Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu giá hội (2)

Tiểu thuyết gốc · 2006 chữ

Mấy người kia lập tức nhảy dựng lên khiến cho những người ngồi ở xa cũng phải để ý. Bọn hắn đều là người của Bạch Dương thành, mà Bạch thành chủ kia tên gọi là Bạch Sát, là một trong hai người mạnh nhất trong đại sảnh lúc này, bản thân đã ngưng luyện toàn bộ nội lực thành chân khí, chỉ kém một bước liền có thể đột phá luyện khí cảnh. Danh tiếng của hắn trong các thành lân cận cũng rất lớn, những người ở đây không ai là không nhận ra hắn. Cường đại như Bạch Sát mà cũng không thể cảm nhận được vị trí của nam tử đeo mặt nạ kia, vậy ẩn thân phù mà hắn sử dụng lại kinh khủng đến như thế nào chứ?

-Bạch thành chủ, ngài không phải đang nói đùa đấy chứ?

Bạch Sát gắt lên mà nói:

-Ta nói đùa với các ngươi làm gì? Ta thực sự …

Còn chưa nói hết câu thì hắn cảm thấy dưới cổ mát lạnh, cổ của hắn không biết từ lúc nào đã bị người đặt một cây chủy thủ lên. Những người có mặt tại tràng đều kinh hãi, đến ngay cả Bạch Sát mà còn bị người kề dao lên cổ, hơn nữa hắn còn không hay biết, rốt cuộc ẩn thân phù kia lợi hại như thế nào chứ? Cảm giác mát lạnh từ cây chủy thủ kia truyền tới làm hắn có chút bối rối, vội nhìn vào nam tử đeo mặt nạ đằng sau mà nói:

-Vị hội trưởng này, có thể bỏ cây chủy thủ này ra khỏi cổ của tại hạ được không.

-Ha ha, Bạch thành chủ không cần lo lắng, tại hạ đây chỉ là đang thử nghiệm cho chư vị chứng kiến uy lực của phù chú mà thôi.

Hắn thu lại cây chủy thủ kia rồi quay trở lại chính giữa đại sảnh nói:

-Nếu các vị vẫn chưa tin tưởng tác dụng phù chú này thì tại hạ có thể thử nghiệm một tấm nữa.

-Không cần, không cần đâu, chúng ta làm sao lại có nghi ngờ chứ.

-Đúng vậy, các hạ xin hãy mau mau bắt đầu đấu giá đi.

Cảm đám nhao nhao lên, một thanh ẩn thân phù cứ thế bị bọn hắn lãng phí đi, trong lòng đã đau như dao cắt rồi, nào còn muốn thử nghiệm gì nữa chứ. Lạc Long sau tấm mặt nạ kia mỉm cười mà nói:

-Đã vậy thì chúng ta liền tiếp tục đấu giá, lực lượng phù giá khởi điểm năm vạn linh tệ.

-Năm vạn năm.

-Sáu vạn.

-Bảy vạn …

Âm thanh đấu giá không ngừng vang lên, đến con số mười bốn vạn năm thì mới ngừng lại. Lạc Long không dài dòng tiếp tục tổ chức đấu giá, hai tấm phù chú tiếp theo đều lên đến giá mười lăm vạn. Đấu giá công pháp võ kỹ sau đó lại càng gay cấn hơn trước, đối với những thế lực quanh đây mà nói có được một môn công pháp hoặc võ kỹ nhân cấp cực phẩm đã là vô cùng khó khăn, một khi có được thì liền trở thành chí bảo đối với họ. Lạc Long lần lượt đấu giá ra mười bản thư tịch công pháp, năm tấm công pháp ngọc giản, toàn bộ đều là nhân cấp cực phẩm khiến thế lực các nơi tranh cướp nhau đến đỏ mắt. Cuối cùng mỗi bản thư tịch công pháp bán ra được khoảng gần hai mươi vạn linh tệ, ngọc giản công pháp thì bán được ba mươi lăm vạn cho mỗi bản. Khi nhìn thấy bản danh sách vật phẩm đấu giá được gửi đi thì thế lực các nơi kẻ nào kẻ nấy đều vô cùng động tâm, cơ hồ mỗi một thế lực đều là đập nồi bán sắt, gom góp hết thảy tài phú đến đây để tham gia đấu giá, mỗi người mang theo cũng gần trăm vạn linh tệ nên tranh giành cũng rất kịch liệt. Lạc Long trong lòng đã không nhịn được mà cười lớn rồi, gần sáu vạn linh tệ hắn bỏ ra làm vốn liếng, hiện tại thu về liền có mấy trăm vạn, trong đó công pháp ngọc giản giá cao nhất, phù chú xếp thứ hai nhưng lại hầu như không cần bỏ ra bất cứ thứ gì, chỉ có điều nếu so sánh về hiệu suất kiếm tiền thì …

