Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh hỉ

Tiểu thuyết gốc · 1972 chữ

Ba ngày sau, vào buổi sáng Lạc Long vẫn đang trong phòng nhưng cũng không có luyện đan. Trên tay hắn lúc này là một viên đan dược đỏ đậm như máu, toàn thân no đủ mượt mà không một vết xước, chính là luyện nhục đan của hắn. Lúc này viên luyện nhục đan này đã đạt đến trình độ tốt nhất. Phục dụng đan dược tăng lên cảnh giới chắc chắn sẽ mang lại tai họa ngầm, trừ khi đan dược đó được luyện chế hoàn mỹ, mà luyện chế đan dược hoàn mỹ cho dù đối với luyện đan tông sư cũng khó như lên trời. Thế nhưng trên tay hắn bây giờ chính là một viên luyện nhục đan hoàn mỹ. Vốn dĩ hắn tính toán cũng phải mất năm ngày mới có thể thành công tôi luyện viên đan dược này, không ngờ chỉ tốn có ba ngày, chuyện này với việc hắn tu luyện luyện thể quyết đặc thì Diễn Thủy Phách Thể quyết ắt hẳn có quan hệ không nhỏ. Bỏ qua suy nghĩ không có lời giải đó, hắn điều tức một lát rồi lập tức ném viên luyện nhục đan vào miệng, trực tiếp nuốt xuống. Đan dược vào đến trong bụng liền bị hòa tan, lập tức hắn cảm nhận được một luồng nhiệt lưu trong thân thể. Luồng nhiệt lưu này mang theo năng lượng khổng lồ, không ngừng đi vào từng tấc huyết nhục của hắn, tẩy rửa đi tạp chất đồng thời mạnh mẽ cường hóa chúng. Quá trình này diễn ra liên tục trong hai canh giờ. Sau hai canh giờ, hắn đứng dậy, chậm rãi nắm tay lại, thoáng cảm thụ sức mạnh trong thân thể một cái.

-Luyện nhục cảnh!

Hắn đã đột phá đến luyện nhục cảnh. Tới cảnh giới này, cơ nhục trong thân thể đều được cường hóa, cường độ và độ dẻo dai đều tăng lên trên phạm vi lớn, vận dụng lực lượng cũng sẽ trở nên thông thuận hơn rất nhiều. Hắn đấm ra một quyền trong không khí, thầm ước lượng lực lượng cũng đạt tới hai ngàn năm trăm cân. Một lần đột phá lực lượng tăng lên gấp đôi người thường, điều này quả đúng như hắn dự đoán, Diễn Thủy Phách Thể quyết kia quả nhiên lợi hại. Lực lượng của hắn lúc này đã ngang bằng một luyện mạch cảnh mới đột phá rồi. Còn đang cảm thấy hưng phấn không thôi thì hắn chợt cảm thấy có một mùi khó ngửi quanh quẩn trong không khí. Mũi hắn khẽ động mấy lần, ngay lập tức xác định được mùi hôi này chính là trên thân thể, thì ra là do luyện nhục thành công, thân thể bài trừ ra tạp chất trong huyết nhục. Hắn vội vàng chuẩn bị đi tắm nhưng vừa mới cởi áo ra thì cửa phòng bị người đẩy ra, Lạc Vân từ bên ngoài đi vào, trong miệng còn có tiếng gọi thanh thúy:

-Ca, mau đi ăn cơm thôi!

Thế nhưng vừa quay đầu lại thì nàng đã thấy ca ca của mình toàn bộ thân trên không có một mảnh vải, trong chốc lát ánh mắt của nàng dại ra, thân thể giống như hóa đá.

-A a a!

Lập tức Lạc Long hét lớn lên, vội lấy áo che thân.

-Muội còn không mau đi ra.

Thấy nàng kia vẫn còn đang ngây ra ở chỗ đó, hắn lại hét lớn. Tiếng của hắn làm nàng sực tỉnh, hai má ửng đỏ, vội quay đầu đi ra ngoài nhưng trong miệng còn lẩm bẩm:

-Huynh cũng không phải nữ nhân, đâu cần phản ứng mạnh như thế chứ.

