Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Treo lên đánh Đường Tam

Tiểu thuyết gốc · 2580 chữ

Sau tiếng gọi của hắn, Tiểu Vũ từ từ bước ra. Nàng ngập ngừng mở miệng:

- "Ta...ngươi...có thể cho ta theo...tu luyện được không?"

Nam tỏ vẻ hứng thú hỏi lại:

- "Ồ! Vì sao?"

Ánh mắt nàng thay đổi loé lên một tia thù hận nhưng nhanh chóng bị áp chế:

- "Đương nhiên là ta muốn mạnh hơn."

- "Chỉ như vậy?"

- "Đúng...đúng vậy!"

Nam lắc đầu:

- "Vậy ngươi có thể đi, mục đích của ngươi quá đơn giản, nếu chỉ vậy thì tự ngươi cũng có thể tu luyện, không cần tới ta, với thiên phú của ngươi sớm muộn cũng sẽ trở thành cường giả."

Tiểu Vũ lúng ta lúng túng:

- "Không phải, ta muốn mạnh mẽ nhanh nhất có thể, hơn nữa phải cực kỳ mạnh."

- "Đừng vòng vo, ta không có thời gian."

- "Ta...ta muốn đủ mạnh để báo thù."

Hắn tỏ vẻ bất ngờ:

- "Báo thù? Kẻ thù của ngươi mạnh thế nào?"

- "Rất mạnh, so với Phong Hào Đấu La còn muốn mạnh hơn."

Nam lắc đầu cười:

- "Vậy sao? Mạnh bằng Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông hiện tại không?"

Nàng nghe hắn hỏi thế giật bắn mình, suýt nữa đứng không vững, cố gắng tỏ ra bình thường hết mức có thể lắc đầu:

- "Ta không biết, ta chỉ biết người đó rất mạnh."

Nam nhếch miệng:

- "Ngươi sao phản ứng mạnh như vậy, đừng nói với ta kẻ thù của ngươi thực sự là nàng a?"

- "Không...làm sao có thể? Đương nhiên không phải. Kẻ thù của ta là người khác" - Nàng bối rối trả lời.

- "Haha, ta chỉ đùa thôi, bất quá nếu kẻ thù của ngươi thực sự là nàng thì ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ. Đừng nói là ngươi, cho dù cả thế giới này không có kẻ nào có tư cách làm tổn thương tới nàng."

Tiểu Vũ nghe đến đây sắc mặt trắng bệch, đôi mắt ngấn lệ tuyệt vọng. "Chẳng lẽ ta thực sự không có cách nào báo thù cho mẫu thân sao?". Nhưng nàng nghĩ tới sự khủng bố của hắn khi mà chỉ một ánh mắt đã khiến tim mình như muốn ngừng đập, lập tức hỏi lại:

- "Chẳng lẽ người đó mạnh đến mức ngay cả ngươi cũng không đánh bại được sao?"

Hắn lắc đầu cười:

- "Ta sao? Ha ha! Ta đương nhiên có thể."

Trong lòng hắn thầm cười dâm: "Đừng nói là Đông Nhi, cho dù chúng nữ hợp sức lại cũng không đánh bại được ta trên giường a!"

Chu Trúc Thanh một bên ánh mắt kỳ quái nhìn lấy Nam. Tỷ phu định giở trò gì vậy?

Tiểu Vũ ánh mắt lại lóe lên hy vọng:

- "Vậy ngươi có thể giúp ta không?"

Nam dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng:

- "Giúp ngươi? Chẳng lẽ kẻ thù của ngươi thực sự là Giáo Hoàng? Bất quá cho dù vậy ta vì sao phải giúp ngươi? Ta cũng không có thù hận gì với nàng a!"

- "Ta...ta..." - Nàng bối rối.

Nam tiếp tục lắc đầu:

- "Ta chỉ nói như thế thôi, còn việc theo ta tu luyện ngươi vẫn nên là thôi đi, ta cũng không có lý do để làm điều này. Bất quá ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông nàng đã sớm vô địch trên thế giới này, với thiên phú của ngươi cho dù tu luyện thêm nghìn năm nữa cũng không có khả năng chạm vào một sợi tóc của nàng. Đừng mơ mộng tới việc báo thù nữa, tốt nhất là an ổn sống một đời."

Tiểu Vũ chính thức tuyệt vọng, vô lực ngồi bệt xuống đất.

Đúng lúc này Đường Tam đi tới, thấy cảnh này lập tức chạy lại:

- "Tiểu Vũ, ngươi sao vậy?"

Nàng lắc đầu không nói gì.

