Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá của

Phiên bản Dịch · 1744 chữ

Còn không chờ Vương Kim Nguyên khôi phục từ trong khiếp sợ, Phương Kế Phiên lại như phát hiện ra đại lục mới, chỉ bàn ghế nói: "Bàn ghế này thế nào?"

"Được, chế tạo bằng Kê Mộc, nhìn có vẻ xuất từ danh tượng, tuy có chút mới nhưng trong thành lại có rất nhiều người thích cất giữ những vật như thế này."

"Bao nhiêu bạc?"

"Bộ này?"

Phương Kế Phiên hào hứng nói: "Không chỉ đấy đâu, nhanh nhanh nhanh, chúng ta cùng đi xem qua một chút, Phương gia ta có rất nhiều thứ tốt."

Lời vừa nói xong liền kéo tay Vương Kim Nguyên chạy ra khỏi phòng khách.

Đặng Kiện vừa bưng trà đi vào thiếu chút nữa đụng đầu vào Phương Kế Phiên. Vừa thấy hắn Phương Kế Phiên vui vẻ: "Tiểu Đặng Đặng, đi, cho vị này ai... ai... ai đây dẫn đường, dẫn hắn đi xem nhà chúng ta."

Vương Kim Nguyên cảm thấy mình sắp điên lên.

Thật sự là mở rộng tầm mắt. Tên bại gia tử này định đem toàn bộ Phương gia bỏ túi bán đi, hắn thiếu bạc như vậy? Chẳng lẽ là đánh bạc thua, hay là...

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều liền bị Phương Kế Phiên kéo, bắt đầu "thưởng thức" từng gian nhà.

"Đây là Thu Sơn đồ, giá trị không hề rẻ, sợ là phải hơn ba trăm lạng."

"Cái này... Lại có nhiều đồ gia dụng làm từ Kê Mộc như vậy. Cái giường này là đồ tốt a. Nhìn qua có thể biết được xuất từ danh tượng. Ngài nhìn cái mộng xem, không thể phát hiện được chỗ ghép nối. Một bộ này sợ không có một trăm năm mươi lạng bạc..."

Đặng Kiện trợn mắt hốc mồm, thiếu gia, ngay cả cái giường mà người cũng muốn bán?

Phương Kế Phiên chợt nghĩ tới trong phủ còn có thư phòng liền kéo Vương Kim Nguyên đi tới. Vào bên trong, đôi mắt Vương Kim Nguyên sáng lên, ánh mắt không dời nổi ra khỏi những chiếc kệ.

Chỉ thấy trên kệ bày đủ các loại vật phẩm làm từ đồng xanh cùng đồ sứ thanh hoa. Vương Kim Nguyên xuất thân là thương nhân nên vẫn có chút kiến thức, hắn kích động tiến đến, cầm lên một bình sứ thanh hoa nói: "Đây là bình rượu men Tống Diêu... Thiên sát, ta nhìn một chút..."

"Đừng xem." Phương Kế Phiên kéo hắn lại: "Cũng là hàng thật, chả lẽ Phương gia còn bày hàng giả sao? Nói đi, giá tiền."

Vương Kim Nguyên nhìn hoa cả mắt, trong miệng nói: "Nếu như những thứ này đều là thật... Chỉ sợ... Chỉ sợ cộng thêm những thổ địa kia, tranh chữ, đồ dùng trong nhà, ít nhất... " Hắn nuốt nước miếng một cái mới nói tiếp: "Ít nhất có thể bán một trăm mười ngàn lượng bạc. Trong này có không ít đều là kì trân a, mọi người muốn mua đều mua không được. Công tử... Coi là thật... Coi là thật... "

"Thiếu gia... " Bên tai Phương Kế Phiên truyền đến một tiếng kêu thê lương. Đặng Kiện lập tức ngã nhào xuống đất, ôm lấy hai chân của hắn, hét lớn: "Thiếu gia không thể a. Thiếu gia ngay cả giường cũng bán thì nay mai ngài cùng Bá gia ngủ ở đâu? Còn có những thứ này đều là vật mà lão gia yêu quý, lúc Bá gia ở nhà mỗi ngày đều cẩn thận lau chùi. Những thứ này đều là vật tổ truyền, gia truyền a..."

