Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuyết lượng tử ánh sáng

Phiên bản Dịch · 3342 chữ

Edit: Hà Hố

Giang Du Bạch miễn cưỡng thể hiện ra bộ dáng chủ nhà. Cậu cùng các bạn học nói chuyện vài câu, liền đưa bọn họ vào nhà.

Lâm Tri Hạ lần đầu tiên cảm thán: "Trần nhà thật cao."

Cô ngửa đầu nhìn đèn treo trên trần nhà. Đèn treo hình tháp vô cùng xinh đẹp, bóng đèn như được làm từ bạch ngọc, nhìn vô cùng trang nhã.

Lâm Tri Hạ hai tay để sau lưng, do dự giẫm lên một viên gạch.

Gạch trên sản nhà và ốp trên tường làm từ đá cẩm thạch, cả khối cắt chém, chạm trổ tinh tế. Sô pha màu đen tĩnh lặng đặt bên cạnh bàn trà, sạch sẽ đến mức như siêu thoát khỏi trần thế.

Lâm Tri Hạ không nhịn được đi về phía bàn trà. Trên khay trà bày một bình hoa, trong bình cắm một bó hoa hồng kiều diễm ướt át, Lâm Tri Hạ lại đưa tay sờ lên những cánh hoa mềm mại một hồi.

"Nhà tớ có một vườn hoa, " Giang Du Bạch đối Lâm Tri Hạ nói, :Nếu như cậu thích hoa hồng, có thể đi hái hai đóa."

Lâm Tri Hạ lắc đầu: "Tớ tạm thời không nghiên cứu thực vật học."

Giang Du Bạch trong lòng cảm thán, Lâm Tri Hạ không hổ là đối thủ cạnh tranh của cậu.

Chính sảnh phía đông nam, hai người giúp việc đang quét dọn vệ sinh. Trên người bọn họ mặc đồng phục thống nhất, đang dùng khăn ướt để lau chùi một pho tượng bằng cẩm thạch —— đó là một pho tượng Phổ lỗ Thác Tư cao tới ba mét. Phổ lỗ Thác Tư một vị thần trong thần thoại Hy Lạp chưởng quản tri thức cùng của cải. Bức tượng được điêu khắc trông rất sống động, lẳng lặng mà đứng ở cầu thang tay vịn chếch một bên.

Tất cả mọi người đều xem đến ngây ngẩn.

Ngoại trừ Giang Du Bạch.

Giang Du Bạch thực hiện hết chức trách người dẫn đường. Cậu mang theo mọi người đi tới rạp chiếu bóng nhà mình.

Đổng Tôn Kỳ tự nhận là một người kiến thức sâu rộng. Nhưng cậu không nhịn được thở dài nói: "Niếp ca, cậu nhìn thấy không, gia đình Giang Du Bạch có một rạp chiếu phim!"

Nhiếp Thiên Thanh nói: "Nhìn thấy, so với nhà tớ đều lớn hơn."

Đổng Tôn Kỳ lại kéo tay Nhiếp Thiên Thanh: "Niếp ca, tớ mang cậu đi thăm quan, xem có thể lớn tới đâu!"

Nhiếp Thiên Thanh là người duy nhất trong nhóm còn đeo cặp sách trên người. Cậu không giống như là tới làm khách, càng giống như đến trường. So với bốn người còn lại, Nhiếp Thiên Thanh rõ ràng câu nệ cứng nhắc hơn nhiều. Cậu cùng Đổng Tôn Kỳ đồng thời ngồi xuống sô pha của rạp chiếu bóng, sống lưng thẳng tắp, chờ đợi phim chiếu.

Lúc này, Giang Du Bạch bưng ra một chậu pha lê. Trong chậu chứa đầy phần thịt quả ô mai đỏ tươi. Hai tay cậu ôm chậu, có chút tâm tư nhỏ bưng đến trước mặt Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ đnag ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cậu.

Cậu thuận miệng nói: "Không cần cảm ơn tớ. Ngày hôm qua trong nhà trùng hợp mua ô mai."

