Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 77

Tiểu thuyết gốc · 3150 chữ

Nhưng khi tất cả định bỏ chạy thì Đế Ca khẽ thở ra một nhịp, nhịp thở của hắn thổi bay, hất văng tất cả lên trên không trung, mọi người bị lực đẩy thổi bay tán loạn trên không trung. Đế Ca lại khẽ hít vào một hơi thở sâu, lại một luồng gió xoáy cực lớn hút mọi người về lại với với hắn ta. Bác cầm lấy câu liêm ném vào một chỗ, rồi túm lấy nó, Xích Văn Vũ, Từ cũng vội nắm lấy dây xích để không bị hút lấy. Nhưng cơn xoáy đó lại dừng lại nhanh chóng, tất cả định bỏ chạy vì biết nếu người đàn ông này tỉnh lại thì tất cả chết chắc. Đúng lúc này, không gian dưới lòng đất này bắt đầu rung chuyển dữ dội khiến cho mọi người dần không đứng vững, từ dưới đất, một thứ quái vật trồi lên, nó chính là con Địa Long mà nhóm của Tuệ Linh, ông Tường và Bảy Ếch gặp khi trước. Nó nhìn về phía người đàn ông Đế Ca rồi gầm lên, mọi người nghĩ nó sẽ lao tới tấn công Đế Ca nhưng không. Nó lại làm động tác nằm rạp xuống và nhắm mắt lại, miệng cất lên những âm thanh khẽ như đang chờ đợi điều gì đó. Và chẳng mấy chốc, nơi này cũng bị các cơn động đất vang lên, nơi này dần dần bị những luồng khí khác nhau đan xen. Và khiến tất cả phải kinh ngạc là nơi này đang là nơi tề tựu của vô số các yêu ma, quái thú, cương thi, quỷ quái, chúng đông ngùn ngụt và chia thành từng đạo đứng chờ sẵn. Khí thế của chúng dần dần khiến mọi người phải choáng ngợp vì đây là một đội quân đang tề tựu tại đây. Chợt một đội quân cương thi mặc giáp phục đi tới, chúng cầm trên tay mỗi lá cờ rồi đi tới trước người đàn ông rồi quỳ khọm xuống tạo thành các bậc thang. Đúng lúc đó, con Địa Long khổng lồ kia di chuyển tới gần rồi đưa đầu vào chỗ bậc thang kia như đang chờ đợi. Tất cả lúc này đang chứng kiến cảnh tượng hoành tráng, vô số yêu ma, quỷ quái đang tụ tập và làm nghi lễ đón tiếp một vị Hoàng Đế. Và chuyện gì đến cũng đến, Đế Ca mở mắt ra, lúc này không gian như bị đóng băng, tất cả mọi người đều cảm nhận được một tầng áp lực vô hình đè lên người, khắp người không thể nào cựa quậy được, máu trong người chuyển động chậm hơn nhiều, pháp lực cũng không thể dùng được, gần như đã bị phế. Xích Văn Vũ, Thái Linh và Cao Lũy, cả ba người đều là những người có tuổi tác cao nhất trong tất cả người này, họ lúc này đã toát mồ hôi, nhịp tim đập liên hồi và cảm giác bất lực trước sức ép của Đế Ca khiến họ hiểu được kẻ kia là tồn tại lớn cỡ nào. Đế Ca mở mắt rồi nhìn về phía trước mặt, ông ta khẽ ngồi dậy rồi đứng lên, các luồng khí màu vàng kim xen lẫn đỏ đen tạo nên thứ cảm giác không giận mà uy, vừa mang kim khí của bậc Đế Vương, vừa mang khí của người đứng đầu một cõi tà ác, dưới chân quy phục hàng vạn yêu ma. Người đàn ông này khẽ cầm lấy mũi tên Kim Quy trên người rồi bóp nát nó như cách một người lớn bóp nát một cành cây khô. Ngay lúc này có bốn người, mà trong số đó có một người mà bác đã từng gặp:" Đông Nhạc ". Bốn người họ gồm Đông Nhạc, một người phụ nữ xinh đẹp, kiều diễm, một người đàn ông to lớn cởi trần và một người thấp bé cầm một cây quạt. Họ di tới gần rồi đồng thanh nói:

- Cung ngênh Đế Ca thức tỉnh, dẫn dắt chúng hạ chinh phạt các cõi.

