Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu hoạch kinh người

Tiểu thuyết gốc · 2098 chữ

Diêm Tích Sơn vốn còn chưa muốn sử dụng đến tuyệt chiêu liền gặp phải đối thủ tung ra một kiếm kỹ cường đại, trong lòng hắn có chút bối rối. Bảy đạo kiếm quang giống như lưu tinh vẫn lạc đâm vào người hắn khiến hắn đang trên đà lao lên không kịp làm ra biến chiêu, đao trong tay liên tục trảm ra đón đỡ lấy.

-Phập phập phập.

Một loạt tiếng huyết nhục bị cắt xé vang lên, chỉ thấy thân ảnh của hai người kia giao nhau rồi dừng lại. Thanh đao trên tay Diêm Tích Sơn răng rắc một tiếng rồi gãy đoạn làm hai, nương theo đó là trên người hắn liên tục có máu tươi chảy ra. Lúc này mọi người mới chú ý tới, trên người hắn có bảy cái lỗ máu, nổi bật nhất là một cái ở giữa yết hầu và một cái khác ở vị trí trái tim. Diêm Tích Sơn cổ họng bị đánh nát, không thể phát ra một thanh âm cuối cùng, cứ như vậy khí tuyệt thân vong. Toàn trường im lặng đến độ một cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng, ai nấy đều vô cùng sợ hãi trong lòng, tham niệm vừa mới nảy lên nhiều vụt tắt. Người kia lấy thực lực luyện mạch cảnh có thể một chiêu đánh chết Diêm Tích Sơn luyện tủy đỉnh phong, mở một cái hội đấu giá toàn bộ đều là bảo vật, chắc chắn không phải là dạng nhận được chút cơ duyên liền muốn ra ngoài lăn lộn. Bọn hắn dám khẳng định tên này là tử đệ của một thế lực lớn nào đó, tuyệt đối không phải người bọn hắn có thể động vào. Lại nói cho dù bọn hắn muốn thì thi thể ở đằng kia chính là lời cảnh báo tốt nhất. Đừng nói bọn hắn, cho dù thực lực cường đại như Bạch Sát lúc này cũng toát hết mồ hôi lạnh. Hắn rất hiểu thực lực của Diêm Tích Sơn đấy, dù là bản thân hắn có ra tay cũng phải tốn rất nhiều công phu mới đánh bại được đối phương, còn muốn giết hắn thì hầu như không có khả năng.

-Nam tử kia cho dù muốn giết mình cũng chỉ là một sự tình không đáng nhắc tới mà thôi.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu của Bạch Sát khiến hắn phát lạnh, người thuộc Bạch Dương thành của hắn bị giết đấy nhưng hắn không dám nói gì. Về phần hai người đi cùng với Diêm Tích Sơn là hai lão già khoảng chừng sáu mươi lúc này cũng đang run rẩy. Bọn hắn là đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Diêm gia, bây giờ gia chủ bị sát hại trước mặt nhưng trong đầu bọn hắn chỉ có một ý nghĩ đó là chạy. Thế nhưng bọn hắn vừa mới đứng lên định đào tẩu thì một bóng xanh lướt qua, trước mặt bọn hắn tối sầm rồi sau đó cả hai đều không còn cảm thấy gì nữa. Thi thể hai lão già bị vặn gãy cổ ngã xuống, cũng đánh tan đi chút hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng của một số người rằng một chiêu sát địch vừa rồi của Lạc Long là ăn may. Hai lão già kia cũng là luyện tủy cảnh hậu kỳ lâu năm đấy, vậy mà trong nháy mắt bị đối phương vặn cổ giết chết, đến phản ứng còn chưa kịp làm ra. Lạc Long thu lại nhẫn trữ vật của bọn hắn sau đó lẩm nhẩm một tiếng, từ trong mi tâm của hắn có ba đoàn tử hỏa bay ra, phân biệt rơi trên thi thể ba tên kia, trong nháy mắt thiêu rụi thi thể của bọn hắn và máu tươi còn dính trên mặt đất. Ngay lập tức liền có mấy thị nữ đi vào dọn dẹp một đống tro tàn rồi lại đi ra. Hắn liếc Liễu Tông Nguyên một cái mà nói:

-Ngươi có thể tùy ý ra giá nhưng nếu như còn kích động người khác thì ba tên kia chính là tấm gương dành cho ngươi.

