Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2153 chữ

CHƯƠNG 3

“Có gì mà không xác định chứ!” Cô giang hai tay ôm lấy anh, để cơn gió thổi tới tai anh, cũng in thật sâu vào lòng anh: “Em thích anh, Ngụy Hoài Ân, em thích anh, rất thích anh..”

Cô nghĩ, cô nhất định là điên rồi, cả đời này cô cũng chưa từng to gan như thế, cái này chắc chắn là di chứng của việc xem quá nhiều phim “Titanic” mà.

Được rồi, mọi người cũng biết tàu Titanic chắc chắn sẽ đụng phải tảng băng đúng không, cuộc sống thực tế đúng là không thể nào lãng mạn như bản thân tưởng tượng được.

Phanh!

Không sai, hai người bọn chính là té xe a.

Chiếc xe ngã vào kế bên thùng nước đặt trước nhà dân, cả người lẫn xe đều ngã chung một chỗ.

Huhu, sao lại thế này chứ, đây là lần đầu tiên tỏ tình của cô mà!

“Gâu Gâu!” Trong nhà truyền đến tiếng chó sủa, cắt ngang thanh âm oán trách trong đầu Quý Tử Huyên.

Người dân sống chung quanh đây đều biết, đạo đức của chủ nhà này không chỉ là không được tốt lắm, nuôi một con chó tên Thành Thiên cực kỳ hung dữ, mỗi ngày đều sủa um sùm, quấy nhiễu mọi người ở đây không nói, còn không trông coi cho tốt, để nó ra ngoài cắn bậy, rất nhiều người đi ngang đây từng bị nó cắn. Mỗi khi cô tan học phải đi qua đây đều là vắt chân lên cổ mà bị chạy chối chết.

Cô thấy, anh Hoài Ân hiện tại chắc chắn cũng nghĩ không khác cô là mấy đâu.

Hai người liền liếc mắt nhìn đối phương, cùng ăn ý vừa nhảy lên rồi hô: “Chạy mau!”

Ngụy Hoài Ân ba chân bốn cẳng kéo xe đạp, vội vội vàng vàng mà chạy.

Cũng không để ý là chạy bao lâu, hai người đều dừng lại, khom người thở, cô ngước nhìn anh một cái, cả hai đồng thời cười to, cười đến nỗi không dừng lại được.

Trời ạ, cô cư nhiên vừa tỏ tình với hắn liền bị chó rượt, chật vật không khác gì chạy nạn, trên đời này có ai xui xẻo như cô không hả?

Cô cười đến gập người lại, hoàn toàn không thể ngừng lại.

Ngụy Hoài Ân cười cười, kéo tay cô đứng dậy nói: “Huyên Huyên, em vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn...vẫn rất tốt ạ!” Cô thở một hơi, giơ tay lau nước mắt sắp tràn ra.

Ngụy Hoài Ân liền thuận tay giúp cô phủi hết lá cây còn vướng trên tóc ra rồi phủi phủi bụi bám trên y phục, nhẹ giọng hỏi: “Có té ngã bị thương ở đâu không?”

“Không có ạ!” Động tác của anh dịu dàng, lại làm cô có chút không được tự nhiên.

Lúc nãy cô không kịp suy nghĩ gì nghiều, cứ xúc động mà nói ra hết suy nghĩ trong lòng mình, mà bây giờ...

Cô nghĩ, mặt cô nhất định là đỏ hơn mông khỉ luôn a.

“Anh đều nghe được!” Giống như chê cô còn chưa đủ xấu hổ, anh nói.

“Nghe..nghe được cái gì cơ!” Trời ơi, thật là quá mất mặt rồi. Cô còn tồn tại trên đời này làm chi nữa chứ.

“Anh nghe, nghe rất rõ!” Anh nhấn mạnh, nhìn cô nói.

Phải không vậy, anh nói cứ như là cô sẽ chối không bằng.

“Ừ, tùy anh thôi.” Này này này, cái tiếng muỗi kêu này là do cô phát ra sao? Cô rõ ràng là vẫn đang nói chuyện như bình thường mà..

“Còn có..”Anh lại nói thêm.

“Cái gì?”

“Lúc em đỏ mặt trông rất đáng yêu.”

“À...Ừ...” Anh Hoài Ân nói chuyện cũng thật ngọt a, ngại ngùng quá, ngại chết đi thôi!

“Nếu như em còn đỏ mặt như vậy nữa, anh cũng không dám chở em về đâu. Chú Quý nhất định sẽ nghĩ anh đã làm gì em đó!” Ngụy Hoài Ân khẽ cười rồi nói.

“Hả?” Nhiệt độ trên mặt cô lại càng tăng thêm,chỉ muốn kiếm cái để trốn vào cho rồi, huhu.