Đế Ca nhìn tất cả hồi lâu rồi mở miệng nói:

- Ta đã ngủ quá lâu, cũng phải đòi lại chút công bằng. Cõi âm chắc chắn đã biết ta thức giấc nhưng không cho người tới đây, chắc chắn họ cũng đã có tiến bộ, có đủ tự tin hơn năm xưa.

Người phụ nữ lên tiếng:

- Đế Ca, ngài không cần phải nói vậy. Chỉ cần Ngài ra lệnh thì sẽ mở ra một cuộc chinh phạt thẳng vào đó.

Đế Ca lắc đầu:

- Tây Sắc, không cần phải như vậy đâu.

Tất cả những người đang ở bên cạnh đang vô cùng khó tin, khi thấy những người này đang chuẩn bị làm gì, mở cuộc chinh phạt vào cõi âm. Nhưng đúng lúc này, Địa Long lên tiếng,:

- Đế Ca, ở đây có các tên phàm nhân và một số yêu ma trên mặt đất, có cần chúng ta giết chúng lấy máu tế cờ không?

Đế Ca khẽ quay sang nhìn tất cả, lúc này mọi người mới giật mình, vì không thấy rõ được khuôn mặt của ông ta. Nó như bị một lớp sương mù bao lấy, dù thấy được nhưng không thể nhớ ngay tức khắc. Đế Ca nhìn về mọi người rồi nói:

- Chúng chỉ là các con kiến, không cần giết. Đưa chúng lên mặt đất để chúng truyền lại việc này cũng tốt.

Đế Ca khẽ đưa tay rồi làm động tác kéo lại, ngay lập tức những người, những liên minh xuống lòng đất lần này đều bị ông ta nắm lấy, treo lơ lửng giữa không trung. Đế Ca hạ tay xuống rồi chắp tay sau lưng nói:

- Sâu kiến đáng thương, truyền lại lời của ta, Đế Ca sẽ chính thức tuyên chiến, thết lập lại sự công bằng đáng có của giới tâm linh này.

Nói rồi ông ta quay sang nhìn Địa Long rồi nói, ông ta đưa bàn tay rồi xé toạc không gian, mở ra một lỗ hổng lớn, mà ở đó là cảnh vật của mặt đất:

- Tất cả lên mặt đất.

- Tuân lệnh.

Những đạo quân xếp thành hàng lối ngay thẳng rồi từ từ đi vào lỗ hổng đó, tất cả các liên minh xuống đây tìm thần vật đều đã uể oải vì họ đã không còn sử dụng được pháp lực, họ bị Địa Long nắm vào lòng bàn tay và nhốt lại như một cái lồng giam lớn. Bác lúc này đang âm thầm tới chỗ của Xích Văn Vũ, Bác truyền âm cho ông ta rồi nói:

- Thần vật đang ở trong tay tôi, ông mau giữ lấy nó.

Xích Văn Vũ nghe thấy thì liền bình tĩnh, ông ta khẽ lấy Tỏa Không Linh của mình ra, Bác nhân cơ hội đó ném hai mảnh Ô Nha Kỳ Nam vào đó rồi dừng lại. Những kẻ khác cũng đã nhìn thấy Bác đang làm gì nhưng không dám lao lên tranh đoạt, vì pháp lực tạm thời không thể sử dụng được nữa, mà đánh nhau thì khác nào muốn con Địa Long kia bóp chết. Chỉ trong chớp mắt, Đế Ca đã chính thức bước lên lại mặt đất, ông ta khẽ ngửa đầu rồi hít một hơi thở cực sâu, rồi nói:

- Lâu lắm rồi, ta mới được thấy bầu trời xanh.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn:

- Yêu nghiệt phương nào đến đây làm loạn.

