Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 78

Tiểu thuyết gốc · 3024 chữ

Ba người ông Tường, Tuệ Linh và Bảy Ếch kèm theo linh vật Thiềm Thừ, tất cả đều đồng lòng muốn sát cánh cùng Bác đối mặt với chuyện này, ông Tường lấy ra con dao tẩm Vu Độc của Bác đưa cho, Bảy Ếch lấy Tà Nha Liên chuấn bị đeo nó vào cổ, Tuệ Linh đã lấy ra Chước Viêm, còn Thiềm Thừ thì đã tỏa ra lớp sương mù chuẩn bị sẵn sàng. Bác nhìn tất cả một lượt rồi hít một hơi thở dài. Bác nở nụ cười rồi nói:

- Cảm ơn tất cả đã sát cánh đi cùng với tôi suốt thời gian qua - Vu Điểm.

Bác nhấn mạnh giọng điệu rồi, hai bàn tay Bác điểm mạnh vào vùng cổ của ba người, Bác khẽ há miệng thổi ra một luồng khí xanh đen vào ba người rồi nói nốt:

- Như vậy đi, tôi không muốn liên lụy tới mọi người.

Ba người kia cảm thấy toàn thân mệt mỏi, mất dần sức lực, thần trí bắt đầu mơ hồ, Tuệ Linh quay sang nói lên:

- Đây là....

Bác nhìn rồi mỉm cười, hòa ái nói:

- Khí độc chỉ làm mọi người ngủ một giấc thôi.

Cả ba nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mơ, đôi mắt của họ chỉ kịp nhìn thấy Bác đang đứng chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn. Bác cầm lấy Thiềm Thừ rồi dùng vu ấn đặt lên đầu nó rồi ấn nhẹ xuống, ngay lập tức Thiềm Thừ cũng rơi vào giấc ngủ. Bác quay sang nhìn Bách Việt rồi nói:

- Phiền cậu trông chừng bọn họ giúp tôi.

Bách Việt, Từ, Đô Lương, cả ba đi tới dìu từng người một rời xa khỏi nơi Bác đang đứng. Bác nhìn tất cả một lượt rồi ngửa mặt lên trời rồi nói:

- Trời hôm nay trong xanh thật......

Bác khẽ truyền âm cho Xích Văn Vũ:

- Tôi có chuyện này muốn trao đổi với ông, ông hãy bí mật chuyện đang nắm giữ hai mảnh Ô Nha Kỳ Nam. Còn tôi sẽ thừa nhận đang giữ chúng, nhưng ông phải dùng nó để cứu lấy mạng em tôi là thằng Tư đang nằm ở quê nhà.

Xích Văn Vũ cũng truyền âm lại cho Bác:

- Không được, như vậy quá nguy hiểm.

- Bây giờ còn chưa nguy hiểm sao, cứ để chúng nghĩ thần vật trên người tôi, tránh cho chúng nghĩ tới chuyện khác.

Bác ngừng truyền âm rồi nhìn một lượt rồi làm động tác chào hỏi mọi người lần cuối. Lúc này Bác đang đứng trong vòng vây của đám người dày đặc kia. Bác nhắm mắt lại rồi nói:

- Cùng tới một lượt đi.

Vừa dứt lời xong, Bác khẽ rút trong người lá Phù Vu Quỷ rồi ném nó lên trời, chỉ vào đó rồi đọc chú, lá Phù Vu Quỷ xoay tròn tỏa ra thứ vu khí màu xanh đen bao phủ lấy khắp người Bác. Bác cũng lấy ra lá phù nghiệp hỏa rồi tung nó lên trời, Bác lầm rầm đọc chú rồi bắt pháp ấn đẩy hỏa nghiệp từ trong nó đi ra, nơi này dần xuất hiện những đốm lửa đen cháy bập bùng, lơ lửng giữa không trung. Đúng lúc đó, Thành Dương, Hải Chu, Tư, và Địa Hỏa lao tới, cả bốn tên này mở màn cho cuộc vây giết Bác. Bác nhìn cả bốn rồi đứng sừng sững rồi hai tay dang ra rồi từ gầm lên, từ hai lòng bàn tay là các hoa văn vu thuật hiện lên, chúng xếp thành một cự trảo màu đen lớn, ở giữa là hai con mắt đang lè lưỡi ra. Bác vỗ mạnh vào phía bốn tên đó rồi gầm lên:

- Giết.

