Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một hồi nháo sự

Tiểu thuyết gốc · 1980 chữ

Đây đích thị là chuyện tốt với hắn, chỉ cần bỏ ra một chút tài liệu là có thể có cơ hội tiếp xúc với nguyên liệu cao cấp như vậy. Võ Thiên Phong vô cùng hưng phấn trả lời:

-Đương nhiên rồi! Nếu Lạc công tử đã nói vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh. Không biết công tử muốn chế tạo loại bảo khí nào?

-Ta muốn một thanh trường kiếm không quá lớn, dài chừng một thước ba là đủ.

-Được, phiền hai vị ở đây chờ đợi một lát, ta sẽ kêu người đi tìm nguyên liệu phụ chế thích hợp.

Nói xong hắn lập tức đi ra ngoài phân phó hạ nhân, một lát sau thì liền có mấy tên nam tử mang theo một ít tài liệu và một lô đỉnh rất lớn vào trong phòng. Võ Thiên Phong hưng phấn xoa xoa hai tay mà nói:

-Lạc công tử, Lạc tiểu thư, hai người cho ta cơ hội tốt như vậy nên ta sẽ luyện chế trước mặt của hai người, xem như là lời cảm tạ. Hy vọng hai vị có thể giữ quy củ, không làm phiền ta trong lúc luyện chế.

-Đại sư yên tâm, chúng ta sẽ chỉ quan sát mà thôi.

Lạc Long cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lời hắn. Lập tức quá trình luyện khí đã diễn ra rồi. Võ Thiên Phong sau khi thổ nạp một lát, ổn định tâm tình thì lần lượt cho tài luyện vào luyện khí lô bắt đầu tinh luyện.

-A Vân, quan sát cho kỹ quá trình luyện khí đi, tuy có một chút xê xích với luyện đan nhưng cũng có không ít điểm tương đồng đâu.

Lạc Long ghé sát tai vào muội muội khẽ dặn dò một câu, nàng kia cũng gật đầu, vô cùng chăm chú mà quan sát. Luyện khí bao gồm ba giai đoạn, tinh luyện nguyên liệu gọi là tinh khí, dung hợp nguyên liệu gọi là dung khí và thành khí, trong đó giai đoạn sau cũng là khó nhất vì cần dung nhập ý chí của luyện khí sư vào bảo khí, khiến cho uy lực của nó tăng lên trên một mức độ lớn. Võ Thiên Phong này luyện khí vô cùng chăm chú, mỗi một bước đều xử lý cẩn thận, không hề có phân tâm, thủ pháp luyện khí cũng nắm rất vững. Giai đoạn tinh khí và dung khí được hắn xử lý rất trôi chảy, khống chế hỏa hầu cũng không có tì vết. Lạc Long ở một bên quan sát thì cũng thầm tán thưởng tên tiểu tử này thiên phú và tâm trí cũng không tệ, chỉ là không có danh sư chỉ điểm nên không có thành tựu mà thôi. Sau gần một canh giờ, cuối cùng Võ Thiên Phong cũng đến giai đoạn cuối cùng thành khí, chỉ là lúc này hắn lại lúng túng không thôi, nguyên do cũng bởi vì ý chí của hắn còn chưa đủ để luyện chế bảo khí nhân cấp thượng phẩm chứ đừng nói là cực phẩm. Hải Long thấy vậy thì đột nhiên quát lớn:

-Thành khí là dung nhập ý chí của bản thân, ý chí của thiên địa vào bảo khí, đừng quá quan trọng đến vấn đề hỏa hầu. Thả lỏng tâm tình, cảm nhận thiên địa xung quanh, cảm nhận bảo khí của ngươi đang muốn gì, cố gắng hòa làm một thể với nó và với thiên địa.

Tiếng quát của Lạc Long làm Võ Thiên Phong từ trong chú tâm bị kinh động, hắn giận giữ định quở trách đối phương nhưng càng nghe những lời người kia nói hắn càng thấy có lý, giống như áo nghĩa cao thâm của luyện khí đại đạo vậy. Hắn lập tức theo lời chỉ dẫn của đối phương, buông lỏng tâm tình đang căng thẳng, cảm ngộ thiên địa, cảm ngộ bảo khí của mình. Minh minh từ trong sâu thẳm hắn dường như cảm nhận được thứ gì đó đang dẫn dắt bản thân nhưng lại nói không rõ. Dần dần hắn rơi vào trạng thái vong ngã, quên đi bản thân, quên đi sự việc, hành động toàn bộ chỉ theo bản năng.