Đường Tam thấy biểu hiện của nàng, lập tức chỉ tay vào Nam:

- "Có phải hắn bắt nạt ngươi?"

- "Không...không phải.."

Đường Tam thấy nàng ấp úng như vậy càng thêm khẳng định, đi tới chỉ thẳng tay vào mặt Nam chửi bới:

- "Thằng khốn, ngươi rốt cuộc đã làm gì nàng?"

Nam cùng hai nữ nhíu mày:

- "Ta không rảnh đôi co với ngươi, biết điều mau cút!"

Tiểu Vũ cũng vội lên tiếng:

- "Tiểu Tam, hắn thực sự không có làm gì ta, chúng ta mau đi thôi."

Đường Tam càng thêm phẫn nộ, vòng tay ra sau lưng lấy ám khi, gằn giọng:

- "Bất kỳ kẻ nào dám động tới Tiểu Vũ đều phải trả giá đắt!"

Xong hắn lập tức lấy ra Gia cát thần nỏ bắn về phía Nam, nhắm thẳng vào ngực. Nam khẽ nhếch miệng hai ngón tay nhanh chóng bắt lấy toàn bộ ám khí. Đường Tam có chút bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng kịp, tiếp tục bắn Vô Thanh Tụ Tiễn đang đeo sẵn trên tay. Nhưng toàn bộ đều bị Nam đỡ được.

Đường Tam lúc này cười tà:

- "Ha Ha, dùng tay không bắt ám khí của ta? Để ta nói cho ngươi biết, trên mỗi chiếc tên ta đều bôi kịch độc, chắc chắn bây giờ đã xâm nhập vào cơ thể ngươi, nếu muốn sống thì quỳ xuống xin lỗi Tiểu Vũ cho ta."

Ninh Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh nghe vậy cực kỳ phẫn nộ, không nghĩ tên này còn hèn hạ như vậy. Tiểu Vũ thì sợ hãi tới run rẩy, nói không nên lời:

- "Tiểu...tiểu Tam, vì sao...ngươi...làm vậy?"

Nam nhìn đống ám khí trên tay nhếch miệng cười:

- "Tuổi nhỏ mà đã độc ác như vậy." Hắn quay sang Trúc Thanh:

- Trúc Thanh, dẫn Vinh Vinh đi nơi khác đợi ta."

Trúc Thanh hiểu ý vội kéo tay Ninh Vinh VInh đi chỗ khác.

Rồi Nam dịch chuyển tới chỗ Đường Tam, xách lấy cổ hắn:

- "Người làm lão sư ta cũng nên giáo huấn ngươi một chút!"

Đường Tam chấn kinh:

- "Ngươi...vì sao không trúng độc!"

Nam không trả lời, xách hắn đến chỗ tảng đá gần đó:

- "Những ám khí này, trả lại cho ngươi!"

Nói xong hắn lấy cầm lấy một tay của Đường Tam đặt lên phiến đá, dùng một mũi tên xuyên qua bàn tay hắn găm vào tảng đá như đóng đinh. Đường Tam la hét thảm thiết:

"AAAAAAAA"

Tiếp tục đến tay còn lại Nam cũng làm y hệt.

"AAAAA Tên khốn....mau thả ta ra...."

Rồi lại đến hai chân, cho tới khi hơn mười cái mũi tên toàn bộ đều được găm lên người Đường Tam. Mỗi lần găm xuống hắn đều la hét tới thất thanh. Đường Tam lúc này hai tay dang rộng, được cố định trên tảng đá bằng ám khí của chính mình, máu của chảy róc rách xuống nền đất. Hắn đã không còn đủ sức để lên tiếng, chỉ mấp máy môi:

- "T..h..a c..h..o t..a..."

Tiểu Vũ một bên mặt cắt không còn giọt máu, che miệng nhìn cảnh tượng hãi hùng trước mắt,

- "Xin...xin ngươi tha cho hắn."

Nam không để ý tới lời nàng, trong tay còn khoảng 3 4 mũi tên, hắn lùi lại, vung tay.

"Phập phập phập" Ba mũi tên tiếp tục đâm vào da thịt của Đường Tam, găm lên tảng đá phía sau. Như vậy chỉ chưa đầy 10 phút, toàn bộ những ám khí Đường Tam bắn ra đều đã trở lại trên người hắn,

Tiểu Vũ không nhìn được nữa chạy tới kéo lấy tay Nam:

- "Cầu xin ngươi...tha cho hắn..."

Nam cũng tạm thời dừng tay chiêm ngưỡng tác phẩm của mình.