-Các vị, đấu giá bây giờ cũng đã sắp sửa chấm dứt, chúng ta rất nhanh muốn đấu giá vật phẩm áp trục rồi.

Thế lực khắp nơi nghe hắn nói vậy thì tiếng nghị luận im bặt, tên nào tên nấy như lang như hổ nhìn hắn chằm chằm. Rất nhanh trên bàn đấu giá đã được người mang ra một cái khay, trên đó đựng mười tám bình ngọc, mặc dù đã bị phong kín nhưng vẫn có đan hương dịu nhẹ từ trong đó tỏa ra. Những người đã đạt đến luyện tủy cảnh đỉnh phong thì không ai còn xa lạ với đan hương này nữa.

-Là chân khí đan.

-Đúng, đích thực là chân khí đan.

-Ngươi xem, mỗi viên đan dược kia đều không có một chút tì sắc, nhất định là hoãn mỹ chân khí đan rồi.

Tiếng nghị luận không ngừng vang lên, mặc dù ở đây đều là các đại nhân vật nhưng nhìn thấy đan dược này thì không ai còn giữ được bình tĩnh nữa, chân khí đan với tu luyện giả luyện thể cảnh đỉnh phong chính là chí bảo đấy.

-Chân khí đan được luyện chế đến hoàn mỹ cấp bậc, mặc dù các vị chắc hẳn đã nắm rõ về đan dược này như tại hạ xin mạn phép nhiều lời một chút. Đan dược này không có một chút khuyết điểm, dược liệu mười phần, phục dụng vào không những có thể đẩy nhanh tốc độ ngưng kết nội lực thành chân khí mà còn có thể gia tăng tỉ lệ đột phá luyện khí cảnh thêm một thành. Chân khí đan lần lượt đấu giá từng khỏa, bây giờ liền bắt đầu đấu giá khỏa đan dược đầu tiên, giá khởi điểm hai mươi vạn mời các vị tùy ý ra giá.

-Hai mươi lăm vạn.

-Hai mươi bảy vạn.

-Hai mươi tám vạn.

-Ba mươi vạn …

Hắn vừa dứt lời thì tiếng người ra giá liên tục vang lên không dứt, mỗi lần tăng giá đều là một hai vạn. Ở đây có hơn ba mươi cỗ thế lực mà chỉ có mười tám khỏa chân khí đan, cho dù không có thế lực nào đạt được hơn một khỏa đan dược thì tỉ lệ tranh giành cũng là một chọi một. Cứ như vậy, các cỗ thế lực điên cuồng nhau tranh giành, hầu như phát ra toàn bộ tài phú của mình cũng phải mua cho bằng được một khỏa chân khí đan. Viên chân khí đan đầu tiên rất nhanh đã được định giá là bốn mươi bảy vạn, dù sao đan dược còn nhiều, cũng không cần tranh cướp quá kịch liệt ngay từ đầu. Những khỏa đan dược tiếp theo liên tiếp được đấu giá, giá cả đều là trên bốn mươi lăm vạn khiến cho một số người trong tâm đã sinh ra lo lắng. Diêm Tích Sơn là gia chủ Diêm gia, một gia tộc nhất đẳng trong Bạch Dương thành, cùng là người có quan hệ khá tốt với thành chủ Bạch Sát. Đấu giá chân khí đan đã đi qua mười hai lần, số lượng chân khí đan còn lại cũng đã không còn bao nhiêu nhưng hắn còn chưa đấu giá được một khỏa nào. Vốn dĩ hắn mang theo những hơn chín mươi vạn linh tệ nhưng do thấy đồ vật nào cũng thèm muốn nên bây giờ chỉ còn lại đúng năm mươi vạn. Theo bản ý của hắn thì chờ giá chân khí đan tại các vòng đấu giá sau sẽ hạ xuống rồi hắn mới tham gia tranh giành thế nhưng giá cả lại ngày một tăng cao, ban đầu bốn mươi mấy vạn đã đập được một khỏa rồi nhưng bây giờ có hơn năm mươi vạn cũng khó khăn. Hắn càng ngày càng lo lắng, âm thầm quyết định lần này sẽ phải mua được một khỏa. Vì vậy mà khi Lạc Long vừa mới bắt đầu lần đấu giá thứ mười ba thì hắn liền hét lên:

-Năm mươi vạn.

