Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào Tử Dương thành (2)

Tiểu thuyết gốc · 1898 chữ

Hắn ngoài miệng thì nói vậy chứ trong lòng bây giờ đang đau như bị cắt thịt vậy, hai ngàn linh tệ kia là hắn khó khăn lắm mới dành dụm được, gần như là toàn bộ tài sản của hắn rồi.

-Vậy, được, coi như ta thiếu nợ huynh một nhân tình. Sau này huynh chính là Nhất Bác đại ca của ta rồi.

-Công tử khách khí như vậy, Nhất Bác thật không dám nhận. Đây là không gian giới chỉ của ta, bên trong có hai ngàn linh tệ, ngài cầm lấy cũng sẽ thuận tiện hơn.

Lạc Long nghe hắn nói vậy thì khóe miệng giật giật nói:

-Đại ca, huynh không phải là chơi ta đó chứ.

Trần Nhất Bác lại sửng sốt mà hỏi:

-Công tử nói vậy là có ý gì?

-Ta mới là luyện bì cảnh, muội muội thì là luyện nhục cảnh, hai người chúng ta làm sao mà sử dụng không gian giới chỉ đây.

-A ha ha, là ta đãng trí, công tử xin thứ lỗi. A Tứ, ngươi qua đây.

Hắn ha ha cười xin lỗi một tiếng rồi gọi một tên thủ vệ bên cạnh, ghé vào tai hắn dặn dò mấy câu rồi đưa cho hắn giới chỉ của mình. Tên thủ vệ nhận được giới chỉ thì vội vã chạy một mạch vào trong thành.

-Thứ cho Nhất Bác nhiều chuyện, công tử trong túi kia hẳn là xương cốt và một chút tài liệu khác của thông linh báo đi.

Trần Nhất Bác không nhịn được hiếu kỳ lên tiếng hỏi, Lạc Long cũng không có gì giấu giếm, khẽ gật đầu.

-Đúng vậy.

-Nếu công tử đã giữ lại chúng thì chắc hẳn là có chỗ hữu dụng, vừa hay ta cũng quen biết với những luyện đan phường và luyện khí phường tốt nhất trong thành, nếu ngài cần gì khác có thể nói với ta.

-Ha ha, mấy thứ đồ vụn vặt này ta tự có an bài, Nhất Bác đại ca không cần lo lắng.

-Là Nhất Bác nhiều chuyện rồi.

Trần Nhất Bác cười gượng một tiếng đáp. Một lát sau tên thủ vệ bị hắn phái đi liền quay trở lại, còn đưa cho hắn cái gì đó. Hắn liền đưa đồ vật đó cho Lạc Long mà nói:

-Để công tử đợi lâu rồi, đây là ngọc bài tiêu dụng đặc chế của Vân Hải thương hội trị giá hai ngàn linh tệ, xin ngài nhận lấy cho.

-Ồ, Vân Hải thương hội cũng có chi nhánh ở đây sao? Là kinh doanh mặt hàng gì vậy?

-Thật không dám giấu, Tử Dương thành chúng ta chỉ là một tiểu thành mà thôi, căn bản chẳng có sinh ý gì có thể làm được cả. Vân Hải thương hội chỉ là xây dựng một chi nhánh nhỏ ở đây để thu thập tình báo mà thôi.

-Thì ra là vậy, đa tạ thông tin của huynh, vậy tiểu đệ xin đi trước.

-Công tử đi thong thả.

Lạc Long xoay người, bộ dạng thong dong tiêu sái cùng với Lạc Vân rời đi.

-Đại nhân, người kia có lai lịch lớn lắm sao?

Tên thủ vệ gọi a Tứ kia quay ra thấp giọng mà hỏi Trần Nhất Bác một câu, lập tức bị hắn trừng mắt một cái mà mắng:

-Hừ, thân phận người kia phi thường tôn quý, không phải thứ ngươi có thể nghị luận, làm cho tốt công việc của mình đi.

-Rõ!