Tiếng hét của Đường Tam kéo đám người trong học viện tới đây, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực, Áo Tư Tạp đều có mặt. Nhìn thấy bộ dạng thê thảm máu me của Đường Tam bọn hắn hít một ngụm khí lạnh. Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức lạnh cả sống lưng:

- "Hoàng Nam, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện ngu ngốc gì?"

Nam nhếch miệng đáp lại:

- "Đường Tam tuổi còn nhỏ đã vô cùng độc ác, ta chỉ là giáo huấn hắn một chút!"

Tiểu Vũ gấp gáp lên tiếng:

- "Viện trưởng, Triệu lão sư, mau cứu hắn."

Triệu Vô Cực vội vàng chạy tới đem Đường Tam gỡ xuống, máu tiếp tục bắn ra. Phất Lan Đức thấy cảnh này tức tới run rẩy nhìn Nam:

- "Đưởng Tam đã làm gì mà ngươi xuống tay độc ác như vậy? Đây rõ ràng không phải giáo huấn, mà là tra tấn."

Nam cười nhạt:

- "Ngươi nhầm, tất cả những thứ kia đều là hắn ra tay với ta trước, ta chỉ đem toàn bộ trả lại cho hắn a."

Triệu Vô Cực sau khi gỡ được Đường Tam xuống, gấp gáp cõng hắn trên lưng:

- "Viện trưởng, đừng nói nữa, việc quan trọng nhất lúc này là mau chữa trị cho Đường Tam, Tiểu Áo chuẩn bị hương tràng."

Trước khi rời đi, Triệu Vô Cực không quên hừ một tiếng:

- "Hừ! Ngươi chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ đi!"

Phất Lan Đức trong lòng cười khổ: "Chúng ta cũng khó tránh khỏi có liên quan trong chuyện này, chỉ mong Hạo Thiên Miện hạ không giận cá chém thớt!"

Nam nhếch miệng cười nhạt. Ta lại sợ quá cơ! Xong hắn quay sang Tiểu Vũ:

- "Ngươi không đi theo?"

Nàng run rẩy gật đầu:

- "Ta biết là Đường Tam sai trước nhưng cũng cảm ơn ngươi đã tha mạng cho hắn."

- "Được rồi, ngươi mau đi đi, bảo hắn sau này đừng kiếm chuyện với ta là được."

Phòng y tế. Đường Tam sau khi ăn vài cây hương tràng của Áo Tư Tạp đã hồi phục lại một chút. Đúng lúc này Tiểu Vũ bước vào, Phất Lan Đức lập tức hỏi nàng:

- "Tiểu Vũ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao Hoàng Nam hắn lại khiến Đường Tam ra nông nỗi này?"

Tiểu Vũ ấp úng trả lời:

- "Là Tiểu Tam hắn ra tay trước, khiến Hoàng Nam tức giận."

Đường Tam đang đau đớn trên giường nghe xong lời này của nàng không nhịn được phun ra một ngụm máu:

- "Tiểu Vũ, ta rõ ràng là vì ngươi...ngươi còn nói đỡ cho hắn!"

- "Tiểu Tam, ngươi đừng kích động, ta đã nói rằng hắn không hề làm gì ta, vậy mà ngươi không chịu tin. Rõ ràng là ngươi sai trước. Cũng may là hắn đã tha mạng cho ngươi."

Đường Tam tiếp tục phun ra một ngụm máu:

- "Tiểu Vũ, ngươi...."

Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực nhứt cả người, vội lên tiếng:

- "Được rồi, Tiểu Vũ, ngươi trở về trước, để Đường Tam ở đây nghỉ ngơi một vài hôm!"

- "Vậy được rôi, Tiểu Tam, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, khi khác ta lại tới, lần sau đừng hành động nông nổi như vậy, kẻo tiếp tục rước họa vào thân."

Đường Tam nghe xong lại phun ra một ngụm máu, trong lòng gào thét "AAAA...Vì sao?". Hắn cực kỳ bất mãn với Tiểu Vũ ngày hôm nay.

Trở lại với Nam cùng hai nữ Trúc Thanh và Vinh Vinh.

- "Vinh Vinh, nha đầu ngươi có muốn trở thành chiến hồn sư không?"

Nha đầu hưng phấn tới đỏ mặt:

- "Ta...ta thực sự có thể trở thành chiến hồn sư?"

- "Đúng vậy! Bất quá sẽ khó khăn hơn nhiều so với Trúc Thanh, nhưng hiệu quả đem lại vô cùng to lớn."

- "Ta đương nhiên muốn, nhưng hồn kỹ của Thất Bảo Lưu Ly Tháp lại không có cái nào dùng để công kích cả."

- "Không sao, nếu ngươi đã muốn ta sẽ giúp, mọi thứ trong tay ta đều trở thành có thể."

