Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý An

Tiểu thuyết gốc · 1963 chữ

Vừa bước chân vào cửa tửu lâu liền có một tên tiểu nhị dáng người nhỏ nhắn mặt như nở hoa tiến lại chào hỏi.

-Xin chào hai vị. Hai vị đây chắc hẳn là đến dùng bữa, xin hỏi ngoài hai vị ra thì còn có ai không?

Tên tiểu nhị này cũng là thấy hai người ăn mặc hào nhoáng thì mới mang theo mặt tươi cười tới tiếp đãi, cũng là dạng biết nhìn người.

-Chỉ hai người chúng ta mà thôi. Ta muốn một gian phòng riêng biệt, ngươi đi an bài đi.

-Được, công tử xin chờ cho một chút.

Hắn vội vã chạy đi an bài. Hải Long tiến đến trước quầy trong sảnh chính, lúc này có một trung niên nhân đang ngồi lẩm nhẩm tính toán gì đó. Hắn hắng giọng một cái đánh cái tiếng với người kia nói:

-Ngươi là quản sự của tửu lâu?

-Chính là ta.

Trung niên nhân không liếc hắn một cái, lạnh nhạt đáp. Là quản sự của đệ nhất tửu lâu trong thành, hắn cũng không cần khúm núm trước người khác. Chỉ nghe cạch một tiếng, trước mặt hắn xuất hiện một ngọc bài màu vàng, bên trên ghi bốn chữ nhỏ Vân Hải Thương Hội. Trung niên nhân hốt hoảng vội đứng dậy ôm quyền, cúi người một cái thật sâu mà nói:

-Tiểu nhân có mắt không tròng xin công tử lượng thứ. Không biết công tử có việc gì cần phân phó?

Đùa sao, hoàng sắc tiêu dụng ngọc của Vân Hải thương hội, giá trị tối thiểu cũng là một ngàn linh tệ, hắn mới chỉ thấy lão bản của tửu lâu và những người có địa vị tương tự sở hữu mà thôi. Hai người này còn trẻ như vậy, tuyệt đối là hai kẻ không đơn giản. Lạc Long nhàn nhạt đáp:

-Không sao, ta là muốn rút ra năm mươi linh tệ hiện vật và muốn thuê một cái gia hỏa hiểu chuyện.

-Được, tiểu nhân lập tức sắp xếp.

Vừa nói hắn vừa đỡ lấy ngọc bài, đưa tay dí sát vào một ngọc bài khác. Đây là thủ đoạn đặc thù của các thương hội trên đại lục, để tránh cho những đại nhân vật phải mang theo nhiều linh tệ trong người, họ luyện chế ra một loại ngọc bài gọi là tiêu dụng ngọc. Ngọc bài này có thể tiêu tiền hoặc rút linh tệ ở bất cứ đâu mà thương hội đó có địa bàn.

Chỉ trong chốc lát hai người liền được sắp xếp vào một sương phòng riêng biệt. Lạc Long đuổi hết tì nữ hầu hạ ra ngoài, chỉ giữ lại một tên tiểu nhị. Đây chính là gia hỏa hiểu chuyện mà hắn yêu cầu, trùng hợp lại chính là kẻ đã tiếp đón bọn họ khi mới đến đây. Búng một ngón tay, một đồng linh tệ bay ra được tên tiểu nhị kia bắt lấy, hắn nói với tên kia:

-Ta hỏi ngươi một chút chuyện, nếu như câu trả lời của ngươi làm hài lòng ta, sẽ có thưởng thêm.

Tên tiểu nhị kia mắt sáng lên nhưng không có thất thố, hắn nhanh chóng cất đi đồng linh tệ, khẽ khom người tạ ơn rồi nhanh chóng rót rượu cho hai người họ. Lạc Long thấy vậy thì âm thầm tán thưởng.

-Công tử xin cứ hỏi, tiểu nhân nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.

-Được, ta hỏi ngươi trong thành này thành chủ là ai, thực lực như thế nào.

Tiểu nhị thầm nhủ hai người này quả nhiên không phải người trong thành, ngoài mặt thì lập tức đáp:

-Bẩm công tử, thành chủ của tử dương thành chúng ta họ Đinh, tên gọi Đinh Lương, thực lực đã mắc kẹt ở luyện tủy cảnh đỉnh phong hơn hai mươi năm.