Hắn lại nhìn theo bóng lưng của hai người kia một lúc, trong lòng suy tư một hồi rồi, cũng không rõ là đang nghĩ gì. Tiến nhập vào trong thành, hai người Lạc Long đi lại khảo sát xung quanh một vòng. Trên đường, Lạc Vân nãy giờ vẫn mực không lên tiếng đột nhiên gọi hắn lại:

-Ca, những điều vừa rồi huynh nói muội hoàn toàn không hiểu gì cả. Tử Nguyên thương hội là gì? Đông Lâm thành lại ở đâu? Còn có Lạc Đông Hành lại là ai?

-Ha ha, a Vân, chúng ta hiện đang ở phía đông của Văng Lang đế quốc. Nơi này có hai đại thương hội đó là Tử Nguyệt thương hội và Trần gia thương hội, còn Vân Hải thương hội trong lời của Trần Nhất Bác kia cũng là một thương hội có tiếng tăm, tuy nhiên không có lớn bằng hai đại thương hội kia mà thôi. Cách nơi này không xa có nơi tên là Đông Lâm thành, là một thành thị rộng lớn hơn nơi này rất nhiều. Ở đó có một chi nhánh của Tử Nguyệt thương hội. Hơn ba mươi năm trước hội trưởng ở đó là Lạc Đông Hành vì đắc tội người ta nên bị người bí mật đánh chết, thương hội vì bảo trì mặt mũi của mình nên công bố với bên ngoài là hắn từ chức. Ta liền nói hắn là thúc phụ của chúng ta, vừa hay có thể cáo mượn oai hùm, ở trong thành đi lại cũng sẽ không cần cố kỵ quá nhiều.

Kỳ thực người mà Lạc Đông Hành kia đắc tội chính là hắn. Năm đó hắn giả làm một tu luyện giả tầm thường trà trộn vào Đông Lâm thành, trong người cầm theo không ít bảo vật. Lạc Đông Hành kia tình cờ biết được chuyện này không ngờ lại nổi lên lòng tham, muốn hãm hại hắn cướp đoạt bảo vật. Kết quả thì khỏi phải nói, hắn một ngón tay liền dí đối phương thành một cái bánh thịt rồi rời đi. Tử Nguyệt thương hội không muốn mất mặt nên ra bên ngoài rằng tên kia muốn ly khai thương hội, tự lập môn hộ nên đã từ chức. Ta chỉ tùy tiện lôi ra cái tên Lạc Đông Hành kia, không nghĩ tới Trần Nhất Bác cũng biết hắn, vì vậy mà lời nói dối càng trở nên hoàn mĩ.

-Ra là như vậy. Ca, tại sao huynh biết những chuyện này.

Lạc Vân thấy ca ca nói vậy thì liền giống như bừng tỉnh đại ngộ. Chẳng trách tên thống lĩnh thủ vệ quân kia lại đối với ca ca nàng khách khí như vậy, còn tặng cả tiền nữa.

-A ha ha, muội quên mất rằng Lạc Thần tông chúng ta kinh doanh bằng tình báo hay sao? Những chuyện này ta cũng là may mắn biết được mà thôi.

-Muội đương nhiên là nhớ, chỉ là không ngờ tông môn lại thu thập cả tình báo ở những nơi hẻo lánh như thế này.

-Chỉ có những tiểu nhân vật như chúng ta mới phải xử lý những chuyện như thế này thôi. Muội đường đường là một tiểu công chúa trong tông, tình báo nắm được đều là đại sự ở trung đô.

-Huynh còn trêu chọc muội nữa!

Nàng đỏ bừng mặt, giậm chân mà nói khiến hắn ha ha cười.

-Đúng rồi, tên Trần Nhất Bác kia có gì mà huynh cứ khách khách khí khí như vậy, làm như vậy không phải sẽ dễ bị lộ tẩy hơn hay sao?

-A Vân, chuyện này muội liền sai rồi.

