Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Luận Siêu Hình

Phiên bản Dịch · 2765 chữ

Edit: hà hố

Ngày 24 tháng 9 năm 2004 là sinh nhật chín tuổi của Lâm Tri Hạ.

Giang Du Bạch ghi nhớ thật kỹ ngày này.

Trước đây, Giang Du Bạch đã có một vị gia sư mới dạy kèm ở nhà —— người này tốt nghiệp từ một đại học rất tốt. Trường đại học này xếp hạng thứ năm toàn quốc, riêng viện toán học còn xếp thứ ba.

Giang Du Bạch hỏi dò gia sư mới: "thầy có từng nghiên cứu vật lý không ạ?"

Vị gia sư đẩy mắt kính trên mũi: " khi tôi học cấp ba đã tham gia đổi tuyển toán và vật lý."

"quá tốt rồi, " Giang Du Bạch gật đầu, "xin thầy đề cử cho em một quyển bài tập ôn thi vật lý khó nhất. Nhất định phải khó nhất, bản xuất bản mới nhất, em không muốn độ khó bình thường."

Vị gia sư này nghi vấn nói: "trình độ thi cấp ba? Em muốn làm gì?"

Giang Du Bạch nắm bút máy, hơi điểm nhẹ trên tờ giấy: "em cần một quyển, bài tập ôn thi vật lý bản mới nhất và khó nhất trong lịch sử từ trước tới nay." cậu cố hết sức mô phỏng theo ngữ khí nói chuyện của cha mình: "xin lỗi, liên quan đến việc riêng tư cá nhân, em không thể trả lời chi tiết câu hỏi của thầy."

Gia sư lòng tràn nghi hoặc. Nhưng ông dù sao cũng là một người có đạo đức nghề nghiệp. Rất nhanh, ông hướng Giang Du Bạch đề cử 《Olympic Vật Lý Trung Quốc 》, 《 Quốc Tế Thanh Niên Vật Lý》, 《Vật Lý Đại Học Princeton Mỹ 》, 《 Khiêu Chiến Vật Lý Nước Anh 》 một loạt tên những quyển sách bài tập vật lý được kêu lên.

Những tên này, nghe có vẻ rất khó! Giang Du Bạch lên tinh thần, múa bút thành văn. Cậu nhìn một chuỗi tên sách mình vừa liệt kê ra, linh cảm Lâm Tri Hạ sắp nước mắt lưng tròng, biết khó mà lui.

Ngày 24 tháng 9 năm 2004, Giang Du Bạch đeo cặp sách, tay nhấc lên một cái túi rất to và nặng. Cậu thành công thu thập được tất cả những quyển sách bài tập mà vị gia sư kia nói —— tiếng trung anh văn đầy đủ mọi thứ. Hơn nữa, Giang Du Bạch còn tiêu tốn cả đêm, đem tất cả phần đáp án của sách xé ra.

Đúng, cậu xé hết đáp án.

Cậu biết chuyện này có vẻ không đạo đức, không thể diện, không chính trực. Lương tâm của cậu cũng hơi cắn rứt.

Cuối cùng, vẫn là mong muốn khiến Lâm Tri Hạ thua cuộc chiếm thế thượng phong.

Buổi sáng ngày 24 tháng 9, vào lúc 7 giờ 17 phút, Giang Du Bạch vác bọc sách bài tập, chậm rãi bước vào lớp học. Biểu hiện của cậu cũng hệt như ngày thường. Nhưng nội tâm của cậu đã dâng lên sóng biển ngập trời, chính đang sôi trào cuồn cuộn, dời sông lấp biển.

Cậu suy đoán, Lâm Tri Hạ có thể sẽ khóc.

Động tác cậu bày sách bài tập ra có chút chần chờ.

Nếu như Lâm Tri Hạ khóc, cậu phải làm gì?

Cậu không thể khiến bạn ngồi cùng bàn khóc, cũng không thể quá mức tàn nhẫn. Cậu phải làm một người tốt, khi lớn lên, mới là một nam tử hán.

