Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết người rồi

Tiểu thuyết gốc · 1973 chữ

Còn chưa kịp nói chữ sao thì cổ họng của hắn nghẹn lại, cả người bị nhấc bổng lên lơ lửng trong không khí. Đám người quan chiến xung quanh người nào người nấy ánh mắt co rút lại, mới vừa rồi thanh niên nam tử kia biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ rồi xuất hiện cách đó mười mấy thước, xách nam tử trung niên kia lên như xách một con thỏ con. Là người trong cuộc, nam tử trung niên sắc mặt hoảng sợ, lực lượng của đối phương lớn đến mức hắn không giãy giụa nổi. Cổ họng lại bị bóp nghẹn, hắn cố gắng nói từng chữ:

-Ta là tiểu đoàn trưởng của Thiết Lang dong binh đoàn, ngươi đừng có làm bậy.

Trong mắt của đối phương hắn cảm nhận được một luồng sát ý âm lãnh, khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy. Đối phương nhìn hắn như nhìn một người chết, chậm rãi mà hỏi:

-Nói lại một lần nữa, ngươi gọi nàng là gì?

-Ta … ta không …

Hắn còn chưa nói hết câu thì cái cổ của hắn phát ra tiếng răng rắc, lập tức khí tuyệt bỏ mình. Đám người xung quanh hoảng loạn chạy tứ tán, vừa chạy vừa kinh hô.

-Giết người rồi! Có kẻ giết người ở trong thành rồi!

Thanh niên nam tử luyện nhục cảnh kia chứng kiến cha của hắn bị giết thì không tức giận mà thân thể run run, thấy tên kia nhìn mình như nhìn một người chết thì trong đầu chỉ phát ra một ý niệm, chính là chạy. Thế nhưng hắn vừa quay đầu thì tầm mắt chợt tối sầm lại, thân mình ngã xuống. Mấy tên luyện mạch cảnh còn lại sỡ hãi tột độ nhưng cũng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ. Hai người kia chỉ trong mấy hơi thở liền bị giết chết, bọn hắn cũng không có tự tin mình có thể chạy thoát khỏi tên ác ma này. Một tên trong đó cố gắng trấn tĩnh lại, giọng điệu thành khẩn nói:

-Đại … đại nhân, chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự, tuyệt đối không ... không có ác ý với vị tiểu thư kia. Chúng ta là người của …

-Hừ!

Lạc Long buông thi thể của tên thanh niên nam tử vừa bị hắn vặn đầu quay ngược một trăm tám mươi độ kia, hừ lạnh một tiếng, sát ý từ trong hai mắt bắn về phía mấy tên luyện mạch cảnh kia khiến bọn hắn như rơi vào hầm băng, không thể cử động thân mình.

-Thiết Lang dong binh đoàn uy phong bát diện tứ phương, hôm nay ta coi như được lĩnh giáo rồi.

Đám người kia trong hoảng sợ vẫn toát lên vẻ kinh ngạc, thanh niên nam tử kia không ngờ đã biết bọn hắn thuộc Thiết Lang dong binh đoàn nhưng vẫn ra tay giết người. Không chỉ có bọn hắn, một số tu luyện giả đứng xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc. Người kia biết rõ đám người này thuộc thế lực số một số hai của Tử Dương thành nhưng vẫn lạnh lùng sát nhân. Trong đám tu luyện giả võ bỗng có một người đứng ra, bộ dáng hơi giận giữ nói:

-Nếu ngươi đã biết bọn hắn thuộc Thiết Lang dong binh đoàn rồi thì sao còn dám hung hăng giết người như vậy? Ngươi đây là muốn chết sao?

-Ngươi lại là ai?

Người kia kiêu ngạo mà đáp:

-Ta là gia chủ của Trương gia, tên ta là …

-Ta quản ngươi tên là gì! Hừ, cũng chỉ là một con chó của Thiết Mộc Phong mà thôi.

