Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi chơi nào 1

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

Chương 18: Đi chơi nào 1

Nhóm Dịch: 1 0 2

Người bình thường ai dám nhổ râu hùm, động đến vảy rồng của Từ Kiêu? Người duy nhất dám tự xưng là lão tử trước mặt Từ Kiêu và động thủ chỉ có một, chính là Từ Phượng Niên dẫn Bạch Hồ Nhi Nam Cung Phục Xạ vào Vương phủ.

Lúc này, thế tử điện hạ dùng vài câu giới thiệu phong cảnh Vương phủ cho Bạch Hồ Nhi chỉ biết một cái họ, Từ Phượng Niên như chính hắn đã nói, không chịu được khổ, không học được võ, rõ ràng có kho vũ khí mà tất cả võ giả thiên hạ đều mơ ước, nhưng chỉ biết xem những tạp thư tầm thường trong đó, do đó Từ Phượng Niên không có nhiều cảm nhận huyền diệu về sát khí ba bước một trong những góc khuất của Vương phủ, còn Bạch Hồ Nhi thì không dám mất cảnh giác.

Đi đến dưới Đình Thính Triều nguy nga tráng lệ, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đình, ánh mắt phức tạp, nói là đình thì thực ra là một tòa các lâu chính hiệu, đỉnh nhọn, mái cong nhiều lớp, nhìn bốn phía như một.

Từ Phượng Niên cười nhẹ:

"Đối với bên ngoài tuyên bố là sáu tầng, nhưng bên trong thực tế có chín tầng, số bắt đầu từ một đến chín, nhưng e ngại có người ở kinh thành ăn no rửng mỡ sẽ nói lời gió mát, nên mới thành ra như thế này.

Như ngươi thấy, bốn tầng dưới có hành lang bên ngoài, tầng năm và sáu có thể làm sảnh quan sát. Tầng trên cùng không bày bất kỳ sách vở đồ vật nào, trống không. Trong các lâu có năm người chuyên phụ trách sắp xếp bí kíp võ học theo độ khó từ dưới lên trên, hẳn là những kẻ thủ các mà giang hồ đồn đại, đều là những lão già ta quen từ nhỏ, thần xuất quỷ một(*).

Người chép sách chỉ có một, ta học thư họa và hội họa với hắn, một tên bệnh lao, giống quỷ hơn quỷ, nhưng vẫn nghiện rượu như mạng, mỗi lần ta lên lầu đều phải mang rượu cho hắn.

Nếu nói thủ các võ nô là cao thủ, ta tin, còn nếu sư phụ nửa vời của ta là, ta sẽ nhảy xuống từ tầng chín."

(*) thần xuất quỷ một: bí ẩn và đầy uy lực.

Bạch Hồ Nhi không được voi đòi tiên yêu cầu vào các, ngay cả cảnh vạn lý triều thiên trong hồ cũng không thưởng thức, quay người rời đi, nhàn nhạt nói:

"Trước tiên ngươi lấy cho ta một bộ ‘Tu di giới tử’ ra, Tháp Lâm tự, thánh địa Phật môn chỉ có nửa bộ tàn khuyết, trong các hẳn có nửa bộ còn lại, tổng cộng sáu quyển, ta lật sách nhanh, từng quyển một quá phiền phức, đối với ta cũng không có lợi, bởi vì tiền rượu ngươi lên lầu ta trả, Tú Đông và Xuân Lôi ta chỉ có thể cho ngươi một trong hai, nên ngươi ít lên lầu vài lần, ta sẽ yên tâm hơn."

Từ Phượng Niên hơi mang giọng thương lượng hỏi khẽ: "Ta có thể lấy Xuân Lôi không?"

Bạch Hồ Nhi quả nhiên là người sảng khoái, không chút do dự đáp: "Được."

Từ Phượng Niên kinh ngạc: "Ngươi thật sự nỡ sao?"

Bạch Hồ Nhi rời đi thẳng thừng, bình tĩnh nói: "Trên đời này không có thứ gì là không nỡ buông tay."

Từ Phượng Niên đi theo sau, nhếch mép, lẩm bẩm không đồng tình: "E là chỉ có người cô độc mới có tư cách nói câu này."

Bạch Hồ Nhi ở lại một viện tĩnh mịch không xa phủ thế tử, sống những ngày mà Từ Phượng Niên cho là cực kỳ buồn tẻ, thức trắng đêm, thế trận chỉ thiếu không đục tường trộm sáng, treo cổ đọc sách.

Ban đầu Từ Phượng Niên còn muốn kéo mỹ nhân này đi thưởng ngoạn phong cảnh, nhưng rồi thôi, ngoài việc vào viện đưa sách thì là đi đến Đình Thính Triều trả sách, chỉ là khi đưa sách thì trò chuyện vài câu, đều là hỏi qua loa về chuyện giang hồ.

Ví dụ như hỏi Bạch Hồ Nhi trong mười cao thủ thiên hạ, ai mới là người đạt đến đỉnh cao, bốn đại mỹ nhân kia có thực sự là chim sa cá lặn hay không, đều là những câu hỏi ngây thơ của người ngoài cuộc.

Bạch Hồ Nhi lưu lạc nơi đất khách nhưng không có ý định phải nương nhờ ai, phần lớn đều không trả lời.

Từ Phượng Niên không thể làm gì, nhưng thu hoạch duy nhất là bây giờ Bạch Hồ Nhi lạnh lùng kia đã đồng ý cho hắn chạm vào hai thanh đao Tú Đông và Xuân Lôi, thậm chí không ngại hắn rút Tú Đông ra, tự vui tự chơi vài thế kiếm vụng về.

Đối với chuyện này, Đại trụ quốc nhắm một mắt mở một mắt, từ đầu đến cuối không hỏi han nửa lời.

...

Tin thế tử điện hạ trở về thành vừa lan truyền, cùng ngày đã có một tên công tử nhà giàu ở Lăng Châu thân thiết với Từ Phượng Niên chạy đến, lúc đó hắn còn đang ngủ say sưa, Đại trụ quốc liền đuổi hết đi.

Cho đến bây giờ, mới có người có thể vào phủ quấy rầy, một người là Nghiêm Trì Tập, nhị công tử của Nghiêm Giới Khê, mục sứ Lăng Châu, một người khác là Lý Hàn Lâm, công tử họ Lý ở Phong Châu khét tiếng.

Người trước vì tên có âm gần không may, nên bị những tên công tử nhà giàu ở mấy châu quận lân cận gọi là "Gia ăn gà", nhưng lại là một quân tử chính nhân hiếm có, một tên mọt sách, chỉ là học hơi đáng yêu, chuyện nhỏ thì mơ hồ, chuyện lớn thì suy nghĩ thấu đáo.

Bạn đang đọc [Bản Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trang1256
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.