Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 12

Tiểu thuyết gốc · 1643 chữ

Người đàn ông này quay người rồi thoáng chốc biến thành một gã đầu trọc, khuôn mặt khôi ngô nhưng lại ánh lên vẻ đầu cao ngạo. Hắn ta đi thẳng tới chỗ cánh cổng nối vào di tích tại khu khai quật, nơi đây được Xích Văn Cung, Ngải Bà và Bách Việt trấn giữ, nhằm không cho các thế lực xấu đi vào. Khi ba người đang ngồi nói chuyện đàm đạo nhau, Ngải Bà nhìn Bách Việt rồi rồi quay sang Xích Văn Cung nói:

- Dòng tộc của các người thật khiến ai cũng nể phục, luôn giữ được hưng thịnh, đời nào cũng có người nối nghiệp.

Xích Văn Cung nghe xong thì cầm chén trà rồi nói:

- Tre già măng mọc, sóng sau sô ngã sóng trước, chúng nó là lớp trẻ khác với chúng ta bây giờ, trong chúng là lửa, tôi với bà thì chắc là than rồi. Dòng tộc Xích chúng tôi thì luôn bồi dưỡng lớp trẻ cố cho chúng phát huy hết tiềm lực.

Ngải Bà nghe vậy thì liền cười khà khà:

- Ông đừng khiêm tốn, danh tiếng của dòng họ Xích ông thì ai cũng biết. Nếu không muốn nói là những trụ cột trong giới huyền pháp

Bách Việt đừng sau, nghe hai người nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng cậu ta lại rót một trà vào chén của hai người.

Xích Văn Cung nói:

- Nói thật thì tôi cũng phải cảm ơn bà đã nhọc lòng tới đây. Khi về thì cho tôi gửi lời thăm hỏi đầy lòng thành với các quỷ thần Champa, cũng nhờ có bà mà huyền pháp của người Cham không tuyệt diệt dù vẫn đang âm ỉ nhưng sẽ có ngày sẽ bùng lên lại một lần nữa.

Ngải Bà nghe vậy thì chỉ nở nụ cười rồi đáp:

- Cái đó là việc của tương lai. Ông định vẫn ở một mình tới già vậy sao?

Xích Văn Cung đặt chén trà xuống:

- Lòng này đã hết duyên với phàm tục, bây giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh gánh vác trọng tránh cho dòng tộc và đất nước, rồi mai kia nhắm mắt thì chỉ mong được hỏa táng rải tro khắp ba miền, hải đảo, như vậy mới yên giấc ngủ.

Ngải Bà nhìn ông ấy rồi nở nụ cười:

- Ông vẫn vậy, chẳng khác năm xưa chút nào.

Bách Việt đang đứng thì anh ta bỗng giật mình quay người lại nhìn về phía sau. Ở phía xa xa, một bóng dáng đi tới, đó là gã đầu trọc. Hắn ta bước đi thoăn thoắt tới chỗ ba người rồi nói:

- Chỗ vào ở đâu, chỉ nhanh cho ta.

Bách Việt nhìn thấy người gã đầy hải khí của biển,lại có thêm chút khí tức của yêu tộc thì định lên tiếng thì Xích Văn Cung mở lời:

- Đạo hữu từ biển xa xôi tới đây, ngồi xuống uống chén trà của đất liền đi

Gã ta ngước đầu lên, ánh mắt có vẻ xem thường đến cực điểm, hắn ta lại nói:

- Con người thấp kém các ngươi, nên biết đâu là vị trí mà các ngươi nên chào hỏi. QUỲ XUỐNG

Bách Việt nghe vậy thì không kiềm nổi sự bực tức, anh ta đi về phía trước rồi nói:

- Vạn vật đều bình đẳng, có thấp có cao còn phải coi ngươi có đáng cho chúng ta phải quỳ không?

Nghe Bách Việt nói thì gã đàn ông cau mày lại rồi nói:

- Hừ, lũ phàm nhân các ngươi muốn chết hay sao?

Nói rồi hắn ta vươn bàn tay ra, bàn tay hắn tụm lại thành trảo rồi vồ xuống đầu Bách Việt, trảo của hắn cuồn cuộn các luồng sương xanh lam. Bách việt thấy vậy cũng không hề nao núng, anh ta cầm lầy cây bút của mình, miết từ đầu bút tới cuối rồi đọc pháp chú, cây bút rực lên các luồng sáng rồi đâm thẳng vào bàn trảo đó. Bách Việt cắn răng lại, cố duy trì pháp lực để đẩy lui bàn trảo kia. Gã đầu trọc cũng không hề do dự, hắn ta há miệng ra, từ bên đó một luồng khí lam cuộn lại thành đầu giao long vọt tới thẳng vào mặt của Bách Việt. Anh ta gặp nguy không hề do dự, liền đẩy mạnh cây bút của mình rồi đồng loạt hai tay tạo thành xu tuyên ấn rồi đưa lên trước mặt. Hai bàn tay đặt chéo lại, hướng chéo lại với nhau, ba ngón đầu xếp chéo chồng lên nhau, hai ngón cái chạm vào nhau duỗi thẳng, hai ngón cuối là trỏ và út gập lại, ép sát vào bàn tay. Một văn tự " LẠC " màu vàng kim hiện ra, văn tự đó được cấu thành bởi vô số các văn tự khác, đầu giao long kia và văn tự LẠC đâm mạnh vào nhau, Bách Việt vẫn đứng vững, còn tên kia thì lại lùi lại ba bước dài. Hắn ta nhổ một ngụm máu ở miệng rồi nói:

- Hừ, cũng có chút bản lĩnh. Nhưng mày còn kém lắm.