Giang Du Bạch liếc mắt nhìn Lâm Tri Hạ.

Gò má cô trắng hồng, ánh mắt có thần như có hàng vạn vì sao lấp lánh ở trong. Cô mở notebook ra, chính là đang sáng tác 《 Nhật Ký Quan Sát Nhân Loại 》.

Lâm Tri Hạ chăm chú viết: " Ngày 24 tháng 9 năm 2004, ngày hôm nay tôi cũng sẽ tiếp tục tích lũy tư liệu sống. Bạn ngồi cùng bàn tôi là Giang Du Bạch gần nhất vẫn còn đang khổ sở nghiên cứu số phức. Cậu ấy không có thực sự lý giải ý nghĩa của số phức không gian véctơ. Cậu ấy khả năng còn cần một quãng thời gian mới có thể đem lý thuyết toán học ứng dụng vào thực tế. Ngày hôm qua, tôi hướng Giang Du Bạch miêu tả lý giải của tôi đối với lý luận siêu hình, tôi phát hiện Giang Du Bạch đối với thuyết tương đối cũng không biết gì cả..."

"Không biết gì cả" bốn chữ lớn, đâm nhói hai mắt của Giang Du Bạch.

Thu hồi thương hại đi! Giang Du Bạch tự nhắc nhở mình. Sự thương hại đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn đối với chính mình.

Giang Du Bạch nắm chặt hai tay, quyết định, dùng một loại âm thanh (mà cậu cho là) đến từ như địa ngục lãnh khốc hô: "Lâm Tri Hạ."

Lâm Tri Hạ viết chữ nhanh chóng, hạ bút như có thần. Cô thuận miệng hỏi: "làm sao?"

Giang Du Bạch ở trên bàn bày ra:《 Olympic Vật Lý Trung Quốc 》, 《 Quốc Tế Thanh Niên Vật Lý》, 《Vật Lý Đại Học Princeton Mỹ 》, 《 Khiêu Chiến Vật Lý Nước Anh 》.

Trong nháy mắt, những cuốn bài tập vật lý khó nhất trong lịch sử nhân loại hoàn chỉnh mà hiện lên ở trong mắt Lâm Tri Hạ.

"Tất cả cho cậu " Giang Du Bạch ung dung thong thả, hình tượng ác ma mở miệng nói, "Tớ xé hết đáp án rồi."

Lâm Tri Hạ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú hai mắt của cậu.

Cậu lạnh như băng nói bổ sung: "Quyển nào cũng xé, xé sạch sành sanh."

Lại giống như Giang Du Bạch dự liệu, Lâm Tri Hạ đáy mắt mịt mờ trước sương mù, nước mắt tích tụ đầy hốc mắt.

Vành tai của cô cũng bắt đầu ửng hồng, như là ánh nắng chiều hoàng hôn. Thậm chí cả người cô bắt đầu run, phảng phất hóa thành con cá bị người ta câu ven hồ. Cô sụt sịt mũi, không nhịn được khóc lên, càng khóc càng dừng không được. Con mắt đẹp đẽ bị nước mắt che đậy, âm điệu đáng thương hướng cậu oán giận: "Tớ biết tớ không nên khóc, thế nhưng, thế nhưng, có chút cảm xúc không khống chế được... Tuần trước, cậu hỏi sinh nhật tớ là ngày nào, tớ đã nghĩ, cậu có phải là muốn đưa tớ quà tặng... Tớ lần đầu tiên được nhận quà sinh nhật của bạn học... Trước đây không có... Không có ai như vậy đối với tớ..."

Giang Du Bạch không nghĩ tới phản ứng của cô sẽ lớn như vậy.

Cậu đã mất đi thắng lợi vui sướng.

Cậu lắp ba lắp bắp nói: "Xin lỗi…xin lỗi… Lâm Tri Hạ, tớ…tớ chưa vứt đáp án, buổi chiều tớ liền...liền…"

Buổi chiều tớ nhất định sẽ đem tất cả đáp án đưa cho cậu.

