Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 : Kho Tàng Ung Châu 79

Tiểu thuyết gốc · 3255 chữ

Trong không gian mà những kẻ muốn giết Bác đang bị giam giữ, chúng nhìn nhau rồi thử dùng pháp thuật đánh vào khoảng không nhưng như bị đánh vào hư vô, nhanh chóng biến mất. Vị Thần Núi kia nói:

- Yêu đạo này đã biết tu luyện tự tạo ra:" Hư Vị " cho bản thân, nếu không phải hôm nay hắn bị lộ thân phận thì chắc chắn sẽ có hậu quả lớn

Hai vị thần tướng Ngoa Cường và Kiên Phi cũng lên tiếng:

- Muốn phá bỏ:" Hư Vị " của hắn ta thì cần có người ở ngoài, công tiến nội hợp sẽ phá được.

Đúng lúc đó, Bác xuất hiện. Lúc này Bác đang ngồi trên Vô Tọa, mái tóc dài bết máu xõa xuống, ánh mắt lạnh tanh kèm theo giọng nói trầm ấm:

- Chúng mày nói có pháp lực sao, giờ thì sao?

Nói rồi, Bác biến mất vào lớp sương đen đỏ. Diệu Liên nhìn xung quanh rồi đưa tay chạm vào khoảng trống rồi chợt nhìn thấy mình đang bị phong bế pháp lực, không thể sử dụng được nửa. Cô hoang mang nhìn qua những người khác, thì chỉ thấy Địa Hỏa có hình thù của Bác, hai vị Thần Binh và Thần Núi là vẫn sử dụng được thần lực của mình. Còn lại, Thái Linh, Cao Lũy và Hải Chu đều đã mất đi pháp lực của bản thân. Cô quay sang nói:

- Rốt cục chuyện này là thế nào?

Thái Linh nheo mắt, trầm trọng nói:

- Hư Vị lợi hại đến mức này sao?

Hư Vị là một tầng thứ trong các bước tiến tu luyện, nó là đánh đổi rất lớn, người muốn đạt thành quả Hư Vị thì không được nhận thần vị hoặc các sắc phong, là chấp nhận làm người phàm, không có chức vị ở các cõi. Thứ hai, Hư Vị cần người đó có ngộ niệm rất cao kèm theo phải nuôi dưỡng Hư Vị ở trong cơ thể của mình bằng chính đạo pháp mà mình học. Cái này không có ai dạy, mà là tự bản thân phải lĩnh ngộ. Ngoài ra Hư Vị của mỗi người sẽ có một đặc thù riêng, không cái nào giống cái nào cả. Bác từ trên cao nhìn xuống rồi liếm mép, Bác nở nụ cười rồi đưa bàn tay xuống rồi hạ xuống. Ngay lập tức chỗ nước vu hà dần bốc lên những luồng khí trắng, chúng như đang sôi dần lên. Những người này ở trong này, cũng cảm nhận được. Diệu Liên lấy ra pháp bảo hộ thân của mình, đó là một đóa hoa sen bằng cẩm thạch, bên trong nó là một giọt nước đang chuyển động. Cô ta cầm nó trên tay rồi chích máu nhỏ lên đó, ngay lập tức đóa hoa sen đó dần phát sáng ra rồi hàng loạt các pháp tự hiện ra bao bọc lấy Diệu Liên vào bên trong. Thái Linh thì không, ông ta lấy ra một đạo bùa rồi ném nó vào trong vu hà, ngay lập tức chỗ nước vu hà bị chặn lại, không tiến tới chỗ ông ta nữa. Cao Lũy thì khác, hắn ta dùng quyền trượng đâm xuống đất, từ trong đó một đầu rắn nhỏ chui ra, nó dần lớn lên rồi há miệng nuốt lấy Cao Lũy vào trong. Hải Chu đã bị mất đi yêu lực, hắn ta cũng không hoảng mà hóa lại yêu thân là một con cá chình đen, có từng đốm trắng ở lưng, và răng nanh của Ngụy Ngư Tinh được hắn ghim vào hàm răng, khiến nó nhô ra ngoài. Ba vị kia đã mang thần lực nên không bị mất mà chỉ bị hạn chế lại thôi. Vị Thần Núi kia gầm lên:

- Sơn Thạch.

