Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con bán nhà lòng không đau

Phiên bản Dịch · 1744 chữ

Vui sướng còn không có đi qua, Dương quản sự nhất thời nhớ đến thiếu gia nói đến chuyện muốn bán đất liền nụ cười trên mặt đều ngưng trệ.

Ngay tại lúc này, có người gào khóc kêu to, chạy nhanh tới ôm lấy Phương Kế Phiên bắp đùi khóc lóc ai oán: "Thiếu gia, thiếu gia ngài không thể bán đất a. Thiếu gia, chuyện bán đất cái này... Đây chính là muốn bị thiên lôi đánh a, không những thế còn bị toàn kinh thành cười nhạo, đều đâm vào cột sống của Phương gia, nếu Bá gia mà biết thì... ô...ô..."

Nguyên lai người chạy tới chính là Đặng Kiện, nước mắt nước mũi hắn chảy ròng ôm chặt lấy Phương Kế Phiên bắp đùi, khóc thất thanh.

Sắc mặt Dương quản sự cũng không tốt, bán...bán đất... Mới vừa rồi hắn còn nghĩ trừ Phương thiếu gia sẽ suy nghĩ những chuyện không biết xấu hổ ra thì còn có ai có thể hỏi ra những chuyện như vậy mà trong lòng thật vui vẻ vì điều đó chứng tỏ bệnh của thiếu gia đã khỏi.

Nhưng hắn đã trở lại hiện thực, thật muốn bán a.

Dương quản sự phốc thông một cái trực tiếp quỳ xuống, nói: "Thiếu gia, Đặng Kiện nói đúng. Không thể bán a. Nếu bán thì Nam Hòa Bá tước phủ chúng ta sẽ trở thành trò cười thiên hạ. Nếu thiếu gia cần bạc thì nói cho tiểu nhân. Lão Lưu, lão Lưu, khố phòng hiện tại có bao nhiêu bạc?"

Hốc mắt Lưu kế toán ửng đỏ, ôm ngực mình, cảm thấy vô cùng đau đớn cũng khóc không thành tiếng: "Thiếu gia, già trẻ nhà tiểu nhân đều từng phục vụ lão thái gia, lão gia còn cả thiếu gia, phủ Nam Hòa Bá tước dầu gì cũng là... Cũng là thế gia ở trong kinh, đất này không thể bán, không thể bán a, bán đất, gia nghiệp cũng lụn bại!"

Rất có đạo lý. Vào thời đại này, mọi người thường đem đất so với trời còn trọng yếu, chuyện bán sản nghiệp của tổ tiên chỉ có những tên thiếu gia phá tài phá của làm ra. Phương Kế Phiên cũng bị bọn họ thuyết phục: "Các ngươi nói rất đúng. Bán đất là việc chỉ có những thằng phá của làm tuy nhiên các ngươi ra ngoài hỏi thăm xem trong cái kinh thành này thì ai là đứa phá của nhất?"

Phương Kế Phiên ưỡn ngực, khí thế bừng bừng. Giờ khắc này hắn có chút kiêu ngạo. Thằng con phá gia chi tử cũng rất tốt a. Tỷ như bán đất, người ta không dám bán ta liền dám. Tại sao lại không muốn dùng tiền đẻ ra tiền, không muốn nhân cơ hội kiếm một món lớn?

"Các ngươi khóc cái gì? Ai dám khóc ta liền chặt đứt chân của hắn. Phải cười... Các ngươi không biết quy củ ở trong phủ? Ta chính là con trai duy nhất của phụ thân. Hiện tại phụ thân đang mang binh đi diệt kẻ gian, chuyện ở nơi này do bổn thiếu gia định đoạt, ai dám phản đối?"

Nhìn Phương Kế Phiên nhe răng toét miệng, Đặng Kiện, Dương quản sự, Lưu kế toán hít một hơi khí lạnh.

Bọn họ hiểu tính khí của thiếu gia như thế nào. Từ trước đến giờ, mỗi khi thiếu gia sinh khí sẽ sinh sinh đem người đánh chết. Vì vậy mọi người không dám khóc lớn chỉ thấp giọng thút thít.