Lâm Tri Hạ nhặt lên một viên ô mai, nếm thử một miếng, mắt cười cong cong: "Ngọt quá."

Cô hỏi: "Cậu đã nếm thử chưa?"

Giang Du Bạch ngẩn ra, đáp: "Mới vừa mua về... Tớ giờ liền nếm thử."

"Cảm ơn, " Lâm Tri Hạ ánh mắt trong suốt phảng phất xuyên thấu linh hồn của cậu, "Cảm ơn cậu biết tớ thích ăn ô mai, vì tớ đến mà cố ý chuẩn bị. Cậu đem ô mai rửa sạch, còn đem bọn chúng bỏ vào trong tủ lạnh. Cậu thực sự là bạn tốt nhất của tớ, Giang Du Bạch."

Giang Du Bạch hô hấp ngưng trệ.

Đúng, Lâm Tri Hạ rất thông minh, thông minh đến khác hẳn với người thường. Cậu vẫn rõ ràng điểm này.

Phía trước màn ảnh lớn hình ảnh thay đổi, âm nhạc quyen thuộc truyền tới, Giang Du Bạch vì mọi người chuẩn bị bộ phim《Nobita ở vương quốc chó mèo》.

Giang Du Bạch sở dĩ từ rất nhiều nhân vật Anime tuyển chọn Đoraemon, chính là bởi vì túi sách, đồ dùng học tập của Lâm Tri Hạ đều in hình Đoraemon —— nếu muốn đánh bại đối thủ, trước hết phải hiểu rõ đối phương.

Màn hình bắt đầu chiều, Giang Du Bạch nghiêng đầu đi quan sát Lâm Tri Hạ, quả nhiên, Lâm Tri Hạ đáy mắt phát sáng, nhìn đến mê mẩn.

Giang Du Bạch yên tâm.

Lâm Tri Hạ nhỏ giọng theo hát theo: "こんな sự いいな đi ra たらいいな, あんな mộng こんな mộng..."

Cô một bên hát, một bên cười.

Ngồi ở bên cạnh Lâm Tri Hạ - Cam Thù Lệ thắc mắc: "Cậu biết nói tiếng Nhật sao?"

Lâm Tri Hạ trả lời: "はい, ちょっとできるけど. Jaban がもっとうまくなりたい."

Cam Thù Lệ nghe xong choáng váng: "Có ý gì a?"

Lâm Tri Hạ phiên dịch nói: "Tớ biết một chút tiếng Nhật, hi vọng tiếng Nhật của tớ có thể trở nên tốt hơn."

"Cậu mấy tuổi bắt đầu học?"

"Năm ngoái."

"Cậu biết mấy ngoại ngữ?"

"Hiện tại là bốn."

Cam Thù Lệ kinh ngạc: "Cậu thật là lợi hại a!"

"Không, tớ không lợi hại một chút nào, tớ đối ngôn ngữ giải thích rất dễ hiểu, " Lâm Tri Hạ nói năng hùng hồn, "Ngoại ngữ là một loại công cụ, cũng là một loại văn hóa. Tớ nghe nói nước Pháp lý luận toán học cơ sở rất mạnh. Vì muốn xem hiểu luận văn tiếng Pháp, một số nhà toán học sẽ đi học tiếng Pháp. Ngành máy tính có một chi nhánh nghiên cứu, gọi là Xử lý ngôn ngữ tự nhiên, chính là Natural Language Processing. Những nhà khoa học nghiên cứu nó, cơ bản đều sẽ biết vài ngôn ngữ, tớ đang hướng bọn họ làm Chuẩn. Bọn họ ngoại ngữ rất giỏi, là vì thúc đẩy thế giới phát triển, giảm thiểu khác biệt văn hóa, để đa số người trên thế giới không cần vì ngoại ngữ mà cảm thấy đau đầu."

Cam Thù Lệ nửa tin nửa ngờ: "Cậu... Ở nhà tự học ngoại ngữ sao?"