Hai bàn tay của ông ta đấm mạnh xuống lòng vu hà, khiến từ chỗ đó một cột đá có màu xanh nhô lên nâng ông ta lên. Hai vị kia cũng ném thần binh của mình lên không trung rồi chỉ vào đó, hai món thần binh đó dao động rồi xoay tròn. Bác nhìn thấy thì cười:

- Đâu có được.

Nói rồi Bác đưa bàn tay lại rồi tạo thành trảo bóp mạnh lại, từ dưới vu hà một bàn trảo to lớn cuồn cuộn sát nghiệp đổ mạnh xuống hai người đó. Cả hai kinh ngạc rồi đồng thanh đọc thần chú, ở bên ngoài, hai luồng sét từ trên cao đánh thẳng xuống không gian kia nhưng không bị suy chuyển chút nào. Bác nhìn lên thì cười gằng:

- Chẳng làm khó được tao đâu, Hư Vị của tao đủ giam chết thần linh dưới thanh thần.

Nói rồi Bác đưa tay rồi vỗ vào, Vô Tọa hạ xuống rồi để Bác đứng đối diện với những người kia. Nhìn thấy Bác, những người kia sắc mặt trầm trọng. Bác đưa bàn tay lên rồi kết thành vu ấn, ở giữa tay Bác là một con mắt với tròng là miệng đang thè lưỡi, cả người Bác tỏa ra sát nghiệp rồi lao tới giáng thẳng vào vị Thần Núi kia. Ông ta nhìn thấy thì quát ầm lên:

- Phàm nhân to gan.

Lưỡi rìu của ông ta vung thẳng lên, hai Thần Tướng kia cũng chớp lấy thời cơ, dùng thần ấn đánh mạnh vào hướng của Bác. Một mình Bác đối diện với ba thần vị, nhưng sắc mặt không hề suy chuyển. Một tay kia đưa lên mặt rồi đọc chú, nước sông vu hà dâng lên cuộn lại che cho người Bác, từ dưới sông, những cái bóng đen trồi lên rồi đồng loạt vồ lấy, phá nát thần ấn. Hai người kia giận dữ, nhưng Bác đã tới trước mặt của vị Thần Núi kia. Bác hạ tay xuống rồi nói:

- Phá.

Ngay lập tức, sơn thạch dưới chân của vị Thần Núi kia biến mất khiến ông ta bị rơi xuống vu hà, Bác vung thẳng vào người ông ta. Nhưng đúng lúc này, Hải Chu với nguyên hình là cá chính lao tới, hắn ta há miệng định cắn chết Bác. Bác quay lại nhìn rồi nheo mắt lại:

- Cút đi.

Từ dưới vu hà, những cánh tay to lớn do nước dựng lên nắm lấy Hải Chu rồi quật ngã hắn xuống rồi ném bay về một hướng. Bác nhìn về phía đó rồi hai tay bóp lại, vô số các đóm lửa đen bao lấy người hắn khiến Hải Chu bị chìm trong lửa nghiệp hỏa, hắn đau đớn gào lên. Bác lại đưa tay lên rồi miệng hô thầm:

- Diêm dũy.

Khí sát nghiệp của nơi này tụ lại quanh tay Bác, Bác cầm lấy cây sáo xương rồi phóng nó thẳng vào người của Hải Chu. Cây sáo phóng thẳng vào thân của hắn, nhưng đúng lúc này Địa Hỏa lại lao tới, hắn ta dựng lên một lớp kết giới lửa chặn lại. Bác nheo mắt:

- Muốn chết?

Nói rồi Bác lao về phía hắn ta, ba vị thần vị kia cũng lao về sau lưng, Bác quay lại:

- Cút.

Từ sau lưng Bác, những cái vòi dài như bạch tuộc và các bàn tay hiện ra, chúng nện thẳng vào người của ba thần vị khiến cả ba văng ra xa. Bác chìm dần vào vu hà, khiến cho Địa Hỏa giật mình vì nước chỉ dâng chưa tới thân. Nhưng sau lưng hắn là giọng nói của Bác:

- Muốn giết tao chứ gì?