-Muội …

Tình cảnh này xem chừng có chút không đúng. Thông thường mà nói trong những trường hợp như vậy thì người cảm thấy ngại ngùng phải là nữ tử mới đúng. Chỉ có điều Lạc Long hắn là linh thần đang trong tổn kiếp. Một khi gặp phải linh tộc tổn kiếp, trở thành phàm nhân thì mọi linh thần đều có cảm xúc giống hệt như người thường, hơn nữa những cảm xúc kia còn được phóng đại lên gấp nhiều lần. Lạc Long có kinh nghiệm tung hoành đại lục nhiều năm, đối với tranh đấu giết chóc có thể vân đạm phong khinh nhưng trong chuyện nam nữ lại chưa từng có kinh nghiệm nên phản ứng vừa rồi của hắn cũng là hợp tình hợp lý mà thôi. Sau khi tắm rửa, ổn định tâm tình hắn thay một bộ lam sắc y phục sạch sẽ rồi ra khỏi phòng. Vừa mở cửa đã thấy Lạc Vân đứng đó chờ mình, hắn không nhịn được vẫn cảm thấy hơi chút ngại ngùng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà nói:

-Chuyện vừa rồi muội hãy coi như chưa thấy gì đi.

-Tất nhiên là muội sẽ làm vậy rồi, chẳng lẽ muội còn đi ra bên ngoài rêu rao rằng đã nhìn thấy ca ca của mình thoát y hay sao?

-Muội …

Cơ mặt hắn co giật, nàng này không ngờ cũng vô lại chẳng kém gì nam nhân như vậy. Sau khi dùng bữa tại khách điếm, hắn liền nói với nàng tạm dừng tu luyện một chút, sau đó hai người liền đến luyện khí phường số một trong thành, tên gọi Doãn bảo các. Vừa mới đến nơi đã ngay lập tức có một nam tử mặt mũi tươi cười tiến đến, giọng điệu vô cùng khách khí nói:

-Hai vị khách nhân tôn quý, tiểu nhân có thể giúp gì cho hai vị?

Lạc Long hơi ngạc nhiên mà hỏi:

-Ngươi nhận biết chúng ta?

-Dạ, nếu tiểu nhân đoán không nhầm thì hai vị hẳn là Lạc công tử và Lạc tiểu thư.

Lần này thì hắn chân chính ngạc nhiên rồi.

-Đúng vậy. Ngươi làm thế nào mà nhận thức được chúng ta?

-Chuyện này là Trần thống lĩnh đã đi khắp thành cáo thị cho chúng ta biết về sự hiện diện của hai vị, xin mời hai vị đi vào trong, ở đây chúng ta có những bảo khí lợi hại nhất trong thành này đó.

-Được, vậy làm phiền vị tiểu ca này dẫn chúng ta đi rồi.

Hắn mỉm cười gật đầu, hai người dạo quanh một vòng trong Doãn bảo các dưới sự giới thiệu của nam tử kia cũng không thấy ưng ý kiện bảo khí nào. Thực ra là do bảo khí trong thành quá đắt đỏ, một kiện rẻ nhất cũng giá trị hai ngàn linh tệ, còn nhiều hơn số tiền mà hắn có trong người. Con số hai ngàn linh tệ mà hắn có đích thị không nhỏ, thế nhưng so với những võ giả đẳng cấp cao thì cũng chẳng là gì. Đây mặc dù là toàn bộ số tiền tích lũy của Trần Nhất Bác nhưng cũng là do những năm gần đây hắn bị thất sủng, phải làm chức canh giữ cổng thành, căn bản chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, lại vì nhu cầu của bản thân mà phải tiêu phí rất nhiều. Lạc Long cũng không thấy phiền muộn gì, giá cả của bảo khí trên thị trường với hắn tất nhiên là nhất thanh nhị sở, đi dạo quanh một vòng cũng chỉ làm dáng mà thôi. Hắn ra vẻ hơi vô vị mà nói:

-Tiểu ca, ta thấy những bảo khí ở đây cũng không tồi nhưng cũng không có cái nào vừa mắt cả.

-Thật xin lỗi, Lạc công tử, ở chỗ chúng ta đúng là không thể so với Tử Nguyệt thương hội.

Nam tử kia ra vẻ ái ngại cười đáp.

-Không sao, nếu đã như vậy thì ta muốn gặp luyện khí sư của quý các bàn một chút chuyện không biết có thể được hay không?

