Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn Linh Luyện Hóa pháp (2)

Tiểu thuyết gốc · 2006 chữ

Nhưng hắn còn chưa kịp phát kinh hỉ thì đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, đầu hắn đau như búa bổ, hai bên tai ông ông, lại có cảm giác như có ai đó đang thì thầm ma âm vào tai hắn. Hai mắt hắn cũng hóa thành huyết hồng, một cảm giác khát máu dâng lên trong lòng, thôi thúc hắn đi tìm người khác, giết họ, thôn phệ máu thịt của họ để tiếp tục gia tăng thực lực. Lại một lúc sau, cảnh tưởng phụ thân Hạo Thiên của hắn bị thiên kiếp đánh đến thiếu chút nữa hồn phi phách tán lại tái hiện trước mắt, tiếp theo đó cảnh nghĩa phụ nghĩa mẫu bị người đuổi giết bỏ mạng trước mặt hắn, cảnh Lạc Vân thay hắn đỡ một đao chí mạng. Trong lòng hắn đang nhen nhóm lên một ngọn lửa hận thù, càng lúc lại càng cháy lớn lên. Hắn thầm kêu không ổn, đây là dấu hiệu của tâm ma quấn thân, nếu không xử lý tốt thì có thể sẽ bị nó nuốt chửng, vạn kiếp bất phục. Vừa lúc này thì cửa phòng bị đẩy ra, tiểu nhị của khách điếm bước vào, nhẹ giọng nói:

-Lạc công tử, muội muội của ngài có nhắn ngài xuống dưới lầu dùng bữa.

-Gầm.

Đáp lại hắn là một tiếng gầm giống như của dã thú phát ra, hắn hoảng hốt quay ra nhìn thì thấy một bóng người đứng đằng sau chiếc màn gấm, tư thế giống như một yêu thú đang quằn quại vì đau đớn vậy. bóng người phát ra tiếng nói âm trầm:

-Nói với nàng rằng ta đang tu luyện đến giai đoạn khẩn yếu, mấy ngày tới sẽ không ra ngoài, cơm nước ngươi cứ đặt trước cửa phòng là được.

-Dạ, vậy tiểu nhân xin cáo lui.

Tiểu nhị bị một màn kia dọa cho đến xây xẩm mặt mày, vội vã cáo lui chạy một mạch ra ngoài. Ở trong phòng, Lạc Long cố chèo chống thân thể đi đến bên giường, trong miệng phát ra một loạt tiếng thở hồng hộc. Đến trên giường, hắn đả tọa bắt đầu niệm một loạt pháp quyết: Thanh Tâm Tịnh Thần quyết, Vô Niệm Tinh Thần quyết, Tru Ma quyết, … các loại pháp quyết giúp thanh tâm, tịnh thần, loại bỏ tâm ma hắn đều niệm qua một lượt. Trải qua mấy canh giờ, tâm tình hắn mới có xu thế dần ổn định trở lại. Lại thấm thoắt một cái đã qua rất lâu, cụ thể là bao lâu hắn cũng không dám chắc nhưng ước chừng thì cũng đã hơn hai mươi ngày trôi qua rồi. Hắn đứng dậy, ra khỏi giường. Vận động thân mình một chút, trên người hắn vang lên tiếng răng rắc không ngừng, đây cũng là do bế quan thời gian dài khiến thân thể trở nên cứng nhắc. Hít một hơi thật sâu, hắn quát khẽ:

-Ta nhổ vào, vậy mà bản thân ta còn tự cho mình là kinh tài tuyệt diễm. Cái Vạn Linh Luyện Hóa pháp rắm chó, suýt nữa làm lão tử mất mạng, đúng là rác rưởi cũng không bằng.