Một bàn tay được bao phủ bởi những dòng vu hà đỏ đen nắm lấy cổ của Địa Hỏa nhấc bổng lên. Hắn ta phát hiện mình đang bị phong bế lại, pháp lực không thể sử dụng được nữa. Bác nhìn hắn dữ tợn rồi nắm cổ hắn dúi thẳng xuống, vừa lúc đó đầu gối của Bác đưa lên giáng thẳng vào ngực của Địa Hỏa:"Hự". Hắn bị Bác làm như vậy vài lần rồi buông ra, Bác dùng chân đạp lên đầu hắn đè xuống vu hà rồi lấy một khúc xương nhọn rồi đâm thẳng vào người của hắn, khúc xương đó là vu đinh hồn, dùng để hành hạ, giết từ từ mòn dần mà chết. Bác cắm thêm vài khúc xương lên người Địa Hỏa, hắn ta lúc này bị hành hạ đã thổ ra hỏa huyết, nhưng chúng lại bị vu hà nuốt mất. Bác nhìn Địa Hỏa rồi nói:

- Ở trong đây, mày không có quyền được nói.

Hắn ta căm tức nhìn Bác thì Bác lại đưa tay nhúng vào vu hà rồi từng đàn vu trùng được phủ khí sát nghiệp chui lên, chúng bâu lấy gặm nhắm Địa Hỏa khiến hắn đau đớn gào lên. Bác bỏ qua tên đó rồi quay lại nhìn ba thần vị kia. Bác nói:

- Tới lượt chúng mày rồi đây.

Bác đưa cánh tay lên rồi phía sau Bác là những cánh tay đỏ đen vươn ra, lần này những ngón tay lại mọc dài ra thành các khuôn mặt của các bóng đen bị Bác nuốt. Bác lao về phía họ rồi nói:

- Nào, cùng tận hưởng đi.

Vừa lúc này, vị Thần Núi kia đưa cây rìu lên rồi bổ mạnh xuống dưới:

- Thái sơn áp đỉnh, phong cấm yêu đạo.

Cái rìu lơ lửng giữa không trung rồi hóa thành một ngọn núi cực lớn rồi hạ mạnh xuống Bác, hai Thần Tướng kia cũng giang tay lên rồi truyền thần lực vào ngọn thái sơn này. Bác nhìn nó rồi cười:

- Trò vặt.

Vừa nói xong, ở trên cao một con mắt lớn hiện ra, nó như là thiên nhãn ngoài kia, con ngươi của nó nhìn vào ngọn núi kia rồi chớp mắt, từ giữa không trung các luồng ký tự bí ẩn hiện ra rồi vây quanh ngọn núi, chúng dần thu hẹp rồi giăng kín lại. Ngay lập tức nó hóa lại thành thần rìu rồi rơi lại xuống đất, vị Thần Núi kia thất sắc nói:

- Không thể nào.!

Hai Thần Tướng kia cũng không tin là thật. Bác cười rồi mở lòng bàn tay ra, ở đó là thần lực mà cả ba đã đưa vào thần rìu kia. Bác nói:

- Cảm ơn ba vị đã chia sẻ chút thần lực, hahahahaha

Bác thử dùng lượng thần lực này vào các thần thông Niết Bàn. Bác khẽ vung tay lên rồi dần bắt đầu thực hiện các thần thông Niết Bàn. Ở sau lưng Bác hóa ra một hình ảnh cây bồ đề mờ nhạt, Bác ngồi xuống rồi hỏa nghiệp dần cháy lên bao phủ lấy người của Bác rồi từng đợt những kinh văn của Niết Bàn hiện ra. Ba thần vị kia nhìn nhau rồi cùng dùng thần thông của mình để chống lại Bác, Thần Núi kia đưa tay rồi phất nó lên, một con trâu cực lớn hiện ra, ông ta cầm thần rìu đưa lên đỉnh của nó rồi dang tay ra vỗ mạnh vào nhau. Con trâu hung hăng chạy thẳng về phía Bác, Kiên Phi và Ngoa Cường cùng dùng thần khí của mình rồi đánh thẳng vào chỗ của Bác, một bàn tay cực lớn kèm theo một chữ ÁP hiện ra đè xuống. Bác vẫn nhắm mắt rồi chợt, cánh tay phải của Bác đưa lên rồi kẹp thành chỉ, hạ mạnh xuống. Cành cây bồ đề vươn dài ra rồi chém mạnh vào bàn tay và chữ ÁP kia, cả hai bị chém đứt rồi nổ tung. Con trâu kia đang chạy tới thì từ bên dưới vô số các sợi rễ cây hóa cuộn lên rồi siết chặt lại, khiến nó bị giữ lại, con trâu điên cuồng rống lên nhưng vẫn bị bóp vỡ tung. Bác mở mắt rồi nói:

- Lá rơi thành tinh tú.