-Tiểu tử này vậy mà lại rơi vào vong ngã chi cảnh, đúng thật là khả tạo chi tài.

Lạc Long âm thầm kinh ngạc, khóe miệng hắn cũng kéo cong lên. Hắn đã thầm sinh lòng ái tài đối với người kia rồi. Sau gần một giờ đồng hồ, Võ Thiên Phong mới thu công, từ trong nắp đỉnh lô bay ra một thành trường kiếm đen nhánh, lưỡi kiếm sắc nhọn, dài chừng hơn một thước, tính cả chuôi kiếm thì cũng là một thước ba.

-Thành rồi? Ta vậy mà luyện thành rồi sao? Ta luyện thành rồi! Ha ha ha.

Hắn tự lẩm bẩm mấy câu rồi hô lớn lên, còn cười ha hả như điên như dại. Hắn quả thực rất cao hứng. Vượt hai cấp luyện khí là một việc làm không tưởng trong luyện khí giới, hắn vậy mà lại làm được, có thể không cao hứng hay sao? Đang điên cuồng cười thì hắn chợt quay ra nhìn thấy một nam tử đang mỉm cười và một nữ tử đeo khăn che mặt nhìn mình. Hắn vội tới trước mặt nam tử kia quỳ rạp xuống dập đầu ba cái. Nam tử cũng giật mình vội đỡ hắn dậy mà nói:

-Ngươi làm cái gì vậy?

-Lời của ân sư giống như đại đạo truyền âm, để cho Thiên Phong thấy được áo nghĩa của luyện khí, chỉ một lời nhưng có dùng một đời cũng không hết. Ân sư đối với Thiên Phong giống như có ân tái tạo, đệ tử không có gì, chỉ có thể dập đầu ba cái để cảm tạ ân tình này.

Lạc Vân đối với hành động của Võ Thiên Phong cũng không ngoài ý muốn, đan sư và khí sư vốn đều là những người coi trọng cấp bậc, những người có trình độ luyện đan và luyện khí cao hơn họ đều sẽ được họ tôn trọng tuyệt đối. Chỉ là nàng hơi nghi hoặc tại sao ca ca lại biết luyện khí đạo, hơn nữa còn có vẻ rất am hiểu nữa.

-Ta chỉ là thấy ngươi đang gặp vấn đề nan giải nên tùy tiện chỉ điểm một chút thôi, cũng không phải ân nghĩa gì, ngươi còn không đứng lên thì ta lập tức sẽ rời đi.

Võ Thiên Phong nghe thế cũng vội vã đứng dậy.

-Vâng, ân sư.

-Không được gọi ta là ân sư!

Lạc Long lại khẽ gắt một tiếng, bộ mặt ghét bỏ.

-Vâng, Lạc đại sư. Thật không ngờ đại sư cũng là cao thủ luyện khí, Thiên Phong trước đây có điểm thất lễ, mong ngài không so đo.

-Không sao. Nếu bảo khí đã luyện chế xong xuôi thì ngươi mau đưa cho ta, chúng ta còn có việc phải rời đi.

Võ Thiên Phong cúi đầu xuống, hai tay nâng bảo kiếm lên đưa tới trước mặt hắn. Hắn một tay cầm bảo kiếm lên, khẽ vung một cái cảm thấy khó khăn vô cùng. Thanh kiếm này thừa nhận trọng lượng một ngàn tám trăm cân của trọng huyền mộc, lại thêm một chút phụ liệu liền đã thành hai ngàn cân. Hắn quay qua nhìn Lạc Vân khẽ nói:

-A Vân, thanh kiếm này nặng tới hai ngàn cân, khi muội đột phá đến luyện mạch cảnh thì có thể bắt đầu luyện tập với nó, đối với thực lực tăng lên có không ít chỗ tốt đâu.

Lạc Vân gật đầu, cũng không có trả lời hắn. Hai người vừa mới ra đến cửa thì tiếng nói của Võ Thiên Phong lại từ đằng sau truyền tới:

-Lạc đại sư xin dừng bước.