"Ta nói bán là bán. Hiện tại bắt đầu cái gì bán được thì bán đi."

Lúc này quyết không thể nhụt chí. Chỉ cần có chút mềm lòng khẳng định sẽ không trấn áp được họ.

Lưu kế toán khóc sướt mướt nói: "Thiếu gia, có thể thông báo cho bá gia một tiếng?"

"Không cần, lão... " Phương Kế Phiên vốn định kêu lão ba nhưng thân thể thoáng run một cái. Không đúng, không nên kêu lão ba, thiếu chút nữa thì lộ tẩy. Hắn liền nhe răng, lộ ra dáng vẻ hào phóng: "Thông báo cho lão nhân kia làm gì, bổn thiếu gia nói bán là phải bán."

Thiếu gia đại phát lôi đình để người làm trong phủ sợ hãi. Người hầu trung thành Đặng Kiện đã bị ngất xỉu, Lưu kế toán vì đứng tim cũng được mang đi cứu chữa.

Đến sáng sơm ngày kế, mặt trời lên cao ba sào, Phương Kế Phiên đang được tiểu Hương Hương phục thị, đôi mắt Đặng Kiện sưng to như hai cái bóng đèn. Nghĩ đến tối qua khi tỉnh lại, lại khóc lớn một hồi, Phương Kế Phiên không để ý đến hắn nhưng nghĩ tới một lát nữa đại phu tới khám bệnh, để không bị ghim kim vì vậy tặc hề hề nhìn tiểu Hương Hương nói: "Tiểu Hương Hương, một ngày không thấy, ngươi lại trưởng thành. Tới, thiếu gia,... "

Mắt tiểu Hương Hương đỏ lên, không dám nhúc nhích. Phương Kế Phiên còn tưởng nàng sẽ tránh né để mình thuận sườn núi bò xuống nhưng thấy nàng đứng im như cọc gỗ thì không khỏi kêu khổ, trong lòng kêu to: "Ngươi tránh đi nha... "

Không biết làm sao, chỉ đành đưa tay heo hướng tiểu Hương Hương bóp một cái, cảm xúc mềm mại này làm Phương Kế Phiên xấu hổ, bất quá,... lại lớn như vậy. Trong lòng hắn rung động, không sờ không biết a.

Tiểu Hương Hương với đôi mắt đỏ hoe cho Phương Kế Phiên đeo lên túi thơm. Thấy gương mặt đẹp của nàng ngửa lên với hai hàng nước mắt, Phương Kế Phiên không khỏi áy náy, trong lòng vừa đau vừa mắng tên Phương Kế Phiên trước kia thật đê tiện. Đặng Kiện ở một bên nói: "Thiếu... thiếu gia, người mua tới."

"Tới tốt." Phương Kế Phiên thoát khỏi cảnh lúng túng, lấy quạt ra phe phẩy vài cái: "Đi, đi gặp hắn một hồi."

Theo Đặng Kiện vào sảnh chính hắn thấy một thương nhân bụng phệ đang chờ đợi, tựa hồ sau khi đến Phương gia thì người cũng lùn đi một đoạn, thần sắc có vẻ bất an. Vừa nhìn thấy Phương Kế Phiên tới liền không ngừng đứng dậy hành lễ: "Tiểu nhân Vương Kim Nguyên ra mắt công tử."

Phương Kế Phiên đại mã kim đao ngồi xuống, gác chân, thu quạt, vỗ mấy cái lên mặt bàn: "Không cần đa lễ, chuyện bán đất ngươi đã biết đi, có muốn đi xem đất không?"

