Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn Linh Luyện Hóa pháp (1)

Tiểu thuyết gốc · 1976 chữ

Lời nói của hắn khiến cho đối phương hơi hoảng sợ, thậm chí sau lưng cũng đã xuất hiện mồ hôi lạnh:

-Ngay cả không gian giới chỉ của mình cũng muốn móc ra đưa cho ta, nói huynh không có tư tâm, huynh nghĩ có người sẽ tin sao? Nếu ta đoán không lầm thì chắc hẳn huynh cũng đã đề bạt chuyện này với phủ thành chủ nhưng không được ai tán đồng có đúng vậy không?

Trần Nhất Bác nâng chén rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch không nói lời nào.

-Không nói gì tức ta liền coi như huynh thừa nhận. Nhất Bác đại ca, ta nói huynh làm thủ hạ nơi này thật quá lãng phí tài hoa rồi, có một thành chủ như vậy cũng thật chẳng ra làm sao, lại đi nghe lời tiểu nhân mà bạc đãi quân tử. Ta thấy huynh cũng đừng nên ở lại cái thành này làm gì, chi bằng rời khỏi nơi đây tự lập nên một phen sự nghiệp lẫy lừng. Với tài năng của huynh sợ gì không thành đại nghiệp chứ?

Lời này của Lạc Long cũng không phải tâng bốc, Trần Nhất Bác này quả thực rất tài hoa. Hắn ta tuy chính trực nhưng lại rất giỏi mưu kế, không xu nịnh kẻ mạnh mà cũng không khinh thường kẻ yếu, đây đích thực là tố chất của người làm đại sự. Người kia nghe hắn nói vậy thì nghiêm túc đáp:

-Lão đệ ngươi cũng đừng nên khinh thường thành chủ, hắn ta tuyệt đối không phải là một người đơn giản đâu. Sở dĩ ta bị hắn thất sủng cũng không phải do hắn là kẻ ưa nịnh, thích dùng tiểu nhân.

-Ồ, lời này nói như thế nào?

-Lão đệ đã bao giờ nghe đến câu công cao chấn chủ chưa?

Hắn chỉ nói một câu nhưng đủ làm cho Lạc Long sững sờ. Vấn đề này hắn quả thực chưa nghĩ đến, xem ra sau này có đối mặt với Đinh Lương cũng cần phải cẩn thận hơn. Hắn chắp tay với đối phương một cái mà nói:

-Tiểu đệ thụ giáo rồi. Nhưng huynh vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta nha.

-Là việc tự lập môn hộ sao?

Trần Nhất Bác cười khổ mà nói:

-Lão đệ nói đùa rồi, ta sao có thể tự lập môn hộ chứ. Trong cái thế đạo rối ren này, nếu như không có nơi nương tựa, không có người nâng đỡ thì đừng nói đến làm nên sự nghiệp, có thể kiếm đủ tài nguyên tu luyện đã là không tệ rồi. Ngươi nhìn ta mà xem, đã gần một trăm tuổi rồi nhưng còn chưa kiếm nổi một người thê tử đây.

Đừng thấy bộ dạng của hắn giống một trung niên nhân gần tứ tuần, kỳ thực hắn năm nay đã hơn chín mươi tuổi rồi. Võ giả khi tiến vào luyện thể cảnh thì thọ nguyên sẽ kéo dài rất nhiều, luyện thể cảnh đỉnh phong thậm chí có thể sống đến năm sáu trăm năm cũng không phải là chuyện mới lạ gì. Thọ nguyên kéo dài dẫn đến quá trình lão hóa cũng chậm lại đi rất nhiều, ấy là còn chưa kể một khi đột phá luyện thể cảnh thì thân thể có thể vĩnh viễn không lão hóa, bảo lưu thanh xuân vĩnh cửu.

-Ta chờ chính là câu này của ngươi.

Lạc Long đắc ý trong lòng thầm nghĩ, hắn mỉm cười mà nói:

-Vậy nếu ta nói ta có thể cho huynh một nơi nương tựa, một người nâng đỡ thì sao?

