ ở lại đây khoảng một tháng, còn phải nhờ Nhất Bác lão ca chiếu cố nhiều hơn nha.

-Công tử có việc gì chỉ cần nhờ người đến phủ thành chủ thông báo một tiếng, Nhất Bác nhất định sẽ đến tận nơi tiếp đón.

-Được, vậy tiểu đệ xin vào trong thành trước, đi đường mệt mỏi, quần áo cũng có chút bẩn rồi.

Vừa nói hắn vừa phủi phủi một quần áo mấy cái, mặt tỏ vẻ ghét bỏ thấy rõ.

-Được được được, công tử mời vào, thứ lỗi cho Nhất Bác còn có nhiệm vụ tại thân không thể bồi tiếp.

-Không sao.

Hắn lại chắp tay một cái với đối phương rồi quay người rời đi, được hai bước thì lại dừng lại bước chân, quay lại nhìn Trần Nhất Bác mà nói:

-Nhất Bác lão ca, ta có một chuyện khó xử không biết có thể nhờ vả lão ca giúp được không?

-Ồ, công tử có việc xin cứ phân phó.

Người kia kinh ngạc mà đáp.

-Chuyện là … ài, hành lý của chúng ta đều do một vị đại ca trong nhóm hộ tống cất giữ trong không gian giới chỉ, chỉ là hắn vì cứu chúng ta mà dẫn dụ một con yêu thú nhân cấp đỉnh phong đi, sau đó liền không có trở lại, huynh muội ta cũng vì thế mà thành người tay trắng. Cũng may chúng ta đánh chết được hai đầu thông linh báo, một cái nhân cấp sơ kỳ, một cái trung kỳ. Ở đây ta có thu thập một ít huyết nhục định mang vào thành bán lấy tiền mua chút y phục và thuê một khách điếm. Không biết có thể nhờ lão ca phái thủ hạ đến tửu lâu trong thành bán giúp ta đống huyết nhục này không?

Vừa nói hắn vừa đặt cái túi nặng trĩu xuống đất, lấy ra trong đó một cái bọc lớn, bên trong chứa đầy huyết nhục yêu thú làm Trần Nhất Bác ngẩn ra một hồi. Mất một hồi người kia mới hồi thần lại được, hắn vội nói:

-Công tử đã không có tiền trong người vậy thì hãy lấy chỗ của ta đi, ở đây ta còn hai ngàn linh tệ, không nhiều nhặn gì mong ngài nhận cho.

-Như vậy sao được, đống huyết nhục này ta đã tính toán qua, đem cho tửu lâu tối đa cũng chỉ được năm trăm linh tệ mà thôi.

Miệng hắn nói không được nhưng ngữ khí lại rất lạnh nhạt, không có vẻ gì là khẩn trương hay khách khí cả.

-Lạc công tử xin đừng từ chối, đây là chút tâm ý của ta mà thôi, căn bản không đáng bao nhiêu cả.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.