-Ồ, công tử muốn gặp luyện khí sư trong các? Vừa hay hai vị luyện khí sư trong các của chúng ta đều đang nhàn rỗi, không biết người muốn gặp vị nào?

-Có thể nói sơ qua về bọn họ được không?

-Chỗ chúng ta có hai vị luyện khí sư, một vị là Lữ Anh, Lữ đại sư là nhân cấp hạ phẩm và Võ Thiên Phong, Võ đại sư là nhân cấp trung phẩm.

-Vậy thì cho ta gặp mặt Võ đại sư đi.

Hắn ném cho đối phương mười đồng linh tệ, người kia liền hớn hở chạy đi. Đan phường và khí phường cũng không rẻ mạt như những tửu lâu, khách điếm kia, muốn người làm việc cho mình tất nhiên cũng phải bỏ ra cái giá lớn hơn, một lần chạy vặt cũng là vài linh tệ. Một lát sau, nam tử kia liền dẫn hắn đến sương phòng của Võ đại sư. Trong phòng, chứng kiến một vị trung niên mặc hắc bào Lạc Long chắp tay mỉm cười nói:

-Tham kiến Võ đại sư.

-Lạc công tử hữu lễ rồi. Không biết công tử chỉ định muốn gặp ta là có chuyện gì.

Võ đại sư mặt dù trong lời nó có chút khách khí nhưng giọng điệu lại rất lạnh nhạt. Cũng đúng thôi, luyện khí sư ngàn người có một, vốn đều là một đám cao ngạo. Lạc Long vừa mới gặp đã khách khách khí đối với hắn nên hắn mới cho chút mặt mũi.

-Ta đến gặp Võ đại sư là để mang đến cho ngài một cái kinh hỉ.

-Ồ, không biết công tử là muốn đưa cho ta kinh hỉ gì?

Đối phương vẫn lạnh nhạt đáp nhưng Lạc Long cũng không có nổi giận. Hắn khẽ đưa mắt ra hiệu cho Lạc Vân đứng đằng sau rồi cả hai cùng cúi người xuống tháo mấy miếng đệm chân của mình ra. Hắn đưa mấy miếng đệm chân cho đối phương, người kia không quan tâm, chỉ một tay đón lấy. Đồ vật tới tay, cánh tay của hắn bỗng nhiên nặng trĩu xuống. Theo thực lực tăng lên, mấy miếng đệm chân của hai người Lạc Long cũng được hắn gia tăng trọng lượng, của hắn là năm trăm cân còn Lạc Vân là bốn trăm cân cho mỗi bên. Cố gắng nhấc tay lên, trên trán của Võ đại sư cũng hơi nổi gân xanh.

-Trọng huyền mộc!

Võ Thiên Phong hoảng hốt.

-Võ đại sư quả nhiên là có mắt nhìn, đây đúng là trọng huyền mộc.

-Vậy kinh hỉ mà Lạc công tử nhắc tới là …

-Ta muốn nhờ đại sư luyện chế một kiện bảo khí bằng trọng huyền mộc này.

Lạc Vân lại được một phen kinh ngạc, không nghĩ tới một gốc hắc mộc tầm thường họ tình cờ tìm được trong sâm lâm lại là tài liệu cấp bậc cao như vậy. Lạc Long mỉm cười đáp lời hắn. Võ Thiên Phong trong mắt lóe lên tinh quang rồi lại vụt tắt, hắn than thở mà nói:

-Lạc công tử, thật không dám giấu, trọng huyền mộc này là tài luyện luyện khí nhân cấp cực phẩm, tại hạ chỉ là một nhân cấp trung phẩm luyện khí sư, nếu để ta luyện chế bảo khí thì chẳng khác nào ném đi một phần tài liệu tốt.

-Ha ha, bởi vậy ta mới nói đây là kinh hỉ dành cho đại sư. Nếu như đại sư chịu bỏ ra nguyên liệu phụ chế, ta có thể để đại sư luyện chế phần trọng huyền mộc này, thành phẩm là gì ta cũng sẽ không oán hận nửa câu. Đây là một cơ hội để đại sư thăng cấp trình độ luyện khí của mình, tin chắc đại sư sẽ không chối từ.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.