Giang Du Bạch một câu nói cũng không rõ, Lâm Tri Hạ liền lau sạch nước mắt, đối với cậu nói: "Cảm ơn cậu, thực sự cảm ơn! Đây là quà sinh nhật tốt nhất mà tớ nhận được! Giang Du Bạch, cậu thực sự là bạn tốt nhất của tớ! Cậu vĩnh viễn là bạn tốt nhất của tớ! Giang Du Bạch! Cậu thật tốt!"

Giang Du Bạch có chút mê man.

Lâm Tri Hạ cao hứng vô cùng, tự nhiên nắm chặt cánh tay của cậu: "Tớ xưa nay không nhìn đáp án... Tớ không thích xem đáp án. Tớ rất ghét đáp án. Bởi vì đáp án cùng dòng suy nghĩ của tớ hoàn toàn khác nhau. Tớ chỉ muốn phát hiện vấn đề, vấn đề có thể trợ giúp tớ suy nghĩ, quá trình suy nghĩ mới là mấu chốt. Cậu thật hiểu tớ, cậu thật sự quá hiểu tớ. Thực cảm ơn cậu giúp tớ xé tất cả đáp án! Cảm ơn cậu, Giang Du Bạch."

Giang Du Bạch rút tay của chính mình về. Cậu lẳng lặng mà nhìn đống sách trên mặt bàn, cuối cùng đã rõ ràng rồi. Lâm Tri Hạ vừa nãy là mừng đến phát khóc.

Lâm Tri Hạ đôi mắt đỏ hoe, tựa như con thỏ nhỏ. Cô còn ở lải nhải: "Không còn đáp án, sách cũng nhẹ hơn. Tớ thật vui vẻ! Ngày hôm nay tớ tiếp tục kể cho cậu nghe lý luận siêu hình đi! Ngày hôm qua chúng ta nói đến, lý luận siêu hình dung hợp giữa thuyết tương đối cùng lượng tử cơ học!......"

Giang Du Bạch nắm tay cầm túi xách, nhét vào trong ngăn kéo của Lâm Tri Hạ. Cậu nói: "Cho cậu từ từ xem."

Lâm Tri Hạ gật đầu: "Được rồi."

Giang Du Bạch một tay chống đỡ quai hàm, tự lẩm bẩm: "Tớ sẽ không thua."

Lâm Tri Hạ nghi hoặc: "Thua cái gì?"

Giang Du Bạch ngậm miệng không nói chuyện. Tại sao cậu không gặp Lâm Tri Hạ sớm hơn để phát hiện nguy cơ cạnh tranh tàn khốc trong môi trường học tập này.

Nước mắt Lâm Tri Hạ trên mặt chưa khô. Cô rút khăn giấy ra lau mặt. Cô ngồi ở hàng cuối cùng bên trong góc, bạn học hàng trước đều không có chú ý tâm trạng cô bé thay đổi kịch liệu. Lại qua một hồi lâu, Lâm Tri Hạ khôi phục yên tĩnh, Giang Du Bạch nhìn thế giới ngoài cửa sổ, nói sang chuyện khác: "Có một cái máy bay vừa bay qua trên trời."

Lâm Tri Hạ nói cho cậu: "Tớ chưa được đi máy bay bao giờ."

Giang Du Bạch rất kinh ngạc: "Thật sự?"

"Đi máy bay có cảm giác gì?" Lâm Tri Hạ hướng cậu hỏi.

Lúc này, Đại biểu số học của lớp- Đổng Tôn Kỳ đang thu bài tập.

Đổng Tôn Kỳ đứng cạnh Giang Du Bạch, quay về phía cả lớp phát chỉ thị: “Ai không nộp bài tập! Toàn bộ ghi tên! Không có thương lượng!"