Cũng may phòng trong khách điếm đều có bố trí cách âm, nếu không Lạc Vân phòng bên nhất định sẽ tưởng rằng hắn tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma mất. Hắn cũng không có tẩu hỏa nhập ma, chỉ là hơn hai mươi ngày bị tâm ma giày vò khiến hắn đau khổ muốn chết đi được nên mới phát tiết một chút mà thôi. Cũng còn may khi kiểm tra thân thể hắn cảm thấy vô cùng hoàn mỹ, lúc này mới khẳng định Vạn Linh Luyện Hóa pháp của hắn có thể hoàn mỹ hấp thụ năng lượng trong yêu thú tinh hạch, cũng làm cho hắn có một chút an ủi. Thực ra sau khi suy nghĩ kỹ thì hắn cảm thấy đây cũng không phải do công pháp có vấn đề. Hắn sáng tạo ra công pháp này là sao chép công pháp do thiên địa ban, chính là phạm vào thiên địa cấm kỵ, nếu như nói có thể bình bình an an mà tu luyện thì đến bản thân hắn cũng không tin tưởng. Cho dù như vậy thì công pháp này cũng không thể sử dụng được nữa, hắn vẫn nên thành thành thật thật mà tu luyện như bình thường đi thôi. Vừa định bước chân ra ngoài tìm Lạc Vân thì hắn bỗng lại cảm thấy được không ổn, không phải là cảm giác khó chịu mà là một cảm giác tâm thần sảng khoái, giống như có một luồng thanh khí không ngừng thổi qua đầu của hắn vậy. Thân thể cũng dường như nhẹ đi rất nhiều, giơ tay nhấc chân đều có một cảm giác hòa hợp với thiên địa vô cùng vi diệu.

-Linh hồn ngưng tụ sao? Chuyện này là sao chứ?

Hắn cảm thấy linh hồn trở nên cường đại hơn rất nhiều, cũng trở nên ngưng tụ hơn. Trầm ngâm suy nghĩ một chút hắn liền đưa ra kết luận đây đều là nhờ vào việc đối kháng với tâm ma khiến hắn có tiến triển về mặt linh hồn. Xem ra Vạn Linh Luyện Hóa pháp của hắn cũng không phải rất vô dụng, ít ra còn có thêm cả công dụng rèn luyện linh hồn, đây cũng là một việc tốt. Bỏ hết những suy nghĩ trong đầu, hắn liền qua phòng của Lạc Vân tìm nàng. Đã qua hơn hai mươi ngày rồi, không biết tiểu muội muội kia sẽ có tiến bộ như thế nào. Hắn đưa tay gõ cửa hai lần, lên tiếng gọi:

-A Vân, ta có thể vào hay không?

Lại gọi thêm ba bốn lần nhưng vẫn không có ai trả lời, hắn liền mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra. Bên trong trống rỗng không một bóng người, ra là nàng ta đi vắng.

-Không có ở đây sao? Muội ấy có thể đi đâu được chứ?

Hắn xuống lầu định hỏi thăm tiểu nhị thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài khách điếm có động tĩnh phi thường náo nhiệt, chạy ra ngoài xem thì thấy một tràng cảnh chiến đấu vô cùng ác liệt. Lúc này trước cửa khách điếm có hai mươi mấy nam nhân vây công một nữ tử, xung quanh có không ít người vây xem đang không ngừng bàn tán, đa phần là thương cảm cho nữ tử kia. Những tên kia đều mặc một loại hắc y giống nhau, bên ngực trái còn có thêu một con sói dữ tợn.

-Thiết Lang dong binh đoàn!

Hắn chỉ nhìn một cái liền đã nhận ra được thân phận của những người này. Thiết Lang dong binh đoàn là dong binh đoàn lớn nhất trong thành, nổi tiếng hung hăng càn quấy. Đoàn trưởng của bọn hắn có thực lực ngang bằng với Trần Nhất Bác, đạt đến luyện cốt cảnh đỉnh phong, ngoài ra trong đoàn còn có hai tên phó đoàn trưởng thực lực Luyện cốt cảnh sơ kỳ. Hắn nắm rõ Thiết Lang dong binh đoàn như lòng bàn tay vậy, điều này cũng phải kể đến công lao của tên Lý An kia. Lúc này mấy chục tên kia cũng có không ít là luyện mạch cảnh, còn lại cũng đều là luyện nhục cảnh, hắn thầm cảm khái trong lòng:

-Thật không biết nữ hài nhà ai rảnh rỗi không có việc làm lại đi trêu trọc mấy tên điên kia chứ, trưởng bối trong nhà nàng còn không có can ngăn, không lẽ đầu bị úng nước hết rồi sao?

-Di?

Hắn bây giờ mới để ý đến, nữ tử kia một thân bạch y, trên mặt còn đeo mạng che mặt, dáng người cũng vô cùng quen thuộc. Đây không phải Lạc Vân hay sao? Vừa rồi hắn còn mắng trưởng bối nhà nàng đầu bị úng nước, không phải là …

-Mẹ nó chứ, lão tử vậy mà lại tự mắng chính mình đầu bị úng nước sao?