Cả bốn vội dùng pháp thuật đánh trả, nhiều luồng khí pháp lực tỏa ra, bốn luồng pháp thuật khác biệt cùng chặn đứng lại Bác. Bác nhăn mặt lại rồi cố gắng bóp nát chúng:" ẦM ". Bác vừa mới bóp nát bốn pháp thuật, khiến cho chúng nổ tung ra vì sức ép cực đại. Nhưng đúng lúc đó, hai tên Thái Linh và Cao Lũy từ đằng sau vồ tới, Thái Linh thi triển đạo ấn, vỗ vào lưng của Bác, còn Cao Lũy thì dùng cây trượng đánh mạnh vào người Bác, khẽ xuất hiện một đầu rắn há miệng cắn vào người của Bác. Bác bị đánh văng ra xa, chưa kịp đứng dậy thì một lưỡi búa lớn xuất hiện, thần khí của Thần Núi. Ông ta bổ mạnh xuống rồi giọng trầm:

- Trảm diệt yêu đạo.

Lưỡi rìu cực lớn bổ thắng xuống, Bác cầm lấy quan tài xương rồi đưa nó lên đỡ lấy, một lớp kết giới từ quan tài hiện ra đỡ cho Bác một bổ. Nhưng Bác vẫn bị đánh văng ra xa, Bác khẽ thở một ngụm trọc khí, và thấy máu đan xen trong đó. Chưa kịp để Bác nghỉ ngơi thì hai thần tướng là Kiên Phi và Ngoa Cường cũng bước lên, cả hai đưa bàn tay rồi giơ lên cao, họ nheo mắt lại rồi giáng mạnh xuống:

- Thần truật pháp ấn.

Bác cắn lưỡi phun lên hai bàn tay rồi gầm lên:

- Vu Thực.

Một luồng vu khí cực lớn từ người Bác tỏa ra khiến cho nơi này như bị ám lại, một vòng xoáy lớn màu đỏ đen dần lớn lên, ở giữa là một cái miệng với con mắt đang chớp bên trong. Nó là thứ pháp thuật mà Bác dùng để chống lại thần thông của Long Tượng. Hai thần ấn to lón đi nhanh xuống rồi đập thẳng vào vu thực. Tiếng động nghe như đang xoáy nát những gì mà hôn phách tồn tại. Hai thần ấn giằng co cực kỳ khốc liệt với vu thực rồi cả hai cùng phát nổ, Bác lại lần nữa bị hất văng ra xa. Bác nhìn một lượt rồi lấy ra các món pháp khí bấy lâu này sát cánh cùng Bác. Bác đọc vu thủ chú rồi từ từ các cánh tay sát nghiệp đỏ đen từ người Bác mà ra, không nên nói vậy. Vừa tới đây thì Bác đứng lên, các cánh tay sát nghiệp cùng. Các món pháp khí dần được đưa vào các lòng bàn tay. Bác nhìn tất cả:

- Chơi sòng phẳng đi.

Vừa nói xong, Hải Chu đã vượt lên trước, hắn cầm cái răng nanh dài và to tướng làm một đường quét ngang vào Bác. Nhưng cánh tay cầm ấn đồng đã kịp đưa lên rồi đập mạnh ấn đồng vào cái răng nanh dài kia. Bác dùng Mật Tông ấn chỉ vào cái ấn đồng, lập tức một hư ảnh người ngồi trong tư thế kiết già lơ lửng giữa không trung. Người nay đưa tay cầm lấy một hư ảnh ấn đồng to lớn gấp nhiều lần rồi giáng thẳng vào cái răng nanh trong tay của Hải Chu, khiến cho hắn bị đánh bật ra, bàn tay bật máu vì sức ép kia quá lớn. Những tên kia nhìn nhau rồi nói:

- Lên cùng một lúc đi.