Chỗ mà tất cả đang đứng là một ngọn núi, Thần Núi của nơi này cảm nhận được sự hiện diện của vô số các tà khí nên hiện thân. Nhưng ông ta nhìn thấy trùng trùng các yêu ma quỷ quái, thì biết mình không nên xuất hiện. Đông Nhạc nhìn Thần Núi rồi nói:

- Tới đúng lúc, lấy tên này làm vật tế.

Đông Nhạc đưa tay tạo thành trảo, một bàn trảo cực lớn với vô số âm khí được dựng ra bao phủ gần hết cả ngọn núi. Âm trảo đó từ từ hạ xuống Thần núi kia, nhưng Thần núi này sắc mặt vững chắc, cầm một lưỡi búa rồi quát:

- Bổ sơn, trục ma quỷ đánh nát hồn phách.

Lưỡi búa trong tay Thần Núi dần hóa lớn thành một ngọn núi đá, phát ra từng luồng thần khí rồi bổ thẳng vào âm trảo kia: ĐOÀNG. Tiếng nổ lớn vang ra, không trung bị rung lắc dữ dội, Thần Núi kia với tu vi cũng cực cao, không phải thần vị thấp kém, thần lực của ông ta khiến Đông Nhạc nghiêm mặt lại. Đông Nhạc định đi lên đấu với Thần Núi kia lần nữa, nhưng lúc này Đế Ca đang ngồi trên đỉnh đầu của Địa Long, ông ta đưa tay rút lấy một thanh thương dài, thân thương được chạm khắc rất tinh xảo, sáu cái đầu lớn tượng trưng cho sáu nẻo luân hồi há miệng cuộn lấy và ở giữa là một lưỡi thương có các hoa văn liên tục ánh lên thần lực dâng trào, ánh lên vẻ phi phàm. Xích Văn Vũ nhìn thấy thì trong đầu nhớ tới một món thần khí trong truyền thuyết:" Toái Đồ Thương ". Trong truyền thuyết, cây thương này được luyện bởi một mảnh thiên thạch rơi xuống trần gian, và dùng các tồn tại ở các nẻo luân hồi, rút thanh xương cốt để nấu chảy luyện thành, da thịt thì hòa cùng vào đó để mà thành, luyện thương này được luyện ở núi Hỏa Cốt, ngọn núi lửa lớn nhất ở dưới địa ngục Ta Vạn. Thanh thương này luyện thành đã cướp đi mạng của rất nhiều chúng thần, yêu tinh quỷ quái vì nó là vật không nên tồn tại trên đời này. Đế Ca cầm lấy cây thương rồi ném nó xuống, hướng về Thần Núi kia, ông ta nhìn thấy cây Toái Đồ Thương thì nét mặt trầm xuống vì đã từng nghe tới cây thương này, không ngờ có ngày sẽ chết dưới nó. Ông ta kết thần pháp, rồi đưa lưỡi rìu lên rồi dùng nó khấn trời đất:

- Sơn Thần Núi Tích Viên, hôm nay vì chống đỡ yêu ma nên bỏ mạng tại đây. Mong kiếp sau vẫn sẽ được góp sức cho trời đất. Khấu tạ

Toái Đồ Thương lao vút xuống, đâm thủng rồi phá hủy thần rìu của ông ta rồi định đâm thủng người của Thần Núi thì một bàn tay to lớn mờ nhạt đỡ thanh thương lại. Một âm thanh trầm bổng vang lên:

- Đế Ca, không nên dùng thương này giết hại thần vị nữa.

Từ giữa không trung, một người cao lớn đang cưỡi hổ trắng, sắc mặt không giận mà uy, phía sau ông ta là hàng vạn các thần binh chờ sẵn. Xích Văn Vũ biết đó là ai:" Đức Thánh Tản Viên ". Thánh Tản Viên từ từ hạ xuống rồi đứng đối diện Đế Ca nói:

- Ngươi lui binh đi, đây đã là thời Mạt Pháp, là thế kỷ mà thần linh như ta và ngươi không nên hiện diện nhiều. Tránh cho âm dương đảo lộn

Đế Ca nhìn thánh Tản Viên rồi nói:

- Ta làm gì không cần ngươi dạy, cũng đã lâu từ năm đó, ta và ngươi chưa so tài.