Thật ra mà nói hôm nay cũng không phải là ngày đặc biệt gì, cũng không phải thay đổi gì lớn lao, chỉ là Lễ đính hôn của cô và anh Hoài Ân sẽ được tổ chức thôi.

Tuy là vậy nhưng cũng khiến cô vui vẻ cả tuần, lại còn mất ngủ suốt mấy đêm liền nữa cơ.

Nói là đính hôn chứ thật ra chỉ là để ra mắt họ hàng cả hai thôi, thể hiện việc cha mẹ cho phép hai người bọn họ qua lại với nhau, về sau cả hai cũng an tâm mà tiến tới.

Thật lâu từ trước Quý Tử Huyên vẫn luôn biết, cô chính là của anh Hoài Ân, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ hoài nghi qua. Mà Lễ đính hôn này chẳng qua là một dịp để mọi người tụ họp ăn uống, quây quần bên nhau.

Cô không nhớ rõ nguyên nhân vì sao buổi tiệc này được tổ chức, dù sao cũng là do cô cùng anh Hoài Ân bí mật hẹn hò còn bị bắt gian tại chỗ..à, nghe Lạc Hi kể lại rằng, khi đó, tay anh ấy vẫn còn đặt trên vai cô, có muốn chối cũngkhông kịp nữa.

Sau đó cũng không biết là ai la lên “Nhà họ Ngôn có con gái sắp trưởng thành sao, giữ tới giữ lui không bằng gả đi còn được thêm một khoản tiền nữa.” (Câu này là như thế nào mà nói ra hả? Là ai nói? Cô kiên quyết phỉ nhổ cái loại văn chương này.) chọn ngày không bằng làm ngay, liền cứ như vậy mà tổ chức Lễ đính hôn, tiện thể xác định danh phận.

Tiếp theo, tiếng tán thành hò hét vọt tới như thủy triều, của Chú Tư là đặc biệt to nhất.

Chú Tư này cái gì cũng tốt, chỉ là mắc bệnh cuồng con gái nhà mình thôi, ông luôn cảm thấy anh Hoài Ân chắc chắn sẽ đi dụ dỗ con gái ngây thơ đơn thuần, đáng yêu trong sáng, dịu dàng như một đóa hoa, không biết thế gian hiểm ác nhà ông.

Theo như ông nói thì Tử Huyên cô cũng đã “lâm nạn” rồi, vậy thì an tâm mà đi đi, để cho ông tiễn cô một đoạn. Cái này là cô được cậu họ kể lại a.

Có thể nói Tiệc đính hôn trở thành tang lễ cũng chỉ mình Chú Tư mới phát ngôn được thôi.

Cho nên, chuyện cứ như vậy mà được định ra.

Quý Tử Huyên không tự chủ mà nhớ lại mẹ của anh Hoàn Ân mất do khó sinh, mà cha của anh hiện tại đang ở Singapore. Mấy năm trước đã tái giá, thuận lợi sinh ra một cô con gái nhỏ, rồi định cư bên đó luôn, anh Hoài Ân hàng năm đều đi qua đó ở vào mùa đông và mùa hè, cùng với gia đình bên đó tụ họp.

Nghiêm túc mà nói, bên đó mới là gia đình chân chính của anh, nhưng cô không biết vì sao cô vẫn thấy anh cùng nhà mình càng giống người trong nhà hơn.

Khi anh ấy học tiểu học được vài năm, cha anh có ý định rước anh ấy qua bên đó cùng cả nhà đoàn tụ, nhưng anh lại luôn từ chối. Có một lần em họ anh tên là Tiểu Trà Trà có hỏi: “Tại sao anh hai không về nhà?” Lấy cái đầu nhỏ của bé mà nghĩ, cứ như bé, một tuần lễ mà không thấy được ba ba yêu dấu thì sẽ nhớ tới chết mất.

“Bởi vì anh hai đã lớn rồi, không thích hợp để diễn vai cô bé quàng khăn đỏ bị mẹ kế ngược đãi.” Anh trả lời.

“Nhưng cô bé quàng khăn đỏ là bị chó sói ăn thịt mà, cô bé lọ lem mới đúng là bị mẹ kế ngược đãi đó!”

“Vâng vâng, là anh hai nhớ lộn, thật xin lỗi.”

“Không sao ạ.” Tiểu Trà Trà ngây thơ khờ khạo cười nói, hoàn toàn quên lúc đầu bé là muốn hỏi cái vấn đề khác.

À, không phải cô cậy mạnh đâu, đối phó với Tiểu Trà Trà suy nghĩ đơn thuần này, đừng nói là anh Hoài Ân, ngay cả cô không cần suy nghĩ cũng có thể làm được, chỉ cần tùy tiện kéo tới vấn đề khác, bé dĩ nhiên sẽ quên mất lúc đầu muốn hỏi gì rồi, tập trung mà suy nghĩ cái trước mắt, không lần nào là không dùng được.

