Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2129 chữ

CHƯƠNG 4

Cái gì? Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, ẩn giấu nụ cười ngọt ngào in sâu vào ký ức.

Một đêm đính hôn này, anh đứng dưới tàng cây trước nhà, vô cùng dịu dàng trao cô nụ hôn đầu.

Mãi cho đến thật lâu, thật lâu về sau, cô vẫn nhớ khoảnh khác này của bọn họ, như một loại rượu nguyên chất ấm ấp nhất cùng ánh mắt chung thủy, dịu dàng của anh in thật sâu trong lòng cô, không cách nào xóa nhòa, ngay cả sau này nhớ tới cũng sẽ mơ hồ mà xót xa.

Bầu trời thoáng đãng, gió nhè nhẹ lướt qua, không khí trong lành, mí mắt...bắt đầu nặng dần, không thể điều khiển mà nhắm lại, từ từ rủ xuống.

Cốp!

Phía sau bỗng nhiên có ai đó đá vào ghế cô, hại cô đang mơ mơ màng màng lập tức tỉnh lại.

“Ông lại muốn gì đây?” Cô oán hận nhìn về sau, trợn mắt nhìn Trịnh Húc Nghiêu hỏi.

Ánh mắt hắn trợn to, chớp chớp liên tục.

“Mắt ông bị tật hả?” Làm sao mà cứ run run như vậy.

“Tôi đang ra hiệu cho bà đấy, đồ đần này!” Nói rồi hắn liền đầy đầu ta ngước về phía giảng đường.

Thật thảm mà! Thầy giáo dạy số học dường như bị chọc giận không nhỏ, ánh mắt có thể giết người thì cô cũng chết mấy chục lần rồi đó, cô không khỏi gào thét trong lòng.

“Này Quý Từ Huyên! Cô cảm thấy mình ngồi quá thoải mái đúng không? Vậy đến phía sau đứng học đi.”

Cô biết ngay mà.

Thở dài, cô không thể làm gì khác mà cầm bài tập tiến về phía sau phòng học nghiêm túc đứng.

Không trách cô được nha, hai giờ sáng hôm qua cô mới ngủ, tất nhiên là ngủ không đủ rồi.

Tối ngày hôm qua, cô và anh Hoài Ân ngồi dưới gốc cây cùng nhau đếm sao, rồi nói mấy chuyện yêu đương ngớ ngẩn, không lâu sau anh đột nhiên hỏi một câu: “Nghe nói phía nam có một ngôi miếu Nguyệt lão rất linh nghiệm, em có muốn đi không?”

“Bây giờ hả?” Cô kinh ngạc trợn mắt hỏi. Anh Hoài Ân luôn luôn hiểu chuyện làm sao đột nhiên lại bốc đồng như vậy?

“Đúng vậy, là hiện tại.”

Nghe rất điên khùng đi, nhưng mà như vậy thì sao chứ>

Bên trong nhà liền truyền ra: “Lại tới nữa”, cô suy tư mấy giây liền gật đầu.

Coi như cô đang trong thời kỳ dậy thì phản nghịch đi!

Vào lúc này đây, bọn họ quyết định cứ phóng túng chính mình, tùy tiện một lần cũng được mà.

Vì vậy, Ngụy Hoài Ân cưỡi xe gắn máy, chở cô chạy một đường tới miếu Nguyệt lão. Bọn chắp tay trước ngực, cùng nhau quỳ xuống cầu xin Nguyệt lão ban cho mình nhân duyên cả đời vời đối phương, rồi xin một sợi tơ hồng, ở hai bên đầu đoạn tơ là mảnh giấy viết tên của cô cùng anh.

Sau đó, anh hướng về thần phật, cầu một lá bùi bình an, đem lá bùa cột vào sợi tơ hồng đó, thay cô đeo lên cổ.

Mặc dù lúc về nhà, cả hai đều bị mọi người mắng thật thảm, nhưng là trong vô thức, khi sờ vào lá phù bình an trên cổ kia, cô không thể giấu được nụ cười.

Cô thật sự tin, sợi tơ hồng này sẽ gắn kết bọn họ, phù hộ bọn họ tương thân tương ái đến hết kiếp này.

“Này, Bà bị khùng à? Bị phạt mà còn vui vẻ như vậy!” Trịnh Húc Nghiêu không biết từ đâu mò tới mà chọt chọt vào trán cô.

Cái gì? Cô nhìn xung quanh, hỏi: “Tan học rồi à?”

“Đã tan học lâu rồi, bà còn đứng đó làm cái gì nữa!”

Cô không thèm để ý tới hắn, đi thẳng về chỗ ngồi.

Nhưng mà, cô không để ý hắn cũng không có nghĩa là hắn sẽ để cô yên, có một loại người, thường được gọi tên là Không Biết Điều.