"Đúng rồi, " Lâm Tri Hạ một mực chắc chắn, "Tự học là phương pháp học tập nhanh nhất."

*

Lúc này, Giang Du Bạch đã ngồi trở lại vị trí của chính mình.

Cậu đem sự chú ý chuyển đến trên màn ảnh, yên lặng xem phim. Đinh Nham ở bên cạnh cậu lén lút hỏi: "Giang Du Bạch, cậu chỉ cho Lâm Tri Hạ ô mai?"

Giang Du Bạch nói: "Trong ngăn kéo còn có những hoa quả khác. Cậu muốn ăn, tự mình đi lấy đi."

Đinh Nham khiếp sợ cực kỳ: "Cậu đối Lâm Tri Hạ tốt như vậy... Tự tay bưng ô mai cho cậu ấy, cậu thật sự muốn đánh bại cậu ấy sao?"

"Suỵt, " Giang Du Bạch giơ ngón trỏ lên, đặt ở bên môi, "Xem phim đi, đừng làm ồn."

Đinh Nham cảnh cáo cậu: "Giang Du Bạch, cậu không được quên mục đích chiến đấu ban đầu."

Giang Du Bạch chậm rãi xoay người: "Tớ không có quên. Tớ cũng có lý tưởng."

Đinh Nham nghi vấn: "Là cái gì?"

Giang Du Bạch đáp không được. Thân thể ngửa về đằng sau, nằm ở trên ghế ngồi mềm mại rộng rãi. Phòng chiếu phim đóng kín tối đưn như mực, tia sáng ôn hòa tỏa ra từ màn hình.

Giang Du Bạch đã xem qua truyện tranh Đôraemon. Cậu biết, đại Doraemon nhất định sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng, Chaien chắc chắn ở giữa ranh giới chính nghĩa và phản diện. Xuka sẽ vì người khác mà bất bình. Nobita nhát gan cũng có một mặt dũng cảm—— bọn họ đều duy trì ổn định ở bên trong thế giới của chính mình.

Giang Du Bạch không khỏi nhớ lại một vấn đề Lâm Tri Hạ đã từng đề cập tới.

Lâm Tri Hạ hỏi cậu: Cậu cảm thấy ý thức cùng thời gian, liên quan gì đến sự tồn tại của thế giới này?

Ý thức sao?

Thời gian sao?

Thế giới này, phải làm lấy cái gì tiêu chuẩn?

Giang Du Bạch rơi vào trầm tư. Cậu thậm chí cảm thấy, vào giờ phút này, Lâm Tri Hạ cũng có một suy nghĩ tương tự với cậu—— đây chính là ý mà Lâm Tri Hạ thường thường treo ở bên miệng "Thuyết lượng tử" .

Cậu quay đầu lại nhìn Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ ôm vai Thù Lệ, kích động nói: "Con mèo nhỏ... Nobita nhặt được con mèo nhỏ."

Cam Thù Lệ nói: "Mèo nhỏ thật đáng yêu."

Lâm Tri Hạ nói: "Nuôi, nuôi, nuôi! Nobita nuôi mèo nhỏ."

Không nghĩ tới Lâm Tri Hạ thể hiện ra một cái hình tượng đứa nhỏ chín tuổi, Giang Du Bạch cảm thấy bất ngờ. Cậu chuyển tầm mắt qua, tiếp tục xem phim.

Xem phim điện ảnh khiến thời gian trở nên nhanh chóng.

Sau khi bộ phim kết thúc, Giang Du Bạch mời tất cả mọi người đến phòng ăn chuẩn bị ăn trưa.

Trong nhà Giang Du Bạch có mấy cái phòng ăn. Mọi người đến một nơi gọi là Mân Côi Viên để ăn cơm, cả tòa kiến trúc hình lục giác hiện ra trước mắt, sáu mặt tường tất cả đều là cửa sổ sát đất. Mặt đất lát gỗ, vật trang trí lấy ý tưởng "Cành cây ngọn cỏ" làm chủ.