Vừa nói xong, Địa Hỏa đưa bàn tay lên, hỏa lực từ trong người hắn cuồn cuộn chảy tạo thành một đóa hoa dung nham đang lơ lửng trước mặt, hắn phóng tới đưa đóa hoa về người Bác. Thái Linh cầm lấy thanh kiếm của mình rồi miết nhẹ lên đó, ông ta ném lên trời ba đồng tiền rồi chỉ về phía Bác. Ba đồng tiền như bị nung chảy, đỏ rực lên bay về phía Bác. Cao Lũy cũng cầm cây trượng của mình rồi quát lớn, từ trong đó, một hình dáng mờ ảo nửa người nửa rắn bay ra, ông ta đưa khổ đà ấn vào người nó rồi đẩy nó vể phía Bác. Diệu Liên cũng thừa cơ hội tung ra pháp thuật, trong tay cô ta là một cái gương, nó thoáng chốc sáng lên rồi chiếu về người của Bác. Bác chợt cảm nhận được thân thể của mình đang bị khóa lại, không thể nhúc nhích được, Bác nhăn mặt lại rồi khẽ nhắm mắt lại. Đúng lúc đó, các đốm lửa đen nghiệp hỏa nổ tung, tạo thành vô số các tàn lửa bay ra, chặn đứng ba pháp thuật kia, đồng thời ngừng lại việc Bác bị cầm chân do cái gương kia. Bác nhìn về Diệu Liên rồi nói:

- Kính định thể, cô giấu nó cũng kỹ đó.

Nhưng miệng của Bác lại chảy ra một vệt máu dài, Bác đã bị thương khi ngăn cùng lúc ba pháp thuật kia lại. Đúng lúc này, từ dưới chân của Bác, đất đá ùn lên rồi phủ lấy chân của Bác, dây rễ cũng bám vào rồi quấn chặt lại. Bác nhìn về phía Thần Núi thì hiểu ra, hai thần tướng kia chớp cờ hội, họ lấy ra một cây thương mà một bộ cung tên. Kiên Phi cầm lấy mũi thương rồi đâm liên tục về Bác, từ một mũi thương lại biến thành vô số các mũi tên như vậy. Ngoa Cường dương cung lên rồi bắn mạnh, một loạt mũi tên lóe lên như sao trời vun vút lao xuống Bác. Bác nhìn thấy thì toàn bộ các cánh tay quanh thân của Bác cùng đưa lên, các món pháp khí dần dần được khởi lên, các hoa văn nối dài lại với nhau tạo thành một lớp kết giới, nhưng nhiêu đó chưa đủ. Khi cô gái Tư cầm lấy pháp khí của mình rồi ném lên trên cao rồi kết khởi khí thuật đưa vào nó, món pháp khí của cô Tư dần tỏa ra hơi lạnh, chúng lan xuống đóng băng lấy một phần chân của Bác. Bác nhìn xuống rồi định phản công, nhưng đã quá trễ, vô số các mũi thương và mũi tên, kèm theo một loạt các hàn khí từ trên cao kết tủa lại thành băng rơi thẳng xuống kết giới của Bác:' ẦM ẦM ÂM'. Tiếng rung lắc dữ dội khiến cho chỗ Bác bị chìm vào trong làn sương mờ. Lớp kết giới của Bác dần xuất hiện vết nứt, Địa Hỏa chớp thời cơ đó, từ trong tay hắn là một đóa hoa dung nham khác, hắn ném thẳng nó vào chỗ Bác đang bị chôn chân tại chỗ: " BÙNG " Âm thanh nổ lớn diễn ra, chỗ Bác bị một ngọn lửa bao trùm lấy, vừa lúc này kết giới của Bác đã không còn trụ được lâu. Thần Núi ngừng việc niệm thần chú, ông ta lao lên, đưa thẳng lưỡi rìu rồi bổ mạnh xuống, từ lưỡi rìu của ông ta hiện ra một đầu trâu đen cực lớn húc thẳng vào chỗ Bác. ĐÙNG. Chỗ của Bác bị xơi tung lên, sau một hồi bị các bên thay phiên công kích. Từ nhắm mắt lại rồi chắp tay nói:

- Đáng thương cho một kiếp người.