Vừa nói xong, Đế Ca đưa tay thu lấy thanh thương của mình rồi xoay nó tung về phía thánh Tản Viên, Ngài nhìn thấy thì khẽ đưa bàn tay ra, trong tay ngài hiện ra một dãy núi hình trải dài rồi ném nó lên. Dãy núi đụng vào mũi thương thì khẽ rung động rồi từ từ bị sé ra, từng nứt vỡ diễn ra, Đế Ca cười:

- Hahahaha, lần này ta thắng rồi.

Nhưng Thánh Tản Viên lắc đầu, ngài cầm lấy dãy núi đó rồi đẩy mạnh nó, từ tay ngài một luồng thần lực đưa sang, dãy núi ngay lập tức hóa thành nhiều rồi nhiều dãy núi khác, chúng ùn ùn đưa lên cao, như nấm mọc sau mưa khiến cho thanh thương kia bị cong lại rồi đẩy Đế Ca bật về phía sau. Ông ta lui lại vài bước rồi cầm cây thương của mình:

- Ngươi vẫn vậy.

Nói xong, ông ta nhìn về Địa Long rồi ra ý bảo nó thả tất cả những người này xuống vì cơ bản có thánh Tản Viên ở đây thì không nên giết người. Địa Long ném tất cả xuống đất rồi nhìn Bác với ánh mắt thèm khát, nhưng Đông Nhạc chặn lại và lắc đầu nói:

- Hắn là người của ta, không nên.

Địa Long nghe tới vậy thì ngay lập tức dừng lại, nó ngừng bàn tay to lớn của mình lại, Đông Nhạc nhìn về phía Bác với ánh mắt đầy ẩn ý. Sau đó, Đế Ca nói:

- Thánh Tản Viên, ngày nào đó chúng ta sẽ lại so tài.

Nói rồi ông ta phất tay một lỗ hỏng khổng lồ lại được mở ra, bên trong đó là một khung cảnh biển đảo lớn. Thánh Tản Viên nhìn thấy thì khẽ nói:

- Hắn ta muốn đến đảo lớn ngoài biển để trú thân sao?

Tất cả đoàn binh trùng trùng điệp như biển của Đế Ca dần đi vào đó rồi lỗ hỏng kia dần biến mất. Sau khi Đế Ca và thuộc hạ của ông ta biến mất thì vị Sơn Thần kia quay sang nhìn Bác rồi nói:

- Phàm nhân, ngươi là nội gián của Đế Ca mò vào giới huyền pháp đúng không?

Bác nhăn mặt lại rồi nói:

- Ta không phải nội gián.

Nhưng Sơn Thần kia phất tay, một cơn gió lớn ào tới khiến một vật từ trong túi Bác rơi ra, đó là Hổ Phù thống lĩnh ngàn âm binh mà Đông Nhạc cho Bác. Ông ta nói:

- Vậy giờ còn chối nữa không?

Ông ta quay lên, ngước đầu nói với Thánh Tản Viên rồi nói:

- Hạ thần bắt được tên phàm nhân này, đã quá si mê tà đạo, nên sớm diệt trừ.

Thánh Tản viên nhìn Bác rồi khẽ quay người đi, ngài không nói gì cả mà từ từ biến mất. Thần núi chờ sau khi Thánh Tản Viên biến mất thì quay sang nói:

- Ta phải diệt trừ ngươi.

Đúng lúc này, những người khác ở trên mặt đất cũng đã chạy tới, họ là Xích Văn Cung, Ngãi Bà, Bách Việt. Ba người cảm nhận được ở đây có chuyện lớn xảy ra thì tức tốc dùng trực thăng tới đây, Xích Văn Cung nhìn thấy hiện diện của sơn thần và các liên minh khác thì ngạc nhiên quay sang nhìn em trai Xích Văn Vũ. Ông ta liền giải thích đầu đuôi câu chuyện, nghe xong cũng phải khiến Xích Văn Cung nhăn mặt lại vì đây là chuyện lớn. Đế Ca đã tỉnh giấc, lại kinh động tới Thánh Tản Viên, chuyện này quá lớn. Và quan trọng nhất là Bác là nội gián của Đông Nhạc – thuộc hạ của Đế Ca. Việc này khiến tất cả khó xử, đúng lúc này hai vị thần tướng là Kiên Phi và Ngoa Cường cũng đã xuất hiện, họ nghe lệnh từ bề trên tới đây bắt Bác về quy tội. Nhưng sau khi tới được đây thì nghe chuyện thì vô cùng tức giận, họ gật đầu rồi nói:

- Yêu đạo, hôm nay phải bắt ngươi về chịu tội, thẩm tra chuyện nội gián cho Đế Ca.

