Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 11

Tiểu thuyết gốc · 1881 chữ

Con đỉa bò tới cách chỗ Bác đang đứng cách hơn 10 mét thì ngóc cái đầu dậy, nó như đánh mùi máu, sau khi xác định được chính xác thì từ trong miệng nó há ra, trong đó là vô số các nút giác như răng nhọn, còn thấy được đầu của con giun khi này đang bị nó nghiền trong miệng. Bảy Ếch gam bẩm từ nhỏ, đối với thứ này nói chữ sợ thì không biết. Anh ta lao tới, trong tay là một sợi dây thừng ở đầu có một một cái móc sắt, đây là dây dùng để leo, cố định khi gặp địa hình khó. Con đỉa há miệng ra định đớp lấy Bảy Ếch, nhưng anh ta đã quăng thăng sợi dây vào miệng nó. Bảy Ếch cầm sẵn con dao phạt mạnh xuống một đường, một tảng da thịt của nó rơi xuống. Điều này càng làm nó điên cuồng hơn, nó uốn người quằn quại dữ tợn hơn, từ trong miệng nó phát ra những tiếng rít ồ ồ. Bảy Ếch nắm sợi dây rồi kéo mạnh, móc sắc đầu sợi dây kéo toạc khoang miệng của nó, máu tươi đổ ra đầm đìa. Bảy Ếch nhìn thấy thì bật cười:

- Kêu lên, kêu to lên, coi ai cứu được mày.

Bảy Ếch cầm lấy con dao chém liên tục lên người nó, anh ta vừa chạy xung quanh rồi thỉnh thoảng lại làm một nhát lấy đi một tảng thịt. Con đỉa bất lực kêu gào, nó bị sợi dây thừng có móc sắt trong miệng phá nát bên trong, ở bên ngoài thì bị Bảy Ếch chém như chém chuối. Bác nhìn thấy cảnh này thì nói:

- Được rồi Ếch, thứ này đừng nên giết, cứ để nó bị thương vậy là hay.

Bác quăng xuống cho Bảy Ếch một gói thuốc dạng bột hiểu ý bác, anh ta cầm lấy gói thuốc rắc lên người của con đỉa, ngay lập tức khắp người của nó xuất hiện những làn sương trắng bốc lên, cơ thể của đỉa như bị tưới a xit, từng lớp bị ăn mòn một cách đáng sợ. Đúng lúc này từ phía xa, những thân hình dài loằng ngoằng chui ra, chúng kêu lên những tiếng giống như con đỉa này, rồi với tốc độ, chúng cũng từ từ lộ ra. Đó là một đám đỉa khác đang tới cứu con này. Bảy Ếch nhìn thấy đám đỉa này thì nuốt ngụm nước bọt, anh ta đâm mạnh con dao vào người của nó rồi mắng:

- Nói chơi mà làm thiệt hả mày?

Bác nói:

- Đi thôi Ếch, đám kia tới là mệt đó.

Cả nhóm nhanh chóng tìm đường thoát khỏi đám đỉa đang đuổi theo. Bảy Ếch chỉ về phía trước nói:

- Chỗ kia có đường đi kìa, mau qua đó đi.

Bác và hai người kia nhìn thấy đằng trước có một lối đi vào, là một cửa hang, tất cả vội chạy vào trong đó nhưng mới đi được 5 mét thì đã ra khỏi đó. Trước mặt mọi người là một khúc đá dài bắt qua bên kia bờ vực, đằng sau đám đỉa đang đuổi theo sát nút. Bác đi trước nói:

- Hết đường khác để đi rồi, không còn lựa chọn đâu

Nói rồi bác bước lên khúc đá đó rồi đi lên đó, việc này giống như đi thăng bằng trên một khúc cây, không hề có điểm nắm hay tựa, chỉ có thể dựa vào bản thân. Ba người kia cũng nhanh chóng đi theo Bác, đám đỉa vừa đuổi theo, chúng ồ ạt bò tới chỗ khúc đá rồi trườn lên đó nhưng do thân thể quá trơn nhớt nên rơi xuống vực. Khúc đá bắc qua vực bị rung lắc dữ dội khiến cho bốn người phải cố lắm mới không ngã xuống, nhích từng chút một mới tới được bờ bên kia. Qua tới bờ, Bảy Ếch ngồi xuống, mặt hơi tái vì anh ta khá sợ độ cao, Bảy Ếch nhặt lấy một cục đá rồi ném về phía đám đỉa:

- Giỏi qua đây hộ tao cái, qua đây

Đám đỉa kêu gào, có con bò lên khúc đá được một đoạn thì lại rơi xuống vực sâu, những con đỉa rơi xuống vực kêu lên vài tiếng rồi mất biệt. Khi Bảy Ếch đang trêu tức đám đỉa này thì từ bên dưới những cột nước bắn lên, và xuất hiện các rung lắc dữ dội. Một âm ma quái xuất hiện, như tiếng của một thứ gì đó đang cực kỳ tức giận, mọi người nhìn xuống dưới thì thấy vô số các đóm sáng xanh lè lè như sao trời lóe lên. Biết chuyện chẳng lành, nên ông Tường vội dẫn mọi người chạy khỏi đây. Từ bên dưới, một cái bóng đen to lớn lù lù trồi lên, tiếng động ầm ầm của các thứ đang di chuyển tựa vào vách đá. Khi mọi người chạy vào một cái hốc đá để trốn thì thứ bên dưới cũng đã bò lên, khi nó lộ ra thì ai nấy đều khó mà có thể nói thành lời. Đó là một con chuột to hơn cả một con voi trưởng thành, nó có màu lông xám xịt, đôi mắt đỏ vằn lên các tia máu, trong miệng nó đang nhai ngấu nghiến những con đỉa lúc nãy. Nó nhìn lại đám đỉa rồi lao tới chỗ chúng.Cả nhóm lợi dụng thời cơ này mà chạy khỏi chỗ đang ẩn nấp, nhưng mùi của con người quá đặc trưng khiến cho con chuột phát hiện. Nó quay ngoắc đầu lại rồi nhìn về phía cả nhóm đang bỏ chạy. Nó bắt đầu đuổi theo.

Bảy Ếch chạy sau cùng mắng:

- Sao xui vậy chứ, ăn gì mà to dữ vậy.

Nhưng con chuột vẫn không hề để ý tới, mà gắng sức đuổi theo. Nhưng nó mới đuổi theo nhóm được một đoạn thì dừng lại, nó nhìn cả nhóm với ánh mắt thèm thuồng nhưng lại e dè trước thứ gì đó. Sau một hồi đắn đo thì nó nhanh chóng quay người bò lại xuống dưới đáy vực. Dù không hiểu chuyện gì nhưng mọi người vẫn thở phào vì đỡ đi một mối lo. Ông Tường đang đứng thì chợt ngã lăn ra đất rồi bị một thứ gì đó lôi đi, Bác vội chạy tới nắm lấy, nhìn thấy cổ chân ông Tường có một sợi dây leo đang nắm lấy, Bác vội lấy con dao rừng chém phăng nó đi. Bác đỡ ông Tường đứng dậy thì từ đâu, vô số các sợi dây leo bò tới, chúng nhắm thẳng vào cả nhóm người. Một mùi hương thoang thoảng thổi tới. Bác nghe mùi thì nói lớn:

- Là hương gây liệt não đó, lấy mặt nạ phòng độc đeo vào mau lên.

Ông Tường và Bảy Ếch vội lấy đeo vào, Bác nhìn xung quanh để quan sát thử xem có thứ gì đó đang lén lút hay không. Nhưng từ phía đối diện, một thân hình từ từ đi tới khiến cho bác nheo mắt lại nhìn. Đó là một thứ với hình dạng con người, nhưng toàn thân là vỏ cây, rễ, lá, hoa kết hợp lại tạo thành. Bác nhìn thứ đó, rồi nói:

- Ngươi là ai, sao lại tấn công chúng ta.

Thứ đó lên tiếng:

- Hahaha, chỉ là đùa vui thôi. Không cần phải căng thẳng vậy đâu.