Trên bàn ăn hình trữ nhật bày những bộ bát đĩa ngay ngắn, bên cạnh bàn là mười bảy cái ghế lót đệm màu xanh rì của cành lá, trên bàn là lọ hoa hồng đỏ tô điểm.

"Oa!" Đinh Nham thở dài nói, "Giống như hoàng cung Châu Âu nha."

Cậu kéo ghế, đang muốn vào chỗ, khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy mẹ của Giang Du Bạch.

Ngày hôm nay mẹ Giang Du Bạch ở nhà. Vì thế, mẹ cậu cũng là chủ nhà lớn nhất ở đây.

Đinh Nham luống cuống tay chân đứng thẳng, hô: "Em chào chị!"

Giang Du Bạch giới thiệu: "Đây là mẹ tớ."

Đinh Nham kinh ngạc: "Wow, mẹ cậu trẻ thế."Cậu trong lòng nghĩ hỏi: Mẹ ruột sao?

Quan sát kỹ từ trên xuống dưới, Giang Du Bạch cùng mẹ tướng mạo xác thực giống nhau mấy phần, hoặc là nói bọn họ đều có dung mạo rất đẹp đẽ.

Các bạn học lần lượt ngồi xuống, mẹ Giang Du Bạch ngồi ở chủ vị. Quản gia thực đơn bày ở trước mặt mọi người.

Đinh Nham, Cam Thù Lệ, Đổng Tôn Kỳ bắt đầu thấp thỏm bất an, bọn họ thực sự chưa từng thấy trận chiến lớn như vậy. Chỉ có Lâm Tri Hạ cầm lấy thực đơn, vui sướng thì thầm: "Súp nấm Tùng Nhung, thịt bò Sa Luật, sushi Bỉ Mục Ngư, hoa quả Tây Mễ Lộ... Thật phong phú! Cảm ơn cô đã tiếp đãi."

Mẹ Giang Du Bạch hỏi cô: "Cháu là bạn ngồi cùng bàn của Giang Du Bạch sao?"

"Đúng!" Lâm Tri Hạ trả lời, "Mấy người chúng cháu chỗ ngồi đều rất gần Giang Du Bạch."

Mẹ Giang cười nói: "Thật tốt nha, trước sau trái phải đều là bạn. Mọi người bình thường ở trong trường học thích chơi trò gì?"

Giang Du Bạch cướp lời Lâm Tri Hạ mở miệng trước trả lời: "Cũng giống như ở Singapore. Bọn con chơi cờ vua, quân kỳ..."

Lâm Tri Hạ muốn nói lại thôi.

Giang Du Bạch ở trường học xưa nay không cùng bạn học chơi trò chơi. Giang Du Bạch càng yêu thích thừa dịp tan học chạy đến sân thể dục như là một kẻ ngốc tập xà đơn cùng xà kép. Tại sao ở trước mặt mẹ của cậu, cậu muốn cấp cho mình một hình tượng như vậy?

Nói chung, trên bàn ăn, không có ai vạch trần lời nói của Giang Du Bạch.

Mọi người đều đang yên tĩnh ăn cơm.

Một là bởi vì, bọn họ còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm, không có gì để nói nhiều. Hai là bởi vì, bữa cơm này thật sự khiến người ta khắc sâu ấn tượng, chiếc đũa cầm lên trên tay liền không nỡ thả xuống.

Mẹ Giang Du Bạch rất viết cách giao tiếp với trẻ con. Bà cùng bọn họ tán gẫu, chăm sóc đến mỗi người. Có điều, thời điểm bà cùng Nhiếp Thiên Thanh nói chuyện, cái thìa của Nhiếp Thiên Thanh rơi vào bên trong chén canh. Nước nóng bắn toé, bắn cả lên trên mặt bàn.

"Lúc ăn cơm, phải cẩn thận một chút." Mẹ Giang Du Bạch dặn dò.

Nhiếp Thiên Thanh luôn mồm nói dạ vâng. Cậu cúi đầu tiếp tục ăn cơm, lại không đem đầu ngẩng lên lần nữa.