Nói rồi, toàn thân hắn ta toát lên các luồng khí dữ tợn, từ người hắn những luồng nước biển hiện ra rồi cuồn cuộn bao lấy thân thể hắn. Một tiếng rống dữ tợn và đầy kiêu ngạo xuất hiện. Hắn ta lộ ra thân thể mới, toàn thân là vẩy, đầu có sừng và râu, không có tai nhưng thay vào đó là vây cá lớn, đầu ngón tay mọc vuốt, ở dưới chân ngoe nguẩy một cái đuôi dài. Bách Việt nhìn thấy thì sững lại, anh ta nói:

- Thì ra ngươi là giao long ở dưới biển.

Hắn ta mở miệng, hàm răng lởm chởm răng nhọn:

- Loại người hạ đẳng các ngươi, chọc giận ta rồi.

Hắn uốn người lao tới, nanh vuốt vươn ra chụp lấy Bách Việt. Anh ta vội né người tránh khỏi cú vồ đó, tảng đá gần đó bị hắn ta đập nát vụn, gần như biến thành các mảnh đá nhỏ. Bách Việt lấy cặp chiến rìu ra rồi nhắm thẳng vào đầu của hắn:

- Thần rìu khai sơn, chém chết bách tà

Cặp chiến rìu nhỏ rồi từ từ một hư ảnh to lớn hiện ra, bổ thẳng vào đầu của hắn ta. Nhìn thấy cặp chiến rìu, hắn ta khá bất ngờ:

- Là thần khí của thánh Chèm Lý Ông Trọng, không đúng nó chỉ là mô phỏng.

Từ người hắn xuất hiện vô số các luồng nước rồi chúng đồng loạt phun thẳng vào cặp chiến rìu đang bổ xuống. Hai bên một lần nữa văng ra, lần này bách việt lui lại năm bước, còn hắn ta thì gần như đứng yên tại chỗ. Bách Việt lần này ở miệng chảy ra một tia máu. Hắn ta có vẻ đắc ý định tiến lên ra chiêu thì từ phía xa một âm thanh vang lên:

- Du, dừng lại cho ta.

Hắn ta nghe xong thì liền quay đầu lại, ở phía xa là một người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt có phần sắc bén pha chút máu lạnh. Hắn ta nhìn xuống Du rồi đi tới, hắn ta vươn đôi bàn tay ra rồi bóp lại, ngay lập tức Du biến lại thành hình người. Người đàn ông đi tới trước Xích Văn Cung rồi chào hỏi:

- Tự giới thiệu, ta là Ngoan, em ta hơi nóng tính, mong ông có thể bỏ qua.

Xích Văn Cung nở nụ cười:

- Không sao, coi như là đọ sức, giao lưu pháp thuật thôi. Mời đạo hữu ngồi xuống uống chút trà nhạt.

Hắn ta ngồi xuống rồi chủ động đưa bàn tay lên rồi từ đó chảy ra một loại nước màu đỏ như hồng ngọc nhưng lại có mùi thơm nứt mũi:

- Ta không quen uống trà của nhân gian, hải tộc ta chỉ uống hồng thủy này thôi. Hai người cũng dùng chút đi.

Ngải Bà nói:

- Không cần đâu, chúng ta cũng không quen uống hồng thủy.

Gã ta đứng dậy rồi nói:

- Hôm nay có chút không đúng nhưng hai bên cũng đã không để bụng thì bây giờ ta và em ta phải đi. Hẹn ngày gặp lại, lúc đó có thể đãi hai người trà nhạt của nhân gian.

Nói rồi, hắn ta nói với du một vài lời rồi quay người bỏ đi. Cả hai mờ nhạt rồi dần biến mất, lúc này Bách Việt mới tới gần Xích Văn Cung nói:

- Chú Ba, hai người vừa rồi là ai vậy. Họ là giao long nhưng tại sao lại lên tận đây, còn muốn đi vào di tích này nữa.

Xích Văn Cung nói:

- Từ khí tức và cả mùi trên người thì chắc chắn đã nhận không ít hương hỏa, tín ngưỡng của nhân gian. Nhưng vẫn chưa có tên trên bảng phong thần vị, tên vừa tới là Ngoan, con trai cả của Bát Hải Long Vương ở biển Thanh Hóa. Hắn ta nổi tiếng là khôn khéo, pháp lực đủ khiến các pháp sư tu vi lâu năm cũng phải e dè, tuy chưa được phong bài vị, nhưng cũng khiến các minh thần phải kiêng nể. Còn việc hai người đó tới đây thì có lẽ là liên quan tới di tích này, nhưng với thái độ như vậy thì còn có điều ẩn khuất.

Bách Việt nghe xong thì không nói gì nữa, anh ta giở bàn tay ra, ở đó một đường máu chảy ra, một vết rách do khi nãy đọ pháp với tên Du.

Xích Văn Cung nói:

- Chắc con đang nghĩ, họ là giao long nên con mới thua thiệt đúng không?

- Dạ, chú nói phải.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.