Vừa lúc này, Hải Chu cũng xuất hiện, hắn ta đang nằm dưới sông Tam Giang thì cũng cảm nhận được sự hiện diện của những thần lực thì vội chạy tới đây, hắn ta nhìn thấy Bác thì tức giận nói:

- Được lắm, Hai Cổ. Ta không cần phải chờ đợi nữa rồi.

Tưởng chừng kẻ thù của Bác sẽ hết thì đám pháp sư ngoại bang cũng lên tiếng:

- Chúng ta tuy không phải người Việt nhưng thấy Hai Cổ cũng đã nhúng tay vào thì cũng muốn góp sức mọn, diệt trừ hắn.

Cùng lúc tiếng cười của Thành Dương cũng vang lên:

- Bần đạo cũng muốn diệt trừ mầm họa này.

Lão ta đã chờ sẵn ở trên mặt đất này và chờ đợi Bác xuất hiện, nhưng không ngờ Bác lại có nhiều kẻ thù tới vậy. Liên minh của yêu ma thì nhìn nhau rồi nói:

- Chuyện này là của đám pháp sư phàm nhân, chúng ta không nên xen vào.

Bác đứng giữa vòng vây của Thần Núi, hai Thần Tướng Kiên Phi, Ngoa Cường, con cá chình Hải Chu, Thành Dương, và đám pháp sư ngoại bang: Thái Linh, Cao Lũy và Diệu Liên. Riêng A Lý đang bị thương, lên tiếng:

- Thánh Nữ, không thể làm vậy được, anh ta đã cứu mạng chúng ta đó.

Nhưng anh nào hay biết, Diệu Liên đang mang oán hận vì tin rắng Bác đang giữ thần vật, có tới hai miếng thì lý nào sẽ giao ra hết cho Xích Văn Vũ. Mà chắc chắn đã đánh tráo và giữ lại cho mình. Nhưng đúng lúc này từ dưới đất lại trồi lên một luồng dung nham, một người giống hệt Bác xuất hiện, hắn ta là Địa Hỏa. nhìn thấy Bác, Địa Hỏa cười:

- Thì ra là trốn lên đây, vậy thì không cần chờ nữa, ta phải giết ngươi để trên đời này chỉ có mình ta là độc nhất.

Bác lắc cổ phát ra những tiếng kêu rôm rốp rồi nói:

- Còn nữa không, ai có thù với ta thì cứ tới. Hôm nay giải quyết hết một lần.

Bác vừa nói dứt câu thì cô Tư - người của Phục Thần Hội cũng lên tiếng:

- Mày giết hai em của tao thì cũng phải đền mạng, tao cũng tham gia.

Bác nhìn thấy thì cười phá lên:

- Hahahaha, hôm nay tất cả chúng mày muốn ta chết đúng không? Tao cũng phải kéo thêm vài đứa đi cùng.

Ngay lúc này, Bảy Ếch, Thiềm Thừ, Tuệ Linh, ông Tường cũng đứa bé Nguyễn Khổng chạy tới chỗ Bác, nhìn xung quanh rồi nói:

- Mẹ chúng mày, cậy đông muốn bắt nạt anh tao à, bước ra xác của tao đi.

- Chủ nhân, Thiềm Thừ quyết sống chết cùng Ngài.

- Dù sao ta cũng hứa với ba mẹ cháu, thì sao có thể để cháu một mình chống địch được – ông Tường ánh lên vẻ kiên nghị.

- Dù gì cũng đã sát cánh lâu như vậy, tôi cũng không thể bỏ ông lại được.

Bác nhìn tất cả rồi cảm động, nhưng trong lòng của Bác đã có ý quyết.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.