*

Sau khi ăn xong, Giang Du Bạch tuy có một chút do dự, nhưng vẫn đem các bạn học mang vào phòng giải trí của cậu.

Đẩy ra hai cánh cửa lớn, trước mắt mọi người sáng ngời.

Phòng ốc rộng rãi bày một tấm thảm mềm mại màu xanh đậm, bốn phía vách tường dán rất nhiều bức tranh phi thuyền vũ trụ, trên trần nhà treo rất nhiều đèn hình cầu to nhỏ khác nhau, mô phỏng lại Mặt Trời, Trái Đất, Sao Kim cùng Sao Thủy.

Chung quanh có pháo đài, thang trượt, đường hầm, …—— với những đứa trẻ mới chín tuổi, đây quả thực là thiên đường chủ đề "Star Wars"!

"Cầu trượt của tớ!" Đinh Nham hưng phấn không thôi, "Công viên trò chơi thiếu nhi! Giang Du Bạch! Cậu đến trường học của chúng ta bán vé vào cửa công viên trò chơi, bán 5 tệ một tấm vé, liền giàu nha!"

Giang Du Bạch trầm ổn đóng cửa phòng. Cậu còn có chút xấu hổ, có chút ngượng ngùng. Lúc sáu tuổi, cậu xuất ngoại đi Singapore, không nỡ phá bỏ căn phòng cùng cậu lớn lên.

Hiện tại, cậu chín tuổi. Cậu muốn cùng các bạn học cùng nhau chơi đùa, mọi người có thể hay không thấy cậu rất ngây thơ?

Giang Du Bạch còn chưa mở miệng, Lâm Tri Hạ dũng mãng nhảy vào nhà bóng.

Cô bé khanh khách cười không ngừng. Lớn tiếng nói: "Chúng ta tổng cộng có sáu người! Phân làm hai tổ đi! Tổ A và tổ B!"

Trừ Nhiếp Thiên Thanh ra thì tất cả mọi người đều vô cùng phấn khởi đáp ứng.

Lâm Tri Hạ vốn cho là, Nhiếp Thiên Thanh mười ba tuổi không muốn cùng bọn họ này một đám nhóc chơi game. Nhưng cô nghĩ đi lại nghĩ lại, mười ba tuổi cũng rất nhỏ a, mười ba tuổi cũng là bạn nhỏ. Lại nói, nào có bé trai không thích Star Wars?

Lâm Tri Hạ lập ra quy tắc trò chơi: "Được rồi! Tớ tuyên bố! Tổ A căn cứ ở bên trong pháo đài này, tổ B căn cứ ở trong pháo đài kia! Bắt đầu thì, A tổ có 40 bóng màu đỏ, tổ B có 40 bóng màu xanh, chúng ta đem bóng của đội mình bỏ vào bên trong căn cứ. Sau đó, đội viên của tổ A và tổ B phải lẻn vào căn cứ của đối phương trộm bóng. Mỗi lần nhiều nhất lấy hai cái... Mỗi thành viên đi lấy bóng về cũng mỗi lần nhiều nhất mang theo hai cái."

"Như thế nào thì xem như là thua?" Giang Du Bạch hỏi.

Lâm Tri Hạ tiếp tục giải thích: "Nếu thành viên của hai tổ gặp nhau, thì phải chơi oẳn tù tì... Người thua sẽ bị lập tức đông lạnh. Người bị đông lạnh nhất định phải đứng im tại chỗ đợi 3 phút mới có thể cử động động. Chúng ta chơi trong hai giở. Hai giờ sau, tổ nào có nhiều bóng hơn tổ đó thắng."

Giang Du Bạch nói bổ sung: "Nếu như có người trên đường đi ngã vào nhà bóng..."

"Vậy cũng sẽ bị đông lạnh." Lâm Tri Hạ thật nhanh trả lời.

Giang Du Bạch nóng lòng muốn thử: "Được! Nhanh bắt đầu đi!"