-Ngươi …

Trương gia là một gia tộc tương đối lớn ở trong thành, gia chủ chính là người kia, tên gọi Trương Chính Tông, là một cường giả luyện tạng cảnh đỉnh phong, đối với đoàn trưởng của Thiết Lang dong binh đoàn là Thiết Mộc Phong giống như thiên lôi sai đâu đánh đó. Nghe được lời nói của Lạc Long, hắn giận giữ muốn phản bác nhưng liền bị đối phương chặn họng:

-Tự vả miệng mình một cái, ta có thể coi như ngươi miệng tiện mà không tính toán.

-Ngươi dựa vào cái gì?

Trương Chính Tông sắc mặt đỏ lên nhưng cũng không có vọng động. Một chiêu giết chết luyện mạch cảnh đỉnh phong, chuyện này hắn tự nhận bản thân mình cũng không làm được. Thế nhưng hắn thân là một cường giả cũng không thể quá yếu thế trước mặt đối phương.

-Bốp bốp.

Thế nhưng hắn vừa mới đáp lời thì hai bên má liền liên tiếp chịu hai cái tát, cả người hắn cũng bị lực đạo mạnh mẽ kia đánh gục xuống đất không đứng dậy nổi. Trong miệng hắn rơi ra mấy cái răng, máu tươi cũng theo đó mà chảy ra ngoài. Hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục nhưng càng nhiều hơn là hoảng sợ. Vừa rồi hắn còn không kịp nhìn thấy đối phương làm sao mà tiếp cận mình, lại làm sao mà ra tay tát mình hai cái bạt tai. Hắn biết nếu đối phương có ý thì chỉ sợ bây giờ bản thân đã là một cái xác chết rồi. Má của hắn bị áp xuống đất nhưng hắn vẫn cố gắng nói một câu:

-Đa tạ đại nhân tha mạng.

-Hừ, chó vĩnh viễn vẫn là chó.

Lạc Long buông một câu khinh bỉ với hắn rồi lập tức đi đến trước mặt mấy tên Thiết Lang dong binh đoàn kia, lúc đi ngang qua xác của trung niên luyện mạch cảnh đỉnh phong thì tiện tay rút không gian giới chỉ của hắn đeo lên tay mình. Hắn dùng một tư thái ngạo thị quần hùng mà nói:

-Quay về nói với Thiết Mộc Phong, ta cho hắn một canh giờ, một canh giờ sau mang theo toàn bộ người của Thiết Lang dong binh đoàn đến đây cùng với một nửa tài phú trong bảo khố của các ngươi khấu đầu tạ lỗi, bằng không sẽ chịu cảnh diệt môn.

Lời hắn nói ra khiến những người chứng kiến hít vào một ngụm lương khí. Cống nạp một nửa bảo khố, dập đầu tạ tội, lời nói này đảm lượng đúng là không nhỏ, nhất là lại hướng tới Thiết Lang dong binh đoàn. Xem ra hôm nay liền có kịch hay để xem rồi. Đám người của Thiết Lang dong binh đoàn vội vã mang theo hai cái xác chạy về tổng bộ còn Lạc Long thì cùng muội muội vào trong khách điếm uống trà.

-Huynh làm như vậy có lỗ mãng quá hay không?

Cầm chén trà trên tay, Lạc Vân tỏ vẻ hơi lo lắng mà nói:

-Yên tâm đi, ta không phải là kẻ hành động theo cảm tính.

Hắn khẽ mỉm cười mà đáp, bộ dạng vô cùng tự tin khiến nàng chỉ có thể gật đầu. Ca ca này của nàng quả thật từ sau khi ra khỏi tiểu thôn kia thì trở nên thần bí vô cùng, giống như trở thành một người khác vậy.

-À đúng rồi, muội muốn hỏi một chuyện.

-Chuyện gì vậy?

Nàng lôi chiếc nhẫn trữ vật từ trong áo ra mà, hơi đè ép thanh âm mà nói:

-Muội từ sau khi đột phá đến luyện mạch cảnh liền cảm nhận được đây là một cái không gian giới chỉ, hơn nữa không gian cũng không nhỏ, huynh có chắc là cái này do huynh nhặt được hay không?

Lạc Long còn đang nhàn nhã uống một ngụm trà thì liền bị câu hỏi của nàng làm cho suýt chút nữa phải phun ra hết trà trong miệng. Hắn trong lòng run rẩy nhưng lại ra vẻ ngạc nhiên mà hỏi lại:

-Vậy sao? Vậy thì muội phải giữ gìn thứ này thật cẩn thận, không gian giới chỉ cũng không phải vật không đáng tiền.