Anh Hoài Ân không nói cho bất kỳ người nào khác ngoài cô, thật ra anh ấy vốn dĩ phải đi từ trước khi lên tiểu học kìa.

Cô là người đầu tiên biết được quyết định của anh. Nhưng cô khi đó cũng không thể hiểu được, làm sao cũng không hiểu, nơi này có nhiều người thương anh như vậy, tại sao anh cứ nhất định phải đi?

Không nhớ khi đó cô suy nghĩ thế nào, liền quết định mang toàn bộ đồ chơi ,bánh kẹo cùng búp bê ra cho anh, cũng chỉ mong giữ anh lại.

Bây giờ suy nghĩ tới, khi đó cô quả là ngốc nghếch mà, thế nhưng tự cho mình là đúng.

“Toàn bộ những thứ này em đều cho anh, nếu như không đủ dùng, em sẽ kêu ba ba cùng mẹ mua thêm cho anh nhé, anh trai nhỏ không cần đi có được không?”

“Em cũng sẽ không xé bài tập cùng sổ ghi chép của anh nữa đâu, anh trai nhỏ đừng đi.”

“Em sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.”

“Em sẽ thật ngoan thật nghe lời anh, anh không cần đi có được không.”

Khi đó cô nói rất nhiều, vừa khóc vừa nói lại ôm anh, nước mũi quệt lung tung dính hết vào áo người nào đó, cũng không biết câu nào làm anh cảm động, cuối cùng, anh quyết định ở lại không đi nữa.

Năm ấy, cô bốn tuổi, không biết là mình đã xấu xa tước đoạt đi tình thân mà anh đáng nhẽ phải được hưởng thụ.

Anh Hoài Ân thật không nhớ gia đình sao?

Anh ấy chưa bao giờ nói, nhưng cô biết, làm sao mà không nhớ chứ, cũng chỉ vì cô dùng một câu nói buồn cười của trẻ con mà uy hiếp anh “Em sẽ khóc a, dùng hết sức bình sinh, hết sức mà khóc đó!” để ngăn trở anh ấy.

“Huyên Huyên” Bả vai bị vỗ một cái, cô khẽ quay đầu lại, anh Hoài Ân ngồi bên cạnh cô thấp giọng hỏi: “Em đang nhìn cái gì đấy?”

“Thật là nhàm chán mà!”. Cô thở dài đáp, có ai ở trong Tiệc đính hôn của mình mà ngẩn người không, trong đầu lại còn suy nghĩ lung tung nữa chứ! Aii, nhưng mà mọi người cũng thật là kỳ cục đi.

Thế nhưng đem quá trình đeo nhẫn của bọn họ rút ngắn lại chỉ còn có mười giây, sau đó liền thoải mái đem mạt chược để lên bàn chơi nữa chứ. Lễ đính hôn cái gì, căn bản là tụ tập đánh mạt chược thôi!

Tai trái cô vừa nghe “Giang thượng nở hoa”, tai phải liền nghe “Lại tới nữa”. Tuy là bình thường cô chơi còn lớn tiếng hơn thế, chém giết cũng tuyệt đối không hề nương tay, nhưng hôm nay cô mới là nhân vật chính có được không, không phải mọi người nên chú ý tới cô nhiều hơn sao, hoặc là giả bộ một chút cũng được mà. Làm sao mà chả ai nghĩ đến thế này?

Những người này thật là quá đáng lắm mà!

“Em có muốn...trốn đi không?” Ngụy Hoài Ân nói nhỏ vào tai Tử Huyên.

Cái gì? Mắt cô lập tức phát sáng.

Được được được! Cô liền gật đầu răm rắp.

Thừa dịp mọi người không chú ý, hai người bọn họ liền tay trong tay cùng nhau lẻn ra ngoài.

Trước mặt là hoa cỏ thơm ngát, xung quanh ánh trăng lung linh chiếu sáng, đây mới chính là cảnh tượng về Lễ đính hôn trong mơ của cô đó!

Cả hai cùng nắm tay nhau, trên người trải đầy ánh sáng màu bạc, cô mím môi, len lén cười.

“Này Huyên Huyên, em cười cứ như vừa đi ăn trộm về vậy!”

“Làm gì có!” Cái này cô nhất định phải kháng nghị nha, có chỗ nào mà giống ăn trộm hả, cô là đang cười một cách ngọt ngào có được hay không?

“....Làm cho anh thật muốn hôn em.”


Bạn đang đọc Bậc Thang Thứ Mười Tám Hạnh Phúc của Lâu Vũ Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.