Phương Kế Phiên sớm đã không chịu nổi Đặng Kiện lèo nhèo. Ngày trước mình ngại không đủ cặn bã mà hơi bình thường một ít, hắn liền gọi người đến ghim kim, bây giờ bổn thiếu gia khôi phục bản sắc phá gia chi tử, ngươi khóc cái gì!

Phương Kế Phiên chỉ Đặng Kiện nói: "Tên này, bao nhiêu tiền?"

"A... " Vương Kim Nguyên chưa tỉnh hồn lại.

Phương Kế Phiên liền cắn răng nghiến lợi nói: "Ta nói tên này ngươi có thu không? Có thể bán bao nhiêu?"

Vương Kim Nguyên dù sao cũng là dân chuyên nghiệp, hắn quan sát trên dưới Đặng Kiện đang lăn lộn trên đất một chút rồi ôm lấy bụng bự, cười ha hả: "Tuổi còn trẻ, đáng tiếc làn da không tốt, sợ là các phu nhân không thu, người quá gầy gò sợ không có sức, dù gánh nước làm việc vặt cũng không thuận tay. Cái này... Trừ ăn cơm ra cũng không có ích lợi gì. Không đáng tiền, không đáng tiền. Tối đa ba lượng bạc."

Nhất thời Phương Kế Phiên lộ ra vẻ tiếc nuối, mới ba lượng bạc? Thôi, bổn thiếu gia là người làm đại sự, ba lượng bạc bán không đáng giá lắm, miễn cưỡng giữ lại dùng đi.

Hắn rất nhanh cười: "Ngươi nhìn một chút, còn có cái gì đáng tiền, không cần khách khí, nói cho bổn công tử biết."

Vương Kim Nguyên sợ hãi. Thật ra hắn đang muốn đánh bài chuồn, mặc dù cuộc mua bán này có thể lấy được lợi ích phong phú nhưng khi gặp một bại gia chi tử như thế này, thậm chí hắn không khỏi suy nghĩ đây là vụ lừa đảo.

Tuy nhiên lời kế tiếp của Phương Kế Phiên đã bỏ đi nghi ngờ của hắn: "Giá tiền chúng ta thương lượng lại một lần nữa, tính xong hết rồi liền kêu người đến dọn đi. Mai ta sẽ kêu Kinh Triệu phủ đến đảm bảo, ký khế ước. Bạc thì ngươi chuẩn bị tốt, bổn công biết một lượng bạc lớn như vậy cần thời gian xoay sở, không sao, không gấp."

Vương Kim Nguyên thở phào một cái, lúng túng cười nói: "Công tử thật... Thật là không nhiều... không nhiều." Hắn luôn luôn khéo đưa đẩy lúc này lại không thể tìm nổi một từ, thật vất vả mới tìm được một câu hợp với không khí: "Tính tình thật không nhiều người có a."

Phương Kế Phiên cười, nghịch cây quạt trong tay, nhưng trong lòng lại đang thờ dài. Phải, cái danh phá gia chi tử coi như vững rồi, nếu không phải vậy thì việc mình bán nhà còn có chút gánh nặng đạo đức, bây giờ tốt lắm, cả người đều thoải mái.

Tiễn Vương Kim Nguyên đi, quản sự, kế toán, còn có Đặng Kiện liền từng cái phốc thông quỳ xuống, bắt đầu khóc tang.

"Thiếu gia, phải nghĩ lại a."

"Bệnh của thiếu gia mới tốt lên, chúng tiểu nhân vô cùng vui vẻ nhưng... "

Phương Kế Phiên than thở, trong lòng có chút đồng tình với họ. Những người này thật sự tốt với mình, mình không nên để bọn họ kinh sợ như vậy. Tuy nhiên, khi trong lòng vừa mới gợi lên sự đồng cảm thì hắn lại thấy vị đại phu kia ở bên ngoài dáo dác.