Liễu Tông Nguyên trong lòng phát run, hắn muốn ngay lập tức rời đi nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc mà đáp:

-Hội trưởng đại nhân yên tâm, tại hạ từ bây giờ sẽ câm miệng lại không nói chuyện.

-Như vậy thì tốt. Các vị chúng ta tiếp tục đấu giá.

Đám người trong đại sảnh mặc dù thu liễm hơn rất nhiều nhưng vẫn tranh giành đan dược vô cùng điên cuồng, sáu khỏa chân khí đan sau cùng giá cả một viên cao hơn một viên, thậm chí viên đan dược cuối cùng còn được bán ra với giá bảy mươi vạn, quả thực là một con số trên trời. Sau khi đấu giá hội kết thúc Lạc Long hướng mọi người chắp tay mà nói:

-Chư vị đường xá xa xôi tới đây, thứ cho tệ xá không thể đón tiếp chu đáo.

-Hội trưởng đại nhân nặng lời rồi.

-Đúng vậy, đại nhân khách sáo rồi.

Đám người nhao nhao lên tiếng, xưng hô đối với Lạc Long cũng khác hẳn ban đầu.

-Long Vân thương hội của ta sẽ thành lập các cửa hàng tại thành trấn của các vị, các mặt hàng như đan dược và bảo khí cấp thấp đều sẽ có bán, còn những đồ vật trân quý giống như ngày hôm nay thì cách ba tháng chúng ta sẽ tổ chức đấu giá hội một lần, kính xin chư vị thường xuyên tới ủng hộ.

Năm tên thành chủ trong đó có Đinh Lương đều đứng lên chắp tay với hắn, Bạch Sát đại diện mọi người lên tiếng nói:

-Bảo vật của quý thương hội đúng là khiến người động tâm, nếu như sau này người của quý thương hội muốn đến để thành lập cửa hàng thì chỉ cần thông tri cho phủ thành chủ chúng ta một tiếng, mấy người chúng ta nhất định sẽ dốc sức tương trợ.

-Nếu vậy thì đa tạ các vị thành chủ đại nhân rồi.

-Hội trưởng đại nhân nghiêm trọng, cáo từ!

Bọn hắn thấy Lạc Long không có tự giới thiệu nhưng cũng không có mở miệng hỏi, lát nữa hỏi Đinh Lương một chút không phải được rồi sao? Một đám người nhao nhao chắp tay cáo từ, ra đến cửa Long Vân phủ liền lên xe ngựa rời đi, bộ dáng cũng là thành thành thật thật, so với lúc đến uy phong bát diện thì thu liễm không ít.

Trong sương phòng của Lạc Long, hai huynh muội hắn lúc này đang ngồi kiểm kê thoáng một chút thu hoạch ngày hôm nay:

-Một ngàn sáu trăm mười lăm vạn!

Lạc Vân kinh hô, đừng nói một luyện thể cảnh, cho dù có là luyện khí cảnh đỉnh phong cũng đừng mơ đến số tài phú như thế này, nàng ta tất nhiên là thấy kinh ngạc rồi. Nếu để những người khác biết bọn hắn đang cầm một lượng tài phú lớn như vậy không chừng sẽ có không ít cường giả luyện khí cảnh đến tìm bọn họ giết người cướp của đấy. Lạc Long thấy nàng thất kinh như vậy thì mỉm cười mà nói:

-Bây giờ muội đã biết tại sao ta muốn thành lập thương hội rồi chứ? Cái gọi là phi thương bất phú chính là đạo lý này. Ngoại nhân sẽ nghĩ rằng thương hội được người ủy thác đấu giá đồ vật, có thể hưởng đến một thành tiền giao dịch đã là không tệ rồi, cũng tức là bọn hắn sẽ nghĩ chúng ta đang nắm khoảng hơn một trăm vạn. Đối với một thế lực nhỏ thì đây vẫn là con số lớn nhưng cũng sẽ không khiến người đỏ mắt. Chúng ta có khả năng tạo ra lợi nhuận khổng lồ thông qua đấu giá hội, thế nhưng một lần lại không thể đấu giá quá nhiều, chia ra đấu giá nhiều lần cũng sẽ bị người dòm ngó. Như vậy cách tốt nhất để phát tài tựu chính là tự mình mở ra một thương hội, hợp thức hóa số tiền mà bản thân có được. Các thế lực bên ngoài cũng sẽ vì đồ vật đấu giá có phẩm chất tốt mà nghĩ rằng chúng ta có hậu trường rất lớn, lòng tin với thương hội cũng sẽ tăng cao, từ đó có thể phát triển sinh ý ngàng càng rộng. Thế nhưng nhu cầu của chúng ta cũng chỉ có hạn, nếu chỉ để cho hai người chúng ta hưởng dụng thì vẫn còn thừa lại rất nhiều, như vậy sẽ tạo thành lãng phí không nhỏ. Chính vì vậy ta mới muốn thành lập tông môn để tận dụng số tài phú đó.