-Thủ hạ dưới trướng thì sao?

-Phó thành chủ là Liễu Trình mới đột phá luyện tủy cảnh mấy năm trước, hai người thân tín lần lượt là Tô Tiểu Mạc và Trần Nhất Bác, đều là luyện cốt cảnh đỉnh phong. Ngoài ra còn có mười hai tên là luyện tạng cảnh cùng với rất nhiều luyện mạch cảnh và thấp hơn.

Luyện thể cảnh chia làm sáu cảnh giới nhỏ, theo thứ tự là luyện bì, luyện nhục, luyện mạch, luyện tạng, luyện cốt và luyện tủy. Thực lực của phía phủ thành chủ cũng không làm cho Lạc Long cảm thấy ngạc nhiên. Hắn lại hỏi:

-Ngươi biết gì về Trần Nhất Bác kia?

-Trần Nhất Bác là một người chính trực, coi trọng tình cảm, lại rất khôn khéo. Theo lẽ thường mà nói sẽ là tâm phúc của thành chủ nhưng Tô Tiểu Mạc kia lại là đệ đệ của phu nhân thành chủ, vì vậy hắn không được quá coi trọng. Mấy năm trước còn bị tiểu nhân hãm hại dẫn đến bị đày đi thành môn làm thống lĩnh thủ vệ.

Lạc Long chỉ khẽ gật đầu nhưng Lạc Vân ở một bên lại âm thầm kinh ngạc. Lời tên tiểu nhị kia nói quả thực rất giống với suy đoán của ca ca, chỉ khác một chút đó là Trần Nhất Bác kia vậy mà không phải luyện mạch cảnh, lại là luyện cốt cảnh đỉnh phong cao hơn hai cảnh giới. Thật không nghĩ ra vị đường ca này của nàng trước kia lại không được coi trọng trong tông môn như vậy.

-Tục nói về các thế lực khác trong thành đi.

-Dạ.

Tiểu nhị liên tục nói hết thời gian một chung trà, Lạc Long mới thỏa mãn gật đầu, lại ném cho hắn một linh tệ nữa.

-Câu trả lời của ngươi làm ta rất vừa lòng.

-Đa tạ công tử ban thưởng.

-Ngươi tên gọi là gì?

-Tiểu nhân Lý An.

-Lý An.

Lạc Long lẩm bẩm một tiếng rồi để hắn rời đi. Tên kia đi rồi hắn quay qua Lạc Vân mà hỏi:

-Việc đầu tiên cần làm khi muốn ở lại một địa phương chính là tìm hiểu thông tin, mà tửu lâu chính là nơi thích hợp nhất để làm điều đó.

Nàng ta khẽ gật đầu mà nói:

-Muội đã ghi nhớ rồi. Ca, tên tiểu nhị kia cũng không tồi, huynh có ý định chiêu mộ hắn nữa sao?

-Ha ha, a Vân, muội học rất nhanh đó. Quả thực ta rất thưởng thức tên tiểu tử Lý An này, thông minh, nhanh trí, tuy làm tiểu nhị nhưng lại rất nho nhã, lễ độ, phí phách cũng không tồi.