-Ý của lão đệ là …

Trần Nhất Bác ngạc nhiên, cũng không có nói ra hết câu, chỉ đứng dậy chắp tay thi lễ, cúi người thật sâu hướng Lạc Long. Đối với người thông minh có rất nhiều việc không nhất thiết phải nói ra, trong lòng tự hiểu là được rồi.

-Tạm thời huynh vẫn chưa cần làm ra động tĩnh gì, đến khi thời cơ thích hợp ta tự khắc sẽ tìm đến huynh. Ở đây ta có một quyển luyện thể quyết, không phải mặt hàng gì quá lợi hại nhưng tin chắc cũng tốt hơn công pháp huynh đang luyện một chút.

Trần Nhất Bác biết hắn chỉ làm bộ dáng khiêm tốn mà thôi, vội vàng đưa tay ra đón lấy quyển sách. Lật ra xem trang đầu tiên, đập vào mắt hắn là mấy dòng chữ:

-Linh Tê Luyện Thể quyết – luyện thể quyết tông cấp cực phẩm.

Trái tim hắn trực trực như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn biến sắc nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, vội vàng đóng quyển sách lại, hắn quay quay khẽ nói:

-Lạc Long lão đệ, cái này …

-Không cần nói gì cả, coi như đây là lễ ra mắt của ta với người mới đi. Ta thấy huynh thân thể rắn chắc hơn người thường, chắc hẳn cũng là chủ tu phòng ngự, vì vậy Linh Tê Luyện Thể quyết này vừa hay rất phù hợp với huynh. Giữ lấy mà tu luyện đi, chúng ta còn có việc phải đi trước.

Trần Nhất Bác đứng ngây ra như phỗng nhìn hai người kia rời đi, mãi sau mới hồi thần lại được. Lắc lắc đầu, hắn trở về nhà trằn trọc một đêm, cuối cùng cũng thông suốt. Hai người kia tuyệt đối không phải cái gì chất nhi của Lạc Đông Hành kia, riêng một quyển Linh Tê Luyện Thể quyết mà Lạc Long đưa cho mình đã không phải là phàm vật rồi. Luyện thể quyết tông cấp cực phẩm, đừng nói là tiền nhiệm hội trưởng của một thương hội nhỏ bé tại một góc của Văn Lang đế quốc, cho dù có là hoàng thất chưởng quản đế đô cũng không thể nói lấy ra liền có thể lấy ra. Thân phận của hai huynh muội kia đột nhiên trở nên thần bí và cường đại hơn vô số lần so với trong tưởng tượng của hắn. Ban đầu hắn còn có chút sợ sẽ bị bọn họ hại chết nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn lại thấy một tên thống lĩnh thủ vệ tại cái nơi hoang sơn dã lĩnh này thì có cái gì đáng giá để bọn họ để mắt chứ. Chắc chắn là bọn họ thực sự nhìn trúng mình, muốn thu mình làm thủ hạ. Đây cũng có thể sẽ là cơ hội để hắn một bước lên mây, nhất định phải nắm chặt lấy. Suốt cả một đêm hắn không ngủ được, cũng vì quá phấn khích đối với những chuyện mà bản thân trải qua, liền dứt khoát lấy công pháp luyện thể kia ra tu luyện.