Nghe nàng hỏi như vậy, sắc mặt của hắn lại ngưng túc lại mà nói:

-Mỗi một chức nghiệp, địa vị khác nhau sẽ sinh ra tính cách khác nhau, ví dụ như luyện đan sư và luyện khí sư cao ngạo vô cùng, vương công hoàng thất có bá khí vương giả hay đệ tử thế gia, tông môn cường đại mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì. Đối với những người của thương hội coi trọng chuyện làm ăn mà nói hòa khí mới sinh tài, vì vậy đối với người khác lúc nào cũng là một bộ hòa ái, khiêm cung. Như vậy sau này muội cũng phải giống như ta mới không để lộ sơ hở.

-Còn có chuyện như vậy sao? Là muội cô lậu quả văn rồi. Thế nhưng huynh cũng không cần phải thân thiết như vậy với Trần Nhất Bác kia, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ với hắn, nhất định còn nguyên nhân khác đúng không?

-A Vân nhà ta đúng là nhạy bén nha, ta đích thị là còn lý do khác.

-Lý do gì vậy?

-Muội còn nhớ hồi nãy hắn ta có ý định đưa cho chúng ta một cái không gian giới chỉ hay không?

-Tất nhiên là muội nhớ.

-Đem theo không gian giới chỉ chứng tỏ hắn chí ít cũng là luyện mạch cảnh. Ở trong một cái thành nhỏ như thế này, thành chủ tối đa cũng chỉ là luyện thể cảnh đỉnh phong mà thôi, vậy mà lại để một tên luyện mạch cảnh đi làm thủ vệ, chứng tỏ hắn không được thành chủ coi trọng. Vừa hay chúng ta lại đang cần chiêu mộ nhân thủ nha.

-Chiêu mộ nhân thủ?

-Đúng vậy, muốn gia tăng cảnh giới nhanh chóng thì không thể nào thiếu được tài nguyên tu luyện, mà mở ra một công việc kinh doanh chính là một trong những cách nhanh nhất để có được tài nguyên. Chuyện ta nói với hắn muốn mở một phòng đấu giá cũng không phải nói chơi.

-Vậy tại sao nhất định phải là hắn? Tên kia thực lực chẳng ra làm sao, sau này có thể giúp ích được gì cho chúng ta chứ?

Lạc Long phì cười, hắn cười rất sảng khoái.

-Ha ha, người làm ăn coi trọng là khả năng lôi kéo quan hệ chứ không phải thực lực, phương diện này muội còn phải học hỏi rất nhiều. Sau này có gì không hiểu thì cứ hỏi ta là được.

-Ừm.

Nàng nhẹ gật đầu, lại đi theo sau hắn. Hai người sau khi dạo quanh một vòng thì liền đi mua y phục, mỗi người đều mua rất nhiều y phục dự phòng, tổng cộng hết năm linh tệ. Linh tệ là đơn vị tiền tệ thống nhất của toàn bộ đại lục. Không ai biết linh tệ do ai tạo ra, chỉ biết nó vô cùng nghịch thiên. Tuy rằng chỉ được làm từ đá vụn nhưng chúng lại được gia cố bằng một loại thần thông đặc thù, cho dù là cường giả đỉnh tiêm cũng khó lòng phá nát một khối linh tệ nhỏ bé. Bên trong linh tệ lại được truyền một chút linh khí, do đó không thể làm giả được. Đừng nghĩ linh tệ giá trị rẻ mạt, phàm nhân cũng có thể sở hữu. Một mai linh tệ cũng đủ cho một gia đình phàm nhân không cần lo ăn lo mặc trong vòng mấy tháng trời. Về chuyện trước đó hai tên thủ vệ đòi mười linh tệ phí vào thành cũng là vì thấy hai người bọn họ lạ mặt, muốn lột sạch tiền tài trên người họ mà thôi. Thông thường phí vào thành chỉ là một linh tệ thôi thế nhưng mỗi ngày lượng người vào thành cũng không quá trăm. Hai người Lạc Long đến tiệm may nổi tiếng nhất trong thành mua rất nhiều y phục cũng cũng chỉ hết năm linh tệ mà thôi. Sau đó hai người đến tửu lâu lớn nhất trong thành ăn uống.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.