Những lá cây của bồ đề đều rơi xuống rồi từ từ hướng về ba thần vị kia, cả ba hốt hoảng khi nhận ra chúng tuy nhìn rất chậm nhưng cực kỳ nhanh. Cả ba đưa tay lên rồi từng thần uy hiện ra định chấn nhiếp chúng, nhưng những cái lá này lại như tinh tú rơi xuống trần gian, rơi thẳng vào ba thần vị kia. Những tiếng trầm đục vang lên liên tục, cả bị trúng chiêu văng ra xa, khôi giáp bị đánh tan nát và miệng đã thổ ra thần huyết. Bác nhìn họ với con mắt không chút cảm xúc, Bác đưa cánh tay lên rồi hạ mạnh xuống lần nữa. Cả ba thần vị kia chưa kịp khôi phục thì thân thể của cả ba như bị cuốn lên rồi từng sợi rễ cây tạo thành bàn tay nắm lấy họ bóp mạnh vào. Bác lần nữa đọc khẽ một lần kinh thần thông, một sợi tóc của Bác rơi xuống khiến nó lập tức bốc cháy rồi, bên kia cả ba thần vị đều bị bốc lên từng đóa lửa, như cây đuốc. Hỏa nghiệp dần chuyển màu, nó từ màu đen rồi dần thành màu như không khí chỉ còn, nhiệt lượng cũng giảm đi và gần như hỏa nghiệp đang hóa thành không khí. Bác nhìn rồi gật đầu:

- Lửa của Niết Bàn, không chỉ một sớm một chiều là xong.

Nói rồi Bác đưa bàn tay lên rồi hất về phía trước. cả ba thần vị kia bị ném đi một chút không hoàn lực. Cả ba bị sỉ nhục nặng nề như vậy thì cực kỳ tức giận định dùng thần thông phản công, nhưng khi thi triển, thần thông mới hiện ra đã biến mất. Cả ba trố mắt nhìn rồi chợt hiểu quay sang Bác. Bác nhìn họ nói:

- Ở trong đây, tao muốn có thì có, không là không. Cả ba đều là thần vị nhưng chưa chắc đã vượt khỏi pháp tắc ở đây.

Bác nói xong lại đứng lên, thu hồi lại thần thông của Niết Bàn, vì lượng thần lực thu được đã dùng hết. Ba thần vị kia chưa kịp lui lại thì bị vô số bóng đen xiết lấy rồi nổ tung, cả ba ngã văng về phía Bác kêu lên đau đớn. Bác đi tới gần, rồi các cánh tay sau lưng Bác vươn ra rồi nắm lấy cổ của cả ba nhấc lên, Bác kết ấn rồi tung mạnh vào mặt của cả ba, lần lượt từng tên một. Thần huyết tung tóe khiến cho cả ba dần bị đánh bị thương, Bác bóp lấy mặt của Kiên Phi rồi nói:

- Là thần thì giỏi lắm sao?

Nói xong, cánh tay của Bác tràn ngập các luồng khí sát nghiệp, các đầu ngón tay của Bác dần hóa thành các khuôn mặt với vô số các cảm xúc tiêu cực. Kiên Phi nhìn Bác với ý:

- Mày muốn gì?

Bác ghe vào sát tai của thần tướng Kiên Phi nói khẽ, giọng nhỏ và trầm:

- Tao muốn đồ thần.

Vừa nói xong, cánh tay của Bác đã đâm mạnh vào người của hắn, đâm thủng xuyên qua cả lớp giáp phục, ngay lập tức nước sông vu hà tràn vào thẩm thấu vào cơ thể rồi từ từ ăn mòn. Kiên Phi phún ra ngụm thần huyết, Bác lấy một cái lọ hứng lấy rồi nói:

- Mày là thần, thì phàm nhân là sâu kiến. Nhưng với ta sâu kiến cũng cắn chết cả thần linh.

Kiên Phi không thể tin tưởng là Bác lại dám ra tay giết cả mình, Ngoa Cường và vị Thần Núi kia gào lên:

- Điên rồi, tên kia, ngươi có biết đã làm gì không?