Ăn xong, hai người thanh toán rồi rời tửu lâu. Kỳ thực sống trong tiểu thôn mấy năm Lạc Vân cũng đã quen với đồ ăn tẻ nhạt rồi, còn về Phần Lạc Long thì từ khi bắt đầu tổn kiếp cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, trước kia khi còn làm linh thần cũng không cần ăn uống gì. Hắn thấy đồ ăn ngon thì không kìm được mà ăn rất nhiều, làm cho muội muội kinh ngạc không thôi. Một bữa ăn vừa rồi đều là sơn hào hải vị nhưng tổng cộng cũng chỉ hết có năm linh tệ mà thôi, đủ để thấy hai linh tệ mà hắn thưởng cho Lý An là nhiều đến cỡ nào. Rời khỏi tửu lâu, hai người liền đến đan phường lớn nhất trong thành. Đến đan phường, Lạc Long chỉ hỏi duy nhất một mặt hàng, chính là luyện nhục đan. Quả nhiên như hắn dự đoán, trong đan phường cũng không có sẵn luyện nhục đan, nếu hắn kiên quyết muốn mua phải nhờ người của đan phường từ địa phương khác lấy về, theo đó giá cả đội lên cũng sẽ không ít. Cũng may hắn đã tính toán trước, trong sâm lâm đã tìm được đủ nguyên liệu luyện chế. Hắn liền ủy thác luyện đan sư của đan phường luyện chế giúp đan dược. Ủy thác đan sư luyện chế đan dược là một việc thường thấy, người ủy thác cần chuẩn bị nguyên liệu và phí luyện chế, thành hay bại thì đan sư cũng không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. Tử Nguyệt thành này chỉ tính là một tiểu thành, vì vậy trong thành cũng chỉ có một luyện đan sư nhân cấp, lại còn là hạ phẩm. Mặc dù rủi ro cũng không ít nhưng hắn vẫn chấp nhận, cũng không quên đưa ra hoàng sắc tiêu dụng ngọc của mình để cho đan phường coi trọng, từ đó sẽ yêu cầu luyện đan sư kia phải cẩn trọng. Cuối cùng sau nửa canh giờ cũng có kết quả, vị luyện đan sư kia cũng thành công luyện chế ra một viên hạ phẩm luyện nhục đan. Hắn thanh toán một trăm linh tệ coi như phí thuê luyện đan sư rồi thỏa mãn cầm theo đan dược rời đi. Bước đi trên đường, Lạc Vân đột nhiên mở miệng hỏi hắn:

-Ca, huynh không thấy người của Tử Nguyên thương hội như chúng ta đi lại cứ phải vác theo cái bao này không phải có chút mất mặt hay sao?

Bây giờ hắn mới để ý, khuôn mặt co giật một hồi. Từ lúc vào thành đến giờ mải mê làm chính sự mà hắn quên mất bản thân vẫn đang đeo một cái bao lớn. Đúng như lời muội muội nói, cái bộ dạng này đúng là không hợp với thân phận hiện tại cho lắm. Hắn liền đưa muội muội đến đệ nhất khách điếm trong thành, tên gọi là Duyệt Lai khách điếm để thuê hai gian phòng. Với giá cả một linh tệ một ngày, hắn liền mạnh tay thuê hai gian phòng hảo hạng trong một tháng, sau khi giảm giá thì hết năm mươi linh tệ. Quả nhiên đi đến đâu thì chỉ cần có hoàng sắc tiêu dụng ngọc đều sẽ được hưởng ưu đãi rất tốt, người bình thường đến Duyệt Lai khách điếm thì sẽ không được chiết khấu đâu đấy. Lúc này hai người đang ở trong phòng của Lạc Long bàn luận một chút về việc tu luyện.

-Ca, luyện nhục đan hạ phẩm kia chất lượng cũng quá kém đi, huynh phục dụng vào chắc chắn không thể đột phá được.

-Ta đương nhiên biết việc này.

Hắn mỉm cười một tiếng đáp lời của Lạc Vân.

-Nếu huynh đã biết vậy tại sao còn ủy thác người luyện chế đan dược chứ?

Thực ra lúc ở đan phường khi biết được cấp bậc của luyện đan sư nàng đã phản đối hắn ủy thác đan sư luyện chế đan dược rồi, chỉ là hắn một mực cương quyết làm như vậy.

-Muội yên tâm, ta tự có biện pháp, nhiều nhất năm ngày có thể thuận lợi đột phá. Đừng nói đến chuyện này, ta gọi muội qua đây là có chuyện.

-Chuyện gì vậy?

Hắn lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra đặt lên bàn. Bên trong hộp gỗ có mấy mai yêu thú tinh hạch, chính là yêu thú tinh hạch trong vòng một tháng họ đã thu hoạch được trong sâm lâm kia, tổng cộng có ba mai nhân cấp hạ phẩm, một mai nhân cấp trung phẩm, một mai nhân cấp hạ phẩm khác đã bị mang đi luyện chế thành luyện chế đan dược rồi.

Đây là yêu thú tinh hạch mà chúng ta tu luyện được, hấp thụ chúng có thể giúp muội gia tăng tu vi nhanh chóng. Muội cầm lấy mấy viên tinh hạch này mang trở về phòng tu luyện đi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.