Bách Việt nắm chặt tay nói:

- Sao chúng ta không giúp anh ta chứ?

Xích Văn Cung nói:

- Việc này không phải chuyện của người họ Xích chúng ta. Con nên biết điểm dừng đi.

Những tên kia nhìn nhau rồi nói:

- Hắn chết chưa, sao không thấy gì hết vậy?

- Để ta mở mục nhãn nhìn xem.

Thái Linh vừa mở mục nhãn của mình nhìn vào trong lớp sương bụi mờ đặc kia thì một mũi nhọn dài và từ đó đâm thẳng ra hướng thẳng vào tay trái của hắn. Vì quá bất ngờ nên cánh tay của hắn bị đâm lủng, rồi từ từ bị hút đi máu thịt, Thái Linh cầm lấy con dao rừng rồi chém phăng nó đi. Thứ kia rụt lại thật nhanh nhưng vẫn bị Ngoa Cường dùng tên bắn nát. Từ giữa chỗ Bác là một vũng máu lớn, Bác đang nằm ở giữa đó, toàn thân là vết thương. Nhưng kinh khủng là dưới vũng máu kia những cái bóng đen đang dần nổ tung rồi biến mất, cứ mất một cái thì Bác lại được thêm chút sinh cơ. Và từ người của Bác, xuất hiện thêm các vòi như bạch tuộc, chúng đầy những con mắt và miệng, các cánh tay cầm pháp khí cũng đung đưa theo chiều kim đồng hồ như làm động tác gì đó. Chợt vũng máu dưới Bác nắm hóa thành một khuôn mặt, đó là mặt của Bác. Nó dần dần rút lại vào người của Bác, các vết thương đã hồi phục lại, nhưng máu vẫn còn chút âm ỉ. Bác khẽ ngồi dậy rồi nói:

- Được, chúng mày khá lắm. Lần này là do tao quá khinh xuất, lần tới sẽ không dễ vậy đâu.

Những người khác nhìn thấy Bác thì không thể tin vào mắt của mình:

- Cái khỉ gì vậy, rõ ràng hắn đã bị đánh chết. Sao lại có thể vậy được?

- Nếu sống lại thì quá đơn giản, cứ đánh hắn chết thêm lần nữa.

Ngay lúc này, tại cấm địa của Vu Tộc, Lão Vu Tế mở mắt ra nhìn về phía Nam rồi nói:

- Đây là điểm nút của cuộc đời Hai Cổ sao, rốt cục nó là thứ gì?

Thì từ dưới đất vang lên tiếng của Cổ Ma:

- Lão già, sao ông lừa ta. ÔNg nói hắn không dễ bị giết, phải sống cực thọ đến khi ta và lão tới, nhưng bây giờ hắn sắp bị giết rồi. Cấm Thuật Vu Tổ dùng bóng và sinh mệnh kẻ khác để hồi sinh đã không dùng được nữa. Tại sao?

Lão Vu Tế đăm chiêu một hồi rồi nói:

- Quái lạ, cấm thuật này sao lại bị phế bỏ cơ chứ?

Lúc này Bác cũng đang hết sức ngạc nhiên khi phát hiện các bóng và sinh mệnh mà mình nuốt vào người đã không thể sử dụng được nữa, đồng nghĩa với việc Bác đã mất đi cơ hội sinh mệnh dai dẳng. Bác cố lấy bĩnh tĩnh rồi từ từ dang hai bàn tay ra rồi nói:

- Nào lại lần nữa, đến đây đi.