"Không.. Không dám." Vương Kim Nguyên thận trọng cười trừ, cố hết sức để mình trong vô hại hơn. Vị tiểu gia này nhưng là con nhà giàu nổi danh a, nếu không cẩn thận nói sai điều gì, ai biết được mình có thể đi ra ngoài hay không. Hắn cười như một đóa hoa cúc: "Phương công tử, tiểu nhân nào có không biết, đất là đất thượng hạng, tính theo giá thị trường ít nhất cũng ba hai lượng bạc. Sáu vạn mẫu đất chí ít cũng sáu bảy chục ngàn không thành vấn đề. Vả lại năm nay là một năm khó khăn, người bán thiếu mà người mua nhiều, chỉ cần công tử chịu bán thì tiểu nhân sẽ rộng túi một ít không để đại nhân chịu thiệt."

Mới sáu bảy chục ngàn...

Phương Kế Phiên có chút tiếc nuối.

Có thể suy nghĩ tỉ mỉ một chút, một lượng bạc quy ra tiền thời sau không sai biệt lắm tầm hai trăm khối, sáu bảy vạn lượng vậy thì cũng tương đương với mấy trăm triệu.

Nhưng Phương Kế Phiên chưa cam tâm: "Chỉ những thứ này?"

Vương Kim Nguyên vẫn cười ha ha nhưng trong lòng đối với Phương Kế Phiên khinh bỉ vô cùng. Con cháu phủ Nam Hòa Bá tước đều là những hán tử, vì triều đình lập vô số công lao nhưng không hiểu đến đời này lại sinh ra một thế hệ như vậy. Nếu là con của ta thì thà đoạn tử tuyệt tôn cũng phải tự tay bóp chết.

Cảm khái trong lòng một phen, Vương Kim Nguyên cười kha nói: "Công tử, giá tiền này đã không thấp."

Phương Kế Phiên đỉ đành bỏ qua, dẫu sao hắn là bại gia chi tử, không thể ở trước mặt người ta hiển lộ mình có thể khôn khéo trong mua bán vì vậy vung tay lên: "Được, cứ quyết định như vậy. Tiểu Đặng Đặng, cho vị này... vị này...quản con mẹ nó là ai châm trà. Ha ha, bổn công tử thích nhất là kết giao bằng hữu. Tới tới tới, ngồi xuống đi."

Vương Kim Nguyên lúng túng muốn chết nhưng lại không dám không theo, ngoan ngoãn khom người ngồi xuống chờ Đặng Kiện đi châm trà. Thấy Phương Kế Phiên không lên tiếng ngồi xoay quạt liền cảm giác mắt mình nhìn đâu cũng không được, bỗng hắn phát hiện thấy một bức vẽ trên tường, không nhịn được nói: "Quả nhiên Phủ Nam Hòa Bá tước không giống những phủ đệ khác. Người bình thường mà có được bức Tình Xuyên Tiễn Khách Đồ này nếu không làm vật áp đáy hòm thì không được, không người phủ Bá tước lại đem nó ra treo trong phòng khách. Tiểu nhân thật sự mở rộng tầm mắt."

Ừ?

Vương Kim Nguyên vốn muốn mượn cơ hội thổi phồng lên một chút, làm dân mua bán mà, miệng dù sao cũng phải ngọt chút, nhất là gặp phải dân lăn lộn lâu năm. Có thể nhưng Phương Kế Phiên nheo mắt lại, đột nhiên đánh hơi được cơ hội làm ăn: "Giá bao nhiêu?"

"Cái gì giá bao nhiêu?" Vương Kim Nguyên trợn mắt hốc mồm.

Ánh mắt Phương Kế Phiên lấp lóe nhìn chằm chằm hắn nói: "Dĩ nhiên là bức họa này, có thể bán được bao nhiêu?"

"Nghĩ đến cũng phải mấy trăm lượng bạc đi. Tuy đây là danh tác của Triệu Nguyên nhưng nó được ra đời không lâu, so với những bức tranh cổ khác vẫn còn kém một chút."

Phương Kế Phiên lên tinh thần, vỗ bàn một cái: 'Bán."

"Cái này... Cái này... Cũng bán?" Vương Kim Nguyên chấn động nhìn Phương Kế Phiên.

...

Bạn đang đọc Bại Gia Tử Triều Minh của Thượng Sơn Đả Hổ Ngạnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jame_Raleigh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 322

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.