Sau đó, Đổng Tôn Kỳ trả lời vấn đề của Lâm Tri Hạ: "Trước khi đi máy bay, cậu phải mua vé. Tiến vào sân bay, cậu đến quầy ký gửi..."

Giang Du Bạch đánh gãy lời Đổng Tôn Kỳ: "Máy bay tư nhân không cần mua vé."

Đổng tôn kỳ ôm một trồng sách bài tập toán học, ở trên cao cúi xuống nhìn kỹ Giang Du Bạch: "Trong nhà của cậu có máy bay tư nhân sao?"

Giang Du Bạch hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Không phải tớ mua."

"Phí lời," Đổng Tôn Kỳ nghi vấn, "Cậu làm sao có khả năng mua máy bay?"

Giang Du Bạch bị cậu ta kích thích lòng háo thắng: "Chờ tớ lớn lên, tớ nhất định tự mua."

Đổng Tôn Kỳ lập tức phản pháo: "Tớ cũng mua!"

Chu Bộ Phong ngồi ở hàng trước gia nhập cuộc tranh cãi với: "Tớ muốn hai mươi cái Boeing 747!"

Đổng Tôn Kỳ thả trồng bài tập xuống bàn, tiếp tục tham gia “cuộc chiến”: "Tớ muốn mua ba mươi cái máy bay chiến đấu cơ! Tớ còn muốn mua máy bay ném bom, cường kích... "

"Cậu tại sao muốn mua nó?" Giang Du Bạch chất vấn cậu.

Đổng Tôn Kỳ sững sờ ở tại chỗ, tìm không ra cái nguyên cớ.

Giang Du Bạch lại hỏi: "Cậu tưởng rằng mình đang ở trong 《 Đế Quốc Thời Đại 》 sao?"

《 Đế Quốc Thời Đại 》 là một trò chơi trên máy tính thịnh hành với toàn bộ nam sinh. Thông qua tích lũy hoàng kim, đồ ăn, gỗ, người, tài nguyên, quân đội và vũ khí quân sự, cùng phe địch tác chiến, để thu được thắng lợi cuối cùng.

Đổng tôn kỳ bị Giang Du Bạch hỏi đến nghẹn họng. Cậu ta đi tới bên cạnh, lại bắt đầu thúc giục mọi người giao bài tập.

Thời điểm thu bài tập, đại não Đổng Tôn Kỳ vẫn không ngừng suy nghĩ. Cậu ta rốt cục nghĩ ra một biện pháp. Liền chạy về phía trước mặt Giang Du Bạch, trịnh trọng tuyên bố: "Giang Du Bạch, cậu chưa bao giờ đến thăm quan nhà tờ đúng không? Nhà tớ có máy vi tính! Có trò 《 Đế Quốc Thời Đại 》. Nhà tớ còn có DVD tất cả các tập : 《Cao Thủ Quán Lam》, 《 Khuyển Dạ Xoa 》, 《Bảo Bối Thần Kỳ》, 《Thám Tử Lừng Danh Conan 》, cậu xem qua chưa?"

"Tớ xem qua 《 Khuyển Dạ Xoa 》《Bảo Bối Thần Kỳ》《Thám Tử Lừng Danh Conan》!" Lâm Tri Hạ đập tay, vui mừng reo lên.

Giang Du Bạch cho rằng Lâm Tri Hạ muốn đi đến nhà Đổng Tôn Kỳ làm khách. Cậu lập tức quay đầu, nhìn Lâm Tri Hạ: "Nhà tớ cũng có rất nhiều đĩa video, cậu tới nhà của tớ."

Lâm Tri Hạ ngẩn ra.

Giang Du Bạch vì vượt qua Đổng Tôn Kỳ, lần đầu tiên trong cuộc đời nói khoác: "Nhà tớ cái gì cũng có."

Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Du Bạch liền sửng sốt, không nghĩ tới mình sẽ ấu trĩ như vậy. Nhà cậu lại không phải vũ trụ, làm sao có khả năng cái gì cũng có! Cậu nhất thời bối rối, đối với ánh mắt của Lâm Tri Hạ, không nhịn được hỏi cô: "Cậu muốn tới nhà tớ xem không?"