Ninh Vinh Vinh nhìn gương mặt của hắn, có chút xấu hổ, ấp úng:

- "Vì sao ngươi lại muốn giúp ta? Ta cũng đâu có lý do gì để ngươi làm thế a?"

Nam vuốt vuốt cằm, gật gù:

- "Đúng vậy a, ta quên mất, tốt! Ta quyết định sẽ không giúp nha đầu ngươi nữa."

Vinh Vinh nghe xong tức tới đỏ bừng mặt, dậm chân một cái:

- "Đáng ghét! Ngươi chính là tên hỗn đản!"

Chu Trúc Thanh che miệng cười khúc khích. Tỷ phu thật không nghiêm túc chút nào.

"Phốc!" Nam cũng bật cười với bộ dáng đáng yêu của Vinh Vinh, xoa xoa đầu nàng:

- "Ta đùa thôi! Nha đầu ngươi nhớ kỹ, Phụ Trợ hệ hồn sư có thể nhận được sự bảo hộ từ đồng đội. Tuy nhiên không phải khi nào ngươi cũng có đồng đội ở bên cạnh, sẽ có những lúc ngươi phải một mình đối mặt với kẻ thù. Lúc này buộc phải có khả năng chiến đấu, hoặc ít nhất là tự vệ."

Nàng nghe xong gật gật tỏ vẻ đã hiểu.

- "Từ giờ ta sẽ huấn luyện ngươi trở thành một phụ trợ hồn sư có khả năng chiến đấu, nha đầu đã sẵn sàng chưa?"

Nàng hưng phấn bừng bừng:

- "Đã sẵn sàng! Lão sư!"

- "Tốt! Hôm nay chúng ta đi dạo một vòng, mua một chút đồ ăn, ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện."

Ninh Vinh Vinh mộng bức, nhưng ngay lập tức vui vẻ kéo tay hắn:

- "Được được! Ta thích nhất là đi mua sắm!"

Thế là hắn cùng hai nữ đi dạo một vòng quanh Tác Thác Thành. Đến khi trời gần tối mới trở về. Hắn lại tiếp tục vào bếp nấu ăn cho hai nữ. Hôm nay cũng chỉ có hắn cùng nhị nữ ở thực đường. Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam thì đều đang dưỡng thương, Mã Hồng Tuấn chăm sóc cho Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp chăm sóc cho Đường Tam.

Một lát sau Tiểu Vũ cũng đi tới thế là ngồi ăn chung với Nam và hai nữ.

Bốn người đang ăn thì Phất Lan Đức cùng Triệu Vô cực đi đến, ánh mắt căm tức nhìn Nam:

- "Ngươi vẫn còn tâm trạng ngồi đây ăn uống, học viện chúng ta chỉ sợ sớm muộn cũng bị ngươi làm cho đóng cửa?"

Nam bình tĩnh trả lời:

- "Ồ! Vậy sao? Vậy tại sao các ngươi không đuổi ta đi?"

Hai tên nghe vậy trong lòng chột dạ. Nếu đuổi ngươi đi ta biết ăn nói thế nào với Hạo Thiên Miện Hạ, tốt nhất vẫn phải để ngươi gánh chịu cơn thịnh nộ của hắn trước, nếu vẫn còn sống thì đến lúc đó đuổi ngươi đi cũng không muộn. Mặc dù Chu Trúc Thanh là một thiên tài nhưng chúng ta cũng không thể đắc tội với Phong Hào Đấu La a.

Nam đương nhiên hiểu hai tên này nghĩ gì, trong lòng thầm cười lạnh.

- "Hừ! Đừng trách chúng ta không nhắc nhở ngươi trước, hành động của ngươi ngày hôm nay sẽ phải trả giá rất đắt.

Lão Triệu, chúng ta đi." - Phất Lan Đức hừ một tiếng.

Nam lắc đầu cười với Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ đang tròn mắt nhìn hắn:

- "Mau ăn tiếp đi, đừng lãng phí đồ ăn."

Chỉ có Chu Trúc Thanh là không để ý gì ăn ngấu nghiến, trong mắt nàng, tỷ phu sớm đã vô địch thiên hạ, không có thứ gì có thể làm khó được hắn. Vậy là bốn người tiếp tục bữa ăn.

Một lúc sau, Nam cảm nhận được hàn khí rét lạnh, nhếch miệng cười tà:

- "Ba người ăn tiếp đi, ta đi xử lý một chút chuyện....

Bạn đang đọc Bá Chủ tại Đấu La sáng tác bởi ASNCCD
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ASNCCD
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 54
Lượt đọc 1666

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.