Lạc Long bên trong thì mỉm cười nhưng bên ngoài lại lạnh nhạt, hắn xoay đầu lại mà nói:

-Chuyện gì?

-Đại sư, không biết đại sư có thể cho Thiên Phong đi theo hay không? Tiểu sinh có thể thay ngài pha trà rót nước, chỉ cầu mong có thể mỗi ngày theo đại sư học tập luyện khí.

Đối với luyện khí sư mà nói không có gì quan trọng hơn tăng lên trình độ luyện khí của bản thân cả. Vì luyện khí, bọn hắn có thể bất chấp tất cả. Lạc Long mỉm cười mà hỏi hắn:

-Đi theo ta ngươi sẽ phải rời khỏi Doãn bảo các, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?

-Chỉ cần có thể theo đại sư thì rời khỏi Doãn bảo các đã là gì, tiểu sinh lập tức đi gặp các chủ, nói rõ với hắn chuyện này.

-Được, chúng ta ở Duyệt Lai khách điếm, ngươi xong chuyện có thể qua đó tìm ta, cứ báo danh tính của chúng ta cho tiểu nhị ở đó lại được.

-Vậy được, tiểu sinh xong việc liền sẽ lập tức qua đó tìm đại sư.

-Nếu không có việc gì nữa thì chúng ta phải đi rồi.

-Cung tiễn đại sư.

Võ Thiên Phong tiễn hắn ra đến tận trước cửa của Doãn bảo các khiến cho không ít nhân viên trong các ngỡ ngàng không thôi. Ngay sau đó là một hồi nháo sự giữa đệ nhất luyện khí sư và các chủ của Doãn bảo các, động tĩnh lớn đến mức toàn bộ Tử Dương thành cũng có chút rúng động. Các chủ của Doãn bảo các ngay sau đó liền triệu tập hết cao thủ trong các bao vây lại Duyệt Lai khách điếm, giống như nữ nhân đánh ghen bắt Lạc Long phải ra quyết đấu với hắn, còn nói cái gì mà ngươi có biết rằng luyện khí sư đối với luyện khí phường quan trọng không kém gì thê tử đối với nam nhân không. Con bà nó chứ, ta chỉ là tiện tay chỉ điểm một tên tiểu tử là luyện khí sư hạ cấp mà thôi, tại sao lại phát sinh tình huống cẩu huyết như vậy chứ? Lạc Long đau đầu không thôi với tên kia nhưng sau cùng cũng chỉ đành nhượng bộ, nói Võ Thiên Phong ba tháng sau mới ly khai Doãn bảo các, đủ cho bọn hắn thời gian chuẩn bị. Tên các chủ kia ban đầu còn nhất quyết không chịu khiến hắn cũng phải hết lời khuyên ngăn, chỉ còn thiếu điều đốt nhang để lạy hắn nữa thôi. Mất nguyên cả một buổi chiều mới có thể thuyết phục được tên kia, Lạc Long vô cùng bực bội liền lệnh cho Võ Thiên Phong trong vòng một tháng không được đến tìm hắn khiến tên tiểu tử kia vô cùng uất ức.

Tối đến, Lạc Long cho người đi mời Trần Nhất Bác đến tửu lâu cùng nhau dùng bữa, cũng đưa theo cả Lạc Vân. Trong sương phòng, hắn vừa rót cho đối phương một ly rượu vừa nói:

-Nhất Bác đại ca, ta kính ngươi là một trang nam tử, ngươi cũng đừng khách khí với ta làm gì, chúng ta bình khởi bình tọa đi, ngươi thấy như thế nào?

-Vậy cũng được, nếu Lạc công …

Thấy hắn hơi nhướng mày người kia lại vội vàng sửa lại lời nói:

-Lạc Long lão đệ đã yêu cầu thì ta cũng sẽ không giả làm quân tử.

-Ha ha, vậy mới phải chứ. Nhất Bác đại ca này, ta nói ngươi cũng quá bị phủ thành chủ coi thường rồi.

-Lão đệ nói lời này là có ý gì?

-Ý gì sao? Đừng tưởng ta không nhìn ra huynh đối với ta có tâm lý muốn lôi kéo.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.