Nói rồi các sợi dây leo từ từ thu lại, đám hương kia cũng tan đi sạch. Bác nhìn hắn ta rồi nói tiếp:

- Ngươi định làm gì?

Tên người cây đó nhún vai nói:

- Ta ở dưới này lâu rồi, thấy có người trên mặt đất xuống thì ra đón tiếp thôi.

- Chúng ta không cần, bây giờ phải đi rồi. Xin nhường đường.

Tên người cây nói:

- Muốn đi, đi đâu chứ. Các ngươi có biết đây là đâu không, nếu đi tiếp thì phía trước là thứ gì, biết không, nhưng ta nói trước. Ở phía trước là tòa điện của tướng quân không đầu, các ngươi đi vào đó thì chỉ có chết.

Bác nhìn tên người cây rồi hỏi:

- Vậy bây giờ ngươi muốn gì thì cứ nói nhanh ra đi.

Tên đó đáp:

- Ta muốn các người giúp ta một chuyện, xong xuôi ta sẽ chỉ cho các ngươi đường để đi vòng mà không phải đụng độ tên không đầu đó

- Nói đi, được thì ta sẽ nhận.

Hắn ta nói:

- Rất đơn giản, giúp ta hoàn thành việc này. Chỉ cần nhổ thanh kiếm ở chỗ kia ra là có thể xong, thế nào đơn giản phải không?

Nói xong, tên người cây chỉ tay về phía xa, nơi đó có một ngôi miếu được xây dựng lên nhưng đã cũ kỹ và sắp mục nát. Bác nói:

- Ta không làm.

Tên người cây nói tiếp:

- Nếu không làm thì bắt buộc phải làm cho ta.

Bác quay người lại nói:

- Muốn dùng vũ lực hay sao?

Tên đó cười rồi gật gù:

- Ta xin một cánh tay cũng được, chỉ cần da thịt con người là có thể nhổ được thứ đó ra.

Tại lúc này, một cơn mưa tầm tã đang kéo tới, dưới con mưa, một người đàn ông đi trong mưa, nước mưa đổ xuống khiến cho cả cơ thể hắn ta chìm trong mưa lớn. Hắn đi tới một ngôi miếu thờ thổ địa rồi đứng trước miếu, hắn ta dơ tay về phía trước rồi kết ấn, miệng đọc lời triệu. Rất nhanh chóng, một bóng hình hiện ra trước mặt gã này. Người này mặc đồ quan, có râu, khuôn mặt phúc hậu, rồi cúi người nói:

- Tiểu địa có lễ với ngài, không biết ngài tới đây có chuyện gì?

Gã đàn ông nói:

- Ông là thổ địa ở vùng này, cho ta biết. Trong một tháng nay có ai như thế này không

Từ lòng bàn tay gã có xuất hiện một bức tranh họa vẽ lại hình chân dung, mà đó chính là Bác. Thổ địa nhìn một hồi rồi nói:

- Người này đã tới đây, và hiện tại vẫn còn ở đây.

- Nói mau, hắn ở phương vị nào trong vùng này.

Thổ địa nói:

- Bẩm, người này đã đi vào di chỉ thuộc kho tàng Ung Châu dưới lòng đất. Nơi này đã được cắt khỏi phạm vi quản lý của tiểu địa.

Người đàn ông nghe xong thì nheo mắt lại:

- Thì ra là ở dưới đó. – Hắn ta quay sang nói với tiểu địa – hết việc rồi, ngươi lui đi

Thổ địa nhanh chóng biến mất vào trong miếu. Còn gã đàn ông thì ngước mặt lên trời, hắn ta há miệng rồi hút mạnh, tất cả mây đen, và mưa gió đều bị hắn hút vào miệng. Ánh sáng lóe lên khiến cho hình dáng thực sự của hắn lộ ra. Một cặp sừng ở trên đầu, khắp người là vảy vàng óng ánh, tỏa ra khí của biển cả. Người này cất đi bức tranh rồi thầm nói:

- Hai cổ, ngày chết của mày đã tới rồi

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.