Cũng trong đêm, Lạc Long lấy mấy viên tinh hạch yêu thú mà hắn vẫn cất giữ ra bên ngoài. Hiện tại đã đột phá luyện nhục cảnh, hắn chỉ cần một mạch tu luyện tới đỉnh phong liền có thể tìm biện pháp trùng kích luyện mạch cảnh. Tu luyện giả luyện thể cảnh tu luyện tốt nhất là nên tự thân hấp thụ linh khí thiên địa, rèn luyện thân thể, thế nhưng hiện tại hắn rất gấp phải đột phá đến luyện mạch cảnh, vì vậy cũng chỉ có cách sử dụng yêu thú tinh hạch mà thôi. Yêu thú tinh hạch là tinh hoa của yêu thú, là kết tinh năng lượng thuần thúy nhất của chúng, rất phù hợp cho luyện đan và luyện khí. Tu luyện giả cũng có thể trực tiếp hấp thụ năng lượng trong tinh hạch làm lớn mạnh lực lượng của bản thân nhưng dù sao nhân yêu hai đạo có bất đồng, làm như vậy sẽ lưu lại một chút tai họa ngầm. Thông thường tu luyện giả sẽ chọn cách đưa tinh thạch vào luyện chế đan dược để phục dụng, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái, nhưng nếu quá cấp bách thì vẫn có không ít người lựa chọn trực tiếp hấp thụ tinh hạch, sau khi đạt đến đỉnh phong lại bỏ ra một đoạn thời gian để rèn luyện năng lượng trong cơ thể, loại bỏ những tạp chất là được. Đây là cách mà Lạc Long chuẩn bị sử dụng, mặc dù phải trải qua nhiều bước nhưng so sánh với tu luyện truyền thống thì vẫn nhanh hơn không ít. Đặt mấy viên tinh thạch qua một bên, hắn không có vội vàng hấp thu mà trong đầu đang không ngừng diễn luyện một loại công pháp. Trong những năm hắn tung hoành đại lục, trảm sát ma linh không ít, hắn nhận ra rằng ma linh nói chung có một khả năng rất nghịch thiên, đó là thôn phệ vạn vật, từ năng lượng thiên địa, năng lượng của sinh linh, thậm chí cả huyết nhục sinh linh. Mỗi một loại năng lượng mà bọn hắn hấp thu được đều sẽ bị chuyển hóa thành lực lượng của bản thân, hơn nữa còn không lưu lại hậu họa. Sau nhiều năm nghiên cứu hắn đã nhìn ra được khả năng đó của ma linh đến từ một loại công pháp gọi là Phệ Thiên Ma Thần pháp. Công pháp này là thứ mà thiên địa ban tặng, mỗi một ma linh sinh ra đã có được, đây cũng có thể được coi là ý chí cân bằng thế giới của thiên đạo, để cho ma linh đi tàn sát các chủng tộc khác. Lạc Long hắn cũng đã từng sưu hồn ma linh, đạt được Phệ Thiên Ma Thần pháp kia, cũng đã từng tu luyện thử. Quả thực sử dụng công pháp này có thể gia tăng tốc độ tu luyện cực đại nhưng vừa tu luyện sẽ khiến cho thiên đạo động nộ, không ngừng dẫn động lôi kiếp trừng phạt nên hắn cũng chỉ đành từ bỏ. Để thuận tiện cho sau này, hắn dựa vào đó sáng tạo ra một loại công pháp tương tự dành riêng cho nhân tộc tu luyện giả gọi là Vạn Linh Luyện Hóa pháp. Pháp quyết này không có giới hạn về cấp bậc, luyện thể cảnh cũng có thể sử đụng được, chỉ là tu vi càng cao thì hiệu quả càng mạnh mà thôi. Đặt một viên nhân cấp hạ phẩm tinh thạch lên tay, hắn bắt đầu vận Vạn Linh Luyện Hóa pháp. Lập tức thân thể hắn trở nên giống như một chiếc động không đáy, không ngừng hấp thụ, cắn nuốt yêu thú tinh hoa trong tinh hạch. Có một cảm giác thư sướng khó nói nên lời, thực lực của hắn dùng một tốc độ có thể cảm nhận rõ rệt mà tăng lên khiến cho hắn vô cùng hưng phấn không thể ngừng hấp thụ. Thời gian thấm thoắt đã qua hai ngày, viên tinh hạch nhân cấp trung phẩm cuối cùng cũng bị hắn hấp thụ hết. Ba viên tinh hạch nhân cấp hạ phẩm và một viên trung phẩm kia bình thường đủ cho hắn luyện hóa trong một tháng thế nhưng vận dụng công pháp này chỉ mất hai ngày, tốc độ tăng lên không chỉ mười lần khiến hắn cảm thấy rất hài lòng. Trước đây khi hắn tạo ra công pháp này cũng không phải là nhân loại nên không thể tu luyện, đến bây giờ tự mình thể nghiệm qua chỗ tốt mà công pháp mang lại khiến hắn cũng phải cảm khái. Thử đấm mấy quyền vào không khí, hắn cảm nhận được lực lượng trong mỗi quyền cũng đạt đến ba ngàn năm trăm cân.

-Vậy mà lại tăng lên luyện nhục cảnh đỉnh phong!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.