Phương Kế Phiên nhìn thấy đại phu râu dê thì trong lòng hoảng sợ, vỗ oanh một cái lên mặt bàn, nghiêm nghị quát lên: "Nhìn cái gì vậy?"

Đại phu lúng túng cười: "Tiểu nhân nghĩ... Công tử bệnh nặng mới khỏi, sợ công tử lại tái phát cho nên liền..."

Phương Kế Phiên cảm giác đầu có chút đau đớn, nhớ lại cảm giác bị kim châm vào ót, hít sâu một hơi, cái đcm, đây chính là không để cho ta thành người tốt đi.

Hắn không chút do dự nhặt cây quạt lên, hướng đại phu đập tới.

Lần này trời phù hộ cuối cùng cũng đập trúng đầu đại phu.

Đại phu sờ một cái, có chút đau, sau đó nước mắt tí tách rơi xuống.

Phương Kế Phiên cả kinh, hắn chỉ tiện tay đập, biểu hiện một chút rằng mình rất bình thường, trong lòng lại thấy ngượng ngùng, không nhin được hỏi: "Khóc cái gì?"

Đại phu lau nước mắt, cảm khái: "Hôm nay không cần chẩn bệnh. Bệnh của công tử đã khỏi. Lão phu cảm ân của Bá gia, bình thường được các loại ban ơn mà nay có thể trị hết cho công tử, thật là may mắn. Được, lão thiên có mắt, liệt tổ liệt tông Phương Gia có đức a..."

Con ngươi Phương Kế Phiên co lại.

Trong lòng hắn nghĩ liệt tổ liệt tông Phương gia nếu thật có linh thì tối nay chắc chắn sẽ bóp chết ngươi.

Bệnh của Phương công tử đã khỏi, đây chính là đề tài mà toàn thành bán tán hiện nay.

Phía bên phải cửa chính có là một tiệm rượu, chưởng quỹ đang cầm bàn tính, trừ việc mỗi ngày đem các con tính đánh bang bang thì chính là không biết mệt nói chuyện này cùng với tửu khách.

"Khỏe thật, tuyệt không giả. Tằng đại phu thật là diệu thủ hồi xuân. Đây là thật, là thật, lời lão phu nói còn giả sao? Không tin? Tốt, ta nói cho ngươi biết, hôm qua Vương đông gia còn đến cửa đi, ngươi đoán thế nào? Phương công tử còn muốn bán đất đâu, không chỉ bán đất mà nhà cũng bán, cái gì đáng tiền đều bán, đây không phải phong cách chỉ có Phương thiếu gia mới làm được ư? Ngươi còn không biết được đi, vào sáng sớm lão phu nhìn thấy phủ doãn phủ Kinh Triệu đi theo Vương đông gia đứng ra bảo đảm, nghe nói đều đã kí tên đồng ý, lúc đó Phương thiếu gia còn rất cao hứng đâu. Lúc bọn họ đi, Phương công tử tự mình tiễn ra khỏi cửa, hướng bọn họ vẫy tay chào còn rêu rao nói lớn, nói một chút cái gì mà còn thấy thích thì lại đến. Bình thường mặt của Vương đông gia dày đáng sợ lại cảm thấy xấu hổ, không có mặt mũi gặp người, dáng vẻ rất chột dạ."

Bọn tửu khách nghe vậy thấy làm kỳ, người hiểu được nội tình liền lập tức gật gật đầu: "Nếu vậy thì không sai, Tằng đại phu là thần y a."

"Cũng không phải ư? Tằng đại phu giờ hồng quang đầy mặt, thời điểm ra vào Phương phủ cũng mang gió đâu, khuôn mặt đều đầy vẻ đắc ý."

Bạn đang đọc Bại Gia Tử Triều Minh của Thượng Sơn Đả Hổ Ngạnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jame_Raleigh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 299

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.