Ở đây sáu người thông qua bốc thăm, phân ra hai tổ —— Lâm Tri Hạ, Giang Du Bạch, Đổng Tôn Kỳ trở thành tổ A, mà Cam Thù Lệ, Đinh Nham, Nhiếp Thiên Thanh là tổ B.

Lâm Tri Hạ quy định khu vực căn cứ, bóng phải để trong khu vực đó mới được tính điểm.

Sau đó, Lâm Tri Hạ hô to một tiếng: "Trò chơi bắt đầu!" Mọi người dồn dập tớn tác như chim muông.

Giang Du Bạch chuẩn bị triển khai kế hoạch lớn.

Cậu từ pháo đài A xuất phát, xuyên qua đường hầm, ẩn vào pháo đài B, trộm đi hai quả bóng, bỏ vào túi áo của chính mình. Đinh Nham lập tức đuổi theo cậu.

Giang Du Bạch thân thủ mạnh mẽ. Cậu một tay chộp vào dây treo, dùng một động tác đu để quay về mặt sàn.

Đinh Nham ở phía sau cậu lao nhanh: "Giang Du Bạch, cậu đừng chạy! Đem bóng trả tớ! Đem bóng trả tớ!"

Giang Du Bạch thả ra lời hung ác: "Tớ không chỉ có không trả, còn có thể trộm sạch bóng của cậu."

Đinh Nham rất tức giận, nhưng cũng không có cách nào. Bởi vì cậu ở bên trong đường hầm lạc đường.

Giang Du Bạch hứng thú bừng bừng chạy về khu vực căn cứ. Chuẩn bị bỏ hai quả bóng vào, cậu nghĩ thầm, cũng quá đơn giản đi.

Ai biết, Giang Du Bạch chủ quan lơ là. Cậu vừa xoay người đi ra vài bước, liền trượt chân ngã vào nhà bóng.

Cậu không thể không đông lạnh mình 3 phút.

Lúc này, Nhiếp Thiên Thanh dùng thang trượt sang, đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

Nhiếp Thiên Thanh một lần lấy hai quả cầu. Nhưng cậu ta đem tất cả bóng của nhóm Giang Du Bạch ném vào rất nhiều chỗ bên trong pháo đài.

Nói cách khác, Nhiếp Thiên Thanh đem bóng đang tập chung ở một nơi phân tán đi khắp mọi nơi.

Giang Du Bạch vô cùng khiếp sợ. Cậu gọi Đổng Tôn Kỳ đang thâm nhập phe định lại. Giận dữ bảo Đổng Tôn Kỳ học theo, cũng đem tất cả bóng của phe địch vứt toán loạn một lần.

Song phương chiến trường loạn tung lên. Giang Du Bạch gọi tới Lâm Tri Hạ: "Nhanh dùng chỉ số thông minh 174 của cậu nghĩ biện pháp."

"Nghĩ biện pháp gì?" Lâm Tri Hạ nghi ngờ nói.

Giang Du Bạch chỉ vào trong pháo đài hỗn loạn: "Bóng đang phân tán khắp nơi. Còn có hơn một giờ, trò chơi sẽ kết thúc, lẽ nào cậu không muốn thắng?"

"Tớ cũng không sợ thua, " Lâm Tri Hạ trả lời, "Trò chơi mục đích là để giải trí, tớ không để ý thắng bại. Có điều lần này, nếu cậu muốn thắng, vậy tớ cũng muốn thắng. Chúng ta có thể tính toán con đường ngắn nhất... Nhất định sẽ nhanh hơn bọn họ."

Giang Du Bạch chần chờ nói: "Tớ không có bút, không có bản nháp giấy."

"Cậu có tớ nha, " Lâm Tri Hạ bình tĩnh nhìn vào hai mắt của cậu, "Tớ tính nhẩm siêu nhanh! Thật đó!"

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau: Kinh tâm động phách! Tiểu Giang Tổng công viên trò chơi đại chiến!

Bạn đang đọc Bạn gái thiên tài- Edit của Tố Quang Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNguyen1207
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.