Lâm Tri Hạ thành thực trả lời: "Muốn."

"Tuần này thế nào?" Giang Du Bạch rụt rè đề nghị.

Đổng Tôn Kỳ đột nhiên ôm vai Giang Du Bạch, dùng một loại ngữ khí "anh em thân thiết" hỏi cậu: "Tớ có thể cùng Lâm Tri Hạ đến nhà cậu chơi không?"

Giang Du Bạch chính là muốn cự tuyệt, Đổng Tôn Kỳ bất thình lình thêm một câu: "Giang Du Bạch, cậu sẽ không chỉ để bạn nữ đến nhà cậu chơi chứ? Cậu phân biệt, xem thường nam sinh sao. Cậu cũng chính là nam sinh mà."

"Đi." Giang Du Bạch một hơi mời bốn người. Bạn ngồi cùng bàn Lâm Tri Hạ, tiểu đội trưởng Đổng Tôn Kỳ, Cam Thù Lệ ngồi ở phía trước Lâm Tri Hạ, còn có bạn tốt của cậu Đinh Nham.

Kỳ quái chính là, Chu Bộ Phong cũng quay người sang, ngồi ở ghế trước quay qua quay lại. Tầm mắt cậu ta vẫn tập trung trên người Giang Du Bạch, tựa hồ cũng đang chờ đợi Giang Du Bạch mời.

Giang Du Bạch ở đáy lòng xin thề: Tớ tuyệt đối sẽ không mời cậu.

*

Thời điểm Giang Du Bạch ở Singapore đọc sách, chưa bao giờ mời người nào đến nhà làm khách. Mà cậu về nước đến trường mới có một tháng, liền hòa đồng thật nhanh, có rất nhiều bạn —— điều này làm cho bố mẹ Giang Du Bạch cảm thấy rất vui mừng.

Nhà họ Giang phái ra hai chiếc xe con để đưa đón bạn của Giang Du Bạch.

Giang Du Bạch chờ đợi ở ngoài cửa nhà, nhìn thấy hai chiếc xe kia đỗ ở ven đường, trong xe đi ra năm đứa bé —— hai nữ sinh, ba nam sinh.

Giang Du Bạch nhớ tới, mình chỉ mời bốn người, vì sao lại xuất hiện năm người?

Cậu quét mắt nhìn một lượt, ngoại trừ Lâm Tri Hạ, Cam Thù Lệ, Đinh Nham, Đổng Tôn Kỳ, còn có một nam sinh cậu chưa từng gặp qua. Bạn nam đó tiến lên một bước, tự giới thiệu mình: "Tớ là hàng xóm của Đổng Tôn Kỳ. Tớ mười ba tuổi, tớ tên Nhiếp Thiên Thanh."

Nhiếp Thiên Thanh tướng mạo tuấn tú, vóc người cao gầy. Cậu mặc đồng phục nhất trung, màu xanh như hòa cùng sân cỏ.

Giang Du Bạch ánh mắt không chút tình cảm nào rơi xuống trên người Đổng Tôn Kỳ.

Đổng Tôn Kỳ liền vội vàng giới thiệu: "Nhiếp Thiên Thanh là bạn cùng trường tiểu học của chúng tớ! Năm ngoái, nhà cậu ấy chuyển đến lầu trên nhà tớ, tớ thường cùng cậu ấy chơi..."

Cậu ta còn bám vào vai Giang Du Bạch: "Bạn học Giang, tớ mang bạn tới chơi, cậu cho tớ chút mặt mũi? Lần sau, cậu đi nhà tớ, cậu mang mấy người đều được."

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau: Cẩn thận lạc đường! Một ngày du ngoạn biệt thự nhà Tiểu Giang Tổng

——————————————————

Bạn đang đọc Bạn gái thiên tài- Edit của Tố Quang Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNguyen1207
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.