Bác bỏ qua rồi đi qua chỗ của ba tên pháp sư ngoại bang kia, chúng đang trốn trong pháp bảo hộ mạng của mình. Bác đi tới đóa sen đang bảo vệ Diệu Liên. Bác đưa tay ấn lên nó, nước vu hà tràn lên nó, rồi từ từ đóa sen kia biến mất, lộ ra Diệu Liên đang run cầm cập. Bác đi tới gần nhìn cô ta, Diệu Liên lúc này đã biết sợ, nhưng Bác lạnh giọng nói:

- Muốn giết người thì phải biết sẽ có lúc bị giết.

- Không, xin anh,. Tha cho tôi, A Lý biết sẽ rất đau lòng.

Nhưng Bác từ từ hạ mạnh xuống, khuôn mặt của Diệu Liên đã bị hủy, nó bị lửa của hỏa nghiệp làm cho bị bỏng và nước vu hà làm cho đỏ lên và thế là một khuôn mặt tuyệt diệu đã bị hủy và thay vào đó là một khuôn mặt xấu xí như quỷ. Hai tên Thái Linh và Cao Lũy cũng bị Bác lôi ra, cả hai đều bị Bác dùng vu trùng gặm nhấm đi từ từ từ cánh tay vào người. Cả hai lúc này đã là không còn sử dụng được pháp lực, chẳng khác nào người phàm mặc cho Bác hành hạ. Lúc này, ở bên ngoài xuất hiện hai bóng người là anh em Du và Ngoan, cả hai tới muộn một chút nhưng khi tới được đây thì nhìn thấy không gian kia đã bị phong bế lại thì sắc mặt trầm trọng. Du lên tiếng:

- Là kẻ nào đã luyện thành Hư Vị? Không lẽ nào Hai Cổ chăng?

Vì hắn cảm nhận được lượng sát nghiệp và vu khí nồng nặc, Ngoan vội nói:

- Nếu vậy, những người ở trong kia đang gặp nguy hiểm phải máu cứu họ ra.

Bên trong, Hải Chu đang thoi thóp thì cảm nhận được hải khí quen thuộc mờ nhạt, hắn nhớ tới hai anh em Du và Ngoan thì vui mừng hẳn lên. Từ miệng hắn phun ra một lượng tinh huyết cực nhiều lên răng nanh của Ngụy Ngư Tinh. Lúc này nó mới chính thức phát huy ra uy lực của mình. Vào lúc này, Bác cảm nhận được hơi thở và khí tức cực kỳ cổ xưa đang xuất hiện. Bác quay về hướng của Hải Chu thì thấy chiếc răng nanh đó đang dần phát ra, Bác vô cùng kinh ngạc vì không nghĩ nhiều về cái răng lớn nhô ra miệng của Hải Chu. Hắn ta lúc này gào lên rồi đâm thẳng vào một chỗ, răng nanh lớn đó đâm mạnh vào rồi đầu của nó đã xuyên thủng được ra bên ngoài. Anh em Du và Ngoan nhìn thấy vậy thì biết chính xác đó là Hải Chu đang dùng răng nanh của Ngụy Ngư Tinh để phá ra ngoài. Nhưng nếu một mình hắn thì sẽ không phá được, nhưng bây giờ đã khác, có hai người họ cùng kết hợp ắt sẽ phá được. Bác nhìn thấy vậy thì gầm lên:

- Khốn khiếp.

Từ giữa không trung, các dòng vu hà hóa thành các sợi dây xích dài, đầu nhọn đâm thủng vào da thịt của Hải Chu, cùng lúc đó lửa và vu trùng chui vào người hắn. Hải Chu rít lên đau đớn cả thân hình hắn bị rất nhiều sợi vu xích đâm thủng. Anh em Du và Ngoan cùng đưa bàn tay ra rồi một vuốt Giao Long hiện ra, cả hai cùng phóng tới, hải khí của cả hai dâng lên như sóng biển đâm mạnh vào chỗ đó.:' ẦM ẦM ". Hai vuốt của anh em họ đã đánh thẳng vào chỗ đó, và từng tiếng nứt vỡ dần xuất hiện:" Rắc Rắc..".

Bạn đang đọc Bác Cổ. sáng tác bởi Haisekaisa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haisekaisa
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.