Lạc Vân bây giờ đang rất vui nên hắn nói gì nàng cùng nghe lọt tai. Nàng hơi gật gù mà nói:

-Quả thực huynh làm việc rất có đạo lý. À đúng rồi, bây giờ con đường phát tài cũng đã có, muội có phải đã có thể chuyên tâm vào nghiên cứu trận pháp rồi hay không?

Thấy nàng lại hỏi về vấn đề này hắn liền thẳng thắn trả lời:

-Không vội, thực lực của muội hiện tại không thể so với trước kia, dù sao thì trận pháp tạo nghệ cũng tạm thời không thể tăng trưởng thêm được nữa. Trái lại luyện tập đan đạo thường xuyên sẽ giúp muội gia tăng tốc độ tu luyện đan sư luyện thể quyết, mỗi ngày muội phải dành ra ít nhất ba canh giờ luyện chế đan dược, như vậy mới có thể được. Đan phương ta sẽ giúp muội hiểu rõ từng cái, còn dược liệu thì muội cần gì cứ việc phái Hoàng Nghĩa đi mua là được.

-Vậy được.

Hai người hoàn tất kiểm kê xong liền đi ra đại sảnh nghị sự, lúc này Trần Nhất Bác cùng những người khác đều đã có mặt, trên mặt mỗi người đều khó che giấu đi sự vui mừng. Thấy hai người Lạc Long đi đến bọn họ liền chắp tay thi lễ:

-Tông chủ, phó tông chủ.

-Mọi người ngồi xuống đi.

Chờ khi mọi người đều đã an tọa, Lạc Long mới ném cho mấy người Hồ Linh Nhi mỗi người một cái tiêu dụng ngọc bài của Vân Hải thương hội mà nói:

-Trong mỗi ngọc bài đều có hai mươi vạn, các ngươi tùy ý sử dụng.

Lại tiếp tục ném cho Lý An, Trần Nhất Bác, Võ Thiên Phong và Đồng Mộng dao mấy miếng ngọc bài.

-Các ngươi là đường chủ, mỗi người là năm mươi vạn, cũng là tùy ý sử dụng.

Đám người được nhận lấy ngọc bài tiêu dụng thì vội vàng đứng dậy chắp tay, Trần Nhất Bác thay mặt mọi người mà nói:

-Tông chủ, chúng thuộc hạ còn chưa làm ra cống hiến gì cho tông môn, làm sao có thể nhận nhiều tiền tài của tông môn như vậy?

Lạc Long nghiêm túc nhìn bọn hắn mà nói:

-Các ngươi đối với tông môn có trung thành hay không?

-Vạn tử bất từ.

Cả đám đều đồng thanh mà đáp, lời lẽ như chém đinh chặt sắt.

-Vậy là được rồi, sau này tông môn có thể phát triển được hay không đều phải nhờ vào các ngươi, tại sao có thể nói là không có công lao? Số tiền này các ngươi cứ việc cầm đi, cũng đừng cự tuyệt. Các ngươi có nhu cầu về đan dược, công pháp võ kỹ hay bảo khí cứ việc đến nói với ta, còn những vấn đề bên ngoài thì cứ việc dùng tiền đến giải quyết, chỉ cần tu vi có thể tăng lên, trở thành trụ cột của tông môn thì bao nhiêu tiền cũng đều đáng giá. Tông môn mà ta muốn tạo ra sẽ giống như một gia đình, đệ tử trong tông có thể coi nhau như huynh đệ tỷ muội trong nhà, có thể vì đối phương sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình, cũng có thể an tâm đưa lưng của mình cho đối phương. Ta muốn đưa Long Vân tông thành tông môn cường đại nhất các ngươi có hiểu hay không?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.