Cả người Bác đã rách bươm, tóc, lông mi, lông mày đã bị đốt cháy trụi vì nhiệt lượng nóng kia, người Bác lại bỏng và có chỗ thấy cả xương trắng hếu. Bác đang nén cơn đau rồi từ từ đọc vu chú, khởi lên cấm thuật có tính sát phạt cao bậc nhất trong tầng giới Vu Hãn -: Cấm Thuật Tích Hãn. Bác đưa hai tay ngửa lên trời rồi từng bước khép từng ngón tay lại mỗi khi xong một câu chú,. Từng luồng vu khí và sát nghiệp quanh Bác cũng dần lượn lờ và tỏa ra cực kỳ mạnh mẽ. Bác đã chính thức phá bỏ xiềng xích bấy lâu nay của mình. Suốt thời gian qua, vì thương bệnh mà Bác đã tự tạo một phong ấn vào người, không thể sử dụng tối đa pháp lực và pháp thuật. Giờ đây, Bác đã chính thức dùng tới đầy đủ mười phần. Đôi mắt Bác toát lên vẻ lạnh lẽo và đầy sát phạt, Bác nhìn khắp nơi rồi nói lớn:

- Vu Hà, mở ra cho ta.

Từ giữa ngực của Bác xuất hiện một lổ hỏng lớn và từ đó một dòng nước đỏ đậm, pha lẫn màu đen và có mùi thơm của thảo dược, dòng nước đó nhanh chóng được chảy ra khỏi và như một sự bí ẩn,dòng nước thoạt nhìn như đủ một bình nước, nhưng khi nó ra khỏi thì lập tức dâng lên cao. Những kẻ khác nhìn thấy vậy thì nói:

- Đừng để hắn thi triển thành công, mau lên.

Nhưng đúng lúc này, trời bắt đầu kéo mây và từng loạt sấm chớp đổ mưa xuống ào ào như thác đổ, chỉ trong vòng chưa đầy hai phút mà trời đã đổi. Nhưng khi nhìn lên bầu trời thì sẽ thấy một sự kinh khủng, trên đó là các đám mây đỏ đen mang hình người, chính xác là khuôn mặt của Bác đang đổ mưa, nước mưa cũng đỏ đen như sát nghiệp của Bác. Bác đứng giữa chờ nước dâng lên tới rồi ngửa mặt lên trên cao rồi nói lớn:

- Tận Đồ.

Ngay lúc này, từ người của Bác vô số các bóng đen và độc trùng chui ra chúng ào ào xuống nước rồi biến mất. Bác cũng đưa tay thu lấy hai lá phù rồi cầm nó ném vào trong nước, vu quỷ hóa lại nguyên hình rồi lặn vào trong nước, nghiệp hỏa thì hóa thành các đốm lửa đen lơ lửng cách mặt nước vài cm thôi. Bác nhìn quanh rồi nói:

- Các ngươi đã vào đây rồi thì đừng hòng sống sót trở ra.

Khắp nơi các dần bị những màn sương đen đỏ bao phủ lấy, những con mắt, khuôn mắt thoát ẩn thoát hiện ở nơi này. Bên ngoài, Xích Văn Cung nhìn thấy cả một khu vực rộng lớn đang bị bao phủ bởi tầng tầng điệp điệp các luồng vu khí và sát nghiệp. Ông ta khẽ nói:

- Tuổi trẻ tài cao, đã luyện được tới tầng thứ này rồi à.

Ngãi Bà cũng góp lời:

- Tên này luôn bí ẩn, hôm nay mới nhìn thấy thì quả thật đáng để khen. Đã có thể tự tạo cho mình lãnh địa riêng, ở trong đó hắn là Vua, các pháp tắc của trời đất tạm thời không bị ảnh hưởng, có thể nói ở trong đó hắn là kẻ nắm quyền sinh sát rồi.

- Nhưng vẫn có khuyết điểm là loại kỳ thuật này lại mang trong mình điểm yếu chết người, tưởng khó không khó, nghĩ dễ sẽ hóa không

Bác lúc này ngồi trên Vô Tọa và đang lơ lửng giữa không trung, Bác có thể nhìn thấy những người đang bị vây trong này. Bác nhìn họ với đôi mắt đầy mùi màu, Bác khẽ phất tay rồi nói:

- Trò chơi chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.