Mọi người nhao nhao nhìn hắn, ánh mắt như nhìn một kẻ điên. Thế nhưng bọn rất nhanh đã hiểu ra tên này chắc hẳn đã cùng đường mạt lộ rồi. Một tiếng cười quái dị chợt vang lên:

-Kiệt kiệt, năm mươi vạn cỏn con mà cũng muốn tranh đoạt đan dược sao? Ta ra năm mươi mốt vạn, có giỏi thì ngươi tăng giá đi.

Người vừa lên tiếng chính là Liễu Tông Nguyên, tên này đúng là thích đấu khẩu lúc tranh giành đồ vật, mới vừa rồi đắc tội Hắc Sư dong binh đoàn bây giờ lại đắc tội Diêm gia.

-Họ Liễu kia, ngươi muốn chết phải không?

Diêm Tích Sơn nộ khí công tâm, một hơi vỗ nát cái bàn uống trà đặt bên cạnh, tay chỉ vào mặt hắn mà nói. Còn chưa đợi hắn lên tiếng đáp trả, một giọng nói trầm ổn ẩn sau lớp mặt nạ cất lên:

-Đe dọa người trong lúc đấu giá còn làm hỏng đồ vật của thương hội chúng ta, bồi thường một ngàn linh tệ rồi mau rời đi, phần còn lại của đấu giá hội không còn liên quan gì đến ngươi nữa rồi.

Diêm Tích Sơn nghe hắn nói vậy thì thẹn quá hóa giận, cười lớn mà nói:

-Ha ha ha, ta thật không ngờ bản thân lại có ngày bị một tên luyện mạch cảnh coi rẻ như vậy. Tốt, tốt, ngươi mau gọi đại nhân nhà ngươi ra đây cùng ta nói chuyện, ta muốn xem một chút hắn dạy bảo thuộc hạ như thế nào mà ngươi lại xấc xược như vậy.

Đáp lại hắn vẫn là giọng nói lạnh nhạt mà trầm ổn kia:

-Ta đã nói rồi, ta chính là hội trưởng của thương hội, cũng là người lớn nhất ở đây. Thương nhân chúng ta coi trọng hòa khí sinh tài, lời vừa rồi của ngươi ta có thể không tính toán, để lại một vạn lượng rồi cút đi.

-Muốn chết.

Diêm Tích Sơn lấy ra một cây đao từ trong không gian giới chỉ, giận giữ mà lao tới công kích Lạc Long. Lạc Long cũng trong nháy mắt lấy ra một thanh hắc kiếm chém tới đối phương.

-Hắc hắc, tự đi tìm chết.

Diêm Tích Sơn coi thường đối phương, một đao đánh ra còn chưa dùng đến bảy thành lực lượng. Đám người ngồi xung quanh cũng có chút rục rịch trong lòng, nếu lời của người kia nói là sự thật thì nơi này đúng là một bảo khố được một còn cọp giấy bảo vệ, uy thế thì lớn nhưng ai cũng có thể đánh bại. Bọn hắn đã quyết định nếu như đằng sau không có người ra tay thì nhất định bọn hắn sẽ lao lên tranh cướp một phen. Thế nhưng bọn hắn rất nhanh liền phải chấn kinh, chỉ nghe thấy tiếng kim thiết va chạm, sau đó là thân ảnh Diêm Tích Sơn bị đánh bay về sau, liên tiếp lùi lại mười mấy bước. Hắn tuy rằng cũng rất ngạc nhiên nhưng càng giận dữ hơn, lập tức lại lao tới bổ ra một đao đón đỡ thế công của đối phương. Lạc Long khẽ đảo cổ tay, trong nháy mắt trường kiếm của hắn liên tiếp đâm ra bảy đạo kiếm quang.

-Thất Tinh Kiếm!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.