Khoan đã, chuyện đó bây giờ còn quan trọng sao? Muội muội hắn còn đang bị người vây công ở phía kia cơ mà. Cũng may tình cảnh cũng không quá hung hiểm. Hắn chỉ vừa liếc mắt liền đã nhận ra nàng vừa mới đột phá đến luyện mạch cảnh, lực lượng đạt tới hai ngàn năm trăm cân. Mặc dù đầu lĩnh phía bên kia có một tên luyện mạch cảnh đỉnh phong, một tên luyện mạch cảnh trung kỳ, bốn tên luyện mạch cảnh sơ kỳ cùng với rất nhiều luyện nhục cảnh nhưng đánh một hồi nàng vẫn không thấy rơi vào hạ phong. Lý do cho việc này cũng rất đơn giản, Lạc Vân trước đây thân là thánh nữ của tông môn hàng đầu của đế quốc, lại sống năm mươi năm, là một cường giả chân chính, đẳng cấp võ đạo của nàng cho dù là thành chủ của cái thành nhỏ này cũng bị bỏ xa mười vạn tám ngàn dặm. Hơn nữa luyện thể quyết nàng tu luyện thì đẳng cấp vượt xa cả cường giả số một của đế quốc, võ kỹ thì đều là nhân cấp cực phẩm, là cực hạn mà tu luyện giả luyện thể cảnh có thể thi triển. Ấy là còn chưa kể đến cảm ngộ tu luyện của nàng chẳng khác nào cường giả trọng sinh, vừa mới đạt đến luyện mạch cảnh thôi nhưng đã tu luyện các võ kỹ kia đến đại thành. Suy xét tất cả các nhân tố, mấy tên đang đánh nhau với nàng chẳng khác nào cỏ rác. Chỉ qua một lát mười mấy tên luyện nhục cảnh đã lần lượt bị đánh bay, nằm bẹp dưới đất không đứng dậy nổi. Thế nhưng lúc này Lạc Vân cũng có chút xuống sức, quyền cước của nàng đều đã suy giảm về cả tốc độ lẫn độ xảo diệu. Nhân lúc nàng sơ hở, tên đầu lĩnh kia vòng ra sau lưng nàng đánh nàng một chưởng. Một chưởng của hắn lực lớn vô cùng, nàng vừa trúng một chiêu liền bị đánh bay, cũng may Lạc Long đã ngay lập tức ở đằng sau đỡ lấy nàng. Thấy trên mạng che mặt có vệt máu hắn hơi lo lắng hỏi:

-Không sao chứ?

-Không sao.

-Sao lại đánh nhau với mấy tên này?

-Có một tên muốn giở trò với muội bị muội giáo huấn chịu chút thương tổn, hắn liền chạy về kêu gọi thêm một đám người nữa ra. Đám người này căn bản không thèm nói lý, nhất định muốn muội đi theo bọn hắn, trở về hầu hạ tên kia. Đương nhiên muội không đồng ý, vậy là bọn họ liền vây công muội.

Mặc dù nàng nói rất ngắn gọn nhưng những khúc chiết trong đó Lạc Long vừa nghe liền hiểu. Tên kia chắc hẳn thấy nàng vóc dáng đầy đặn, khí chất lãnh ngạo khiến hắn nổi sắc niệm. Kết quả đánh không lại nàng lại trở về mang theo đồng bọn muốn bắt nàng. Hắn khẽ hỏi nàng:

-Tên kia có ở đây hay không?

Lạc Vân chỉ vào một tên, trong lòng Lạc Long thầm nghĩ quả nhiên là hắn, chính là tên luyện nhục cảnh duy nhất không có tham chiến. Hắn vừa đỡ nàng dậy thì trung niên nam tử đầu lĩnh kia liền cao giọng nói:

-Tiểu tử, chuyện này không liên quan đến ngươi, mau mau cút xa tiện nhân kia ra, ta phải bắt ả về làm tỳ nữ cho nhi tử của ta. Nếu ngươi không tránh …

-Ngươi vừa gọi nàng là gì?

-Gọi là gì sao? Ta chính là gọi ả là tiện nhân đấy. Sao nào, ngươi đây là muốn anh hùng cứu mỹ nhân …

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.