“Này, bà còn chưa nói cho tôi biết, ngày hôm qua đi đâu mà vội vã như vậy? Hôm nay còn luôn cười cười khúc khích, trông không khác gì đứa ngốc, bà trúng tà rồi hả?”

“Ông mới trúng tà!” Người này nói chuyện đúng là vô duyên mà, cùng với Chú Tư không khác nhau là mấy đâu.

Được rồi, hôm nay tâm trạng cô rất tốt, lười phải so đo cùng hắn.

“Này này này, mặt mày như vừa được mùa, không lẽ...” Hắn tối hôm qua đi chơi cùng đám bạn, vô tình nhìn thấy bọn họ, người ngắm ta, ta ngắm người a.

“Ý ông là sao?”

“Hôn nhau rồi hả.”

Vô lại!

“Tôi là thấy ông muốn tìm chỗ chết đúng không!” Một quyền của cô vừa đánh ra, hắn liền lập tức nhảy ra, bị cô dạy dỗ đến mức chạy như bị hổ rượt vậy.

Cô kiên quyết đuổi đến cùng, khi rượt hắn chạy đến trước phòng học, cô giơ tay tính bắt hắn lại không cẩn thận đụng phải một bạn học khác.

“A, rất xin lỗi.” Mặc dù đối với cái tên chết tiệt này cô chưa bao giờ khách khí, nhưng là đối với người khác, cô chính là cô gái điềm đạm đáng yêu, thông minh xinh đẹp nên không thể quên phép lịch sự thông thường được.

Bạn học đó liếc cô một cái, không nói thêm tiếng nào vượt qua.

Aii.. cô nhục chí cuối đầu.

“Nhân duyên của bà cũng không phải kém bình thường đâu.”

Trịnh Húc Nghiêu, người không có tư cách cười nhạo cô nhất chính là hắn nha!

Vì hắn ta, cô không thê nào giải thích được mà trở thành kẻ địch của không ít nữ sinh đó, lại còn không có lấy một người bạn nữ nào, ngược lại nhân duyên với người khác phái lại tốt đến phát sợ.

Sau này cô mới biết được, bạn học sau lưng khắp nơi đếu nói cô nhờ vào gương mặt xinh đẹp, đi khắp nơi dụ dỗ bọn con trai, không ưa cô bay bướm lả lơi như vậy...

Đó còn không phải là do các người cùng nhau cô lập cô hay sao, chỉ có bạn học nam mới chịu cùng cô nói chuyện thôi, không phải là cô chủ động chạy đi dụ dỗ người khác mà.

Lúc mới đầu, cô cũng cảm thấy rất buồn, bề ngoài hoàn toàn giống mẹ, lớn lên xinh đẹp là lỗi của cô sao, lại còn bị nói cuộc sống riêng quá lộn xộn nữa. Từ đầu tới cuối, bạn trai của cô chỉ có một người thôi, người ta còn rất là chung thùy với anh ấy nữa đấy.

Hơn nữa cái tên Trịnh Húc Nghiêu còn chơi xỏ, cứ quấn lấy cô như vậy, nhín hắn bị cô gọi tới gọi lui, một đám chị em thầm mến hắn còn không đau lòng muốn chết sao, càng thêm quyết tâm mà ghét bỏ cô. Làm như cô muốn hắn quấn lấy lắm vậy.

Cô cũng không hiểu nỗi nữa, khi còn bé hai người cùng lớp, hắn ngồi kế bên cô, là một bé trai cực kỳ quậy phá, mỗi ngày đều lấy đồ của cô mà phá hư, bẻ gãy bút máy, kéo tóc cô, vén váy lại còn hại cô té thật thảm... Cho nên cô cũng không lần nào chừa sắc mặt tốt cho hắn xem, cũng không hiểu quấn lấy cô như vậy thì có gì vui?

“Này, đây là cái gì?” Mới vừa rồi, cái tên vốn đã chạy ra khỏi phòng học vòng trở lại, chờ cô kịp phản ứng hắn đã phát hiện ra sợi dây tơ màu đỏ được giấu hờ sau cổ áo cô, thuận lợi lấy mất lá bùa bình an.

“Ông làm cái gì vậy, trả lại cho tôi!”

“Tôi chỉ mượn nhìn một chút thôi mà, bà đứng có hẹp hòi như vậy chứ.” Nhìn Trịnh Húc Nghiêu quan sát lá bùa bình an sáng ngời trên tay, lòng cô bây giờ đã gấp như lửa đốt rồi, thấy động tác hắn càng nhanh, thân hình chuyển động dễ dàng tránh thoát tay cô, cười cười thảy lên thảy xuống lá bùa kia.