Lạc Vân nghi ngờ mà nhìn hắn. Quả thực từ lúc tấn thăng đến luyện mạch cảnh, có thể vận động nội lực trong cơ thể nàng liền phát hiện ra chiếc nhẫn mà mình vẫn đeo trên cổ lại là một không gian giới chỉ. Thế nhưng việc làm nàng hoảng sợ chính là không gian trong giới chỉ này lại lớn đến không tưởng, cho dù có nhét một quả núi vào cũng không chật chội. Phải biết nhẫn không gian có thể tích lớn nhất mà nàng từng được cầm vào chính là của cha nàng, cũng chính là tông chủ của Lạc Thần tông trước đây. Thế nhưng chiếc nhẫn không gian đó cũng chỉ có không gian lớn chừng một căn phòng mà thôi, so với chiếc nhẫn mà nàng đeo trên cổ thì chẳng khác nào tiểu vu gặp đại vu. Vậy mà bây giờ ca ca lại nói hắn không biết đây là nhẫn không gian, vì vậy nàng cũng chỉ có thể đè nén nghi hoặc trong lòng mà thôi. Hai người uống trà một lát thì từng phía xa truyền đến từng hồi xung động. Lạc Long nheo mắt nhìn ra ngoài liền thấy hai đoàn thiết giáp quân từ từ chạy đến hướng của bọn họ, trong tay tên nào tên nấy đều cầm một thành trường mâu, không cần nói cũng biết là người của thành vệ quân. Bọn họ chạy đến trước cửa Duyệt Lai khách điếm rồi dừng lại, chống trường mâu trong tay xuống đất, hai mắt nhìn thẳng, khí thế vô cùng. Từ giữa hai hành thành vệ quân có mấy trung niên nhân từ từ đi đến, người cầm đầu mặc một thân tử bào, dáng vẻ oai hùng, phía sau còn có mấy người khác, Trần Nhất Bác cũng có mặt trong đó. Trần Nhất Bác tu luyện Linh Tê luyện thể quyết mà Lạc Long đưa cho, mấy ngày trước cũng đã đột phá đến luyện tủy cảnh sơ kỳ, tuy nhiên hắn đã dùng phương pháp đặc thù được ghi trong luyện thể quyết để che giấu tu vi bản thân, cho dù là thành chủ Đinh Lương cũng không nhìn ra. Thế nhưng Lạc Long có thể nào nhìn không ra tu vi của Trần Nhất Bác, trong lòng hắn cũng thầm khen người này không tồi.

-To gan, gặp thành chủ đại nhân tại sao còn không hành lễ?

Một tiếng quát the thé từ phía sau tử bào trung niên nhân vang lên, hắn lại vội vàng ra hiệu cho đối phương dừng lại.

-Lạc Long bái kiến thành chủ đại nhân! Hôm nay tại hạ đang cảm thấy rất không cao hứng, nếu có điều gì mạo phạm mong thành chủ đại nhân bỏ qua.

Lạc Long cùng muội muội đứng dậy, hai tay chắp sau lưng lên tiếng chào đối với Đinh Lương, giọng điệu rất khách khí nhưng thái độ lại kiệt ngạo bất tuân. Đinh Lương thấy hắn như vậy cũng không có tỏ vẻ, hắn mỉm cười đáp:

-Lạc công tử hữu lễ rồi.

-Tại hạ đang đợi người, không có nhiều thời gian nói chuyện, nếu thành chủ đại nhân tìm ta có chuyện thì xin hãy nói ra luôn.

Hắn vẫn một bộ kiêu ngạo mà thúc giục đối phương, vừa dứt lời thì thanh âm the thé kia lại vang lên, theo đó là một trung niên nhân môi mỏng cằm nhọn đi lên phía trước, chỉ tay vào hắn mà quát:

-Tội nhân to gan, ngươi giết người trong Tử Dương thành vậy mà còn làm ra vẻ không có chuyện gì, ngươi dám không để phủ thành chủ vào trong mắt hay sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.