Cô thử bắt lấy mấy lần đều không thành công, nhìn lá bùa màu vàng nhạt lượn lên lượn xuống trên tay hắn. Lửa giận của cô liền bốc lên tận trời.

“Tôi nói trả lại cho tôi, ông nghe không hiểu sao?” Cô tức giận nói.

Cái lá bùa bình an nho nhỏ này là vật bảo vệ tình yêu của cô và anh Hoài Ân, không ai được phép đụng vào!

Chưa từng thấy qua cô nổi giận đùng đùng như vậy, Trịnh Húc Nghiêu đại khái cũng bị hù không nhẹ, thu hồi tâm ý chơi bời, hắn liền ngoan ngoạn hai tay dâng lên, trả lại cô, trong miệng cũng không quên lẩm bẩm: “Trả lại cho bà, quỷ hẹp hòi, cũng không phải chỉ là...”

“Ông còn nói nữa!”

“Được rồi, được rồi, không nói nữa là được chứ gì.” Biết được đã chọc cô tức giận, hắn bắt đầu ăn nói khép nép: “Bây giờ tôi biết là bùa bình an này đối với bà rất quan trọng rồi, về sau không lấy ra đùa giỡn nữa, bà đừng tức giận có được không?”

“Ông cút ngay!” Cô quát.

“Không nên như vậy nha, bà cười trông rất đáng yêu đó, đừng có nghiêm cái mặt lại nữa, cười một cái đi..”

Hắn mặt dày mày dạn, hai tay đặt trên vai cô, dù cô đẩy ra vài lần hắn lại vẫn như cũ mà quấn lấy: “Ông tránh ra đi, hôm nay tôi trực nhật, phải đi lau bảng rồi.”

“Bà ngồi, bà ngồi đi, tôi giúp bà lau là được.”

Hừ, coi như cùng biết thức thời đấy.

“Tránh ra, ông là cái gì của tôi mà muốn giúp là giúp hả?”

Cô đoạt lấy khăn lau bảng nhưng cái bảng đen này cũng quá cao rồi, cô nhảy lên nhảy xuống, thật là khổ tâm quá đi mà.

Thầy giáo này thật sự không hiểu được nỗi khổ của học trò mà, cũng không nghĩ tới cô vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, bảng thì cao như vậy, chân ngắn như cô làm sao mà lau tới chứ.

“Nhìn lại vóc dáng của mình đi, còn dám cậy mạnh sao.” Hắn liền đoạt lấy khăn lau, chỉ cần hai ba cái quơ tay đã lau sạch sẽ cái bảng rồi.

“Ông cứ như mấy con gà mẹ ấy.”

KHông thể trách cô có thái độ ác liệt như vậy với hắn nha, mọi thứ của cô đều hoàn mỹ như vậy, khuyết điểm duy nhất chính là do hắn mà ra nha.

Năm lớp bốn tiểu học, hắn đẩy ngã cái ghế của cô, làm hại cô bị thương cái trán. Mọi người cũng biết mà đúng không, dung mạo đối với con gái có khác gì tính mạng đâu, có thể xinh đẹp thì càng tốt, nếu không thì ưa nhìn cũng được, dù sao cũng không thể để lại vết sẹo nào được, nếu như gương mặt có vấn đề gì thì cả đời đều xong rồi.

Lau xong cái bảng đen kia, cô liền ra ngoài rửa tay, hắn vẫn “âm hồn bất tán” theo sát phía sau cô.

“Nói gì thì nói, rốt cuộc ngày hôm qua bà cùng Ngụy Hoài Ân đi đâu tâm tình hả? Đêm xuân đáng giá ngàn vàng? Khó trách mới sáng sớm tinh thần liền không tỉnh táo rồi, mau nói để tôi hâm mộ xem.”

Đầu tên này thật là đen tối quá rồi.

Không muốn bị hắn tiếp tục làm phiền, cô giơ tay tắt vòi nước, nâng tay phải quơ quơ trước mặt hắn, nói: “Ông thấy không, chính là cái này này.”

“Á, thật là sáng nha, rất chói mắt.” Hắn giả bộ phối hợp giơ tay che mắt nói.

Cô tường như vậy là xong rồi, ai ngờ sau ba giây, hắn liền phóng ra một câu: “Trộm được?”

Thật là muốn đập chết hắn mà.

“Cái gì mà trộm hả, đây là nhẫn đính hôn của hai đứa tôi, OK?”

Hắn dường như có chút kinh ngạc, sửng sốt một chút.

“À...” Hắn kéo dài một lúc, lại hỏi: “Cùng ai?”


Bạn đang đọc Bậc Thang Thứ Mười Tám Hạnh Phúc của Lâu Vũ Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.