Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Đường Floyd-Dijkstra

Phiên bản Dịch · 2824 chữ

*Edit: Hà Hố

Lâm Tri Hạ nói xong, kéo Giang Du Bạch chạy về phía trước.

Pháo đài của tổ A và tổ B đều ở vị trí cao, mà đường hầm đa phần đều ở dưới thấp.

Ơ bên dưới Nhiếp Thiên Thanh có ý làm rối khiến bóng lăn vào đường hầm. Còn cậu ta đi qua đi lại trong đường hầm không kiêng dè chút nào, đá đá trái bóng.

Lâm Tri Hạ nhìn tổng thể, tổng kết nói: "Nếu như chúng ta đem trò chơi này xem thành một cái bản đồ, mỗi đầu đường hầm chính là một điểm. Tổng cộng chúng ta có ba mươi bảy điểm. Bức tranh này đã khắc ở trong đầu của tớ..."

"Lâm Tri Hạ!" Giang Du Bạch như lẽ tất nhiên nói, "Cậu không cần giải thích với tớ! Tớ tin tưởng cậu!"

Lâm Tri Hạ đem cậu tiến vào một đường hầm: "Cậu là bởi vì nghe không hiểu, vì thế mới không muốn nghe sao? Vậy cậu chỉ có thể nghe theo tớ chỉ huy."

Vì thắng lợi của nhóm, Giang Du Bạch tha thứ cho khiêu khích của Lâm Tri Hạ.

Bọn họ chạy theo lối tắt, rất nhanh đã nhặt được bảy quả bóng.

Đang trên đường trở về, Lâm Tri Hạ gặp được Đổng Tôn Kỳ. Cậu ta hô hớn: "Các cậu đi theo tớ, đằng này có một lối tắt!"

"Không!" Lâm Tri Hạ lại nói, " Ai cũng lựa chọn con đường ngắn nhất, chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất!"

Đổng Tôn Kỳ kinh hãi đến biến sắc: "Cậu dựa vào đâu, ý cậu là sao!"

Lâm Tri Hạ đáp lại nói: "Chắc chắn bọn họ cũng sẽ đi theo con đường ngắn nhất đó. Nếu lúc đó hai bên gặp nhau sẽ phải oẳn tù tì xem bên nào được đi tiếp. Như vậy quá may rủi. Chúng ta hãy dùng kế điệu hổ ly sơn!" Nói xong, Lâm Tri Hạ tiếp tục chỉ đạo: “ Đổng Tôn Kỳ, một mình cậu hãy chạy theo con đường này để giữ chân bọn họ, tớ và Giang Du Bạch sẽ đi lối khác để mang bóng về pháo đài.”

Đổng Tôn Kỳ chấn động: "Thật giống như có chút đạo lý! Nghe lời cậu vậy!"

Đổng Tôn Kỳ cùng Giang Du Bạch liền trở thành tay sai của Lâm Tri Hạ.

Chỉ mấy phút, bọn họ thu thập được mười hai quả bóng. Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, ba người phe địch thẳng tiến đến pháo đài bọn họ mà chạy tới.

Đinh Nham một bên lao nhanh, một bên hét lên: "Cam Thù Lệ, Nhiếp Thiên Thanh! chúng ta đi, nhanh đi đánh cướp Giang Du Bạch! Bọn họ có rất nhiều bóng! Chúng ta không cần tự mình nhặt cầu, chúng ta là cướp!" Lúc này, trò chơi trở lên hỗn loạn, không còn bất kỳ quy tắc gì nữa.

Giang Du Bạch không chút nào hoảng hốt. Cậu ung dung đứng tại chỗ, tỉnh bơ nhìn Lâm Tri Hạ: "Cậu khẳng định có biện pháp."

Lâm Tri Hạ tròng mắt đảo một cái, nói một cách hiển nhiên: "Tớ hết cách rồi, chúng ta chạy mau! Cứu mạng, cứu mạng! Chạy mau nha!"

"Cái gì?" Giang Du Bạch hốt hoảng thất thố, vội vàng chạy theo Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ vừa chạy vừa cười, mái tóc thắt đuôi ngựa theo bước chạy tung bay trong không chung. cô cùng Giang Du Bạch, Đổng Tôn Kỳ lần lượt ngồi trên thang trượt, trượt xuống dưới.

Lâm Tri Hạ ôm bốn quả bóng chạy phía trước, bóng người nhanh chóng lóe lên, biến mất ở bên trong đường hầm rắc rối phức tạp.

Giang Du Bạch cùng Đổng Tôn Kỳ đều rất mờ mịt, giống như chiến tranh thế giới thứ hai quân đội pháp mất đi phòng tuyến Maginot. Mặc dù bọn họ vẫn bảo lưu lực lượng, nhưng lại không biết tiếp tục đánh trận thế nào.

"Các cậu đi đường hầm màu xanh lam! Sau đó đi đường hầm màu đỏ!" âm thanh Lâm Tri Hạ từ trên cao truyền đến, "Các cậu mau đưa bóng bỏ vào khu vực pháo đài!"

Giang Du Bạch lập tức hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Lâm Tri Hạ nói: "Tớ muốn đi tìm người tổ B."

"Không!" Giang Du Bạch ngăn lại nói, "Lâm Tri Hạ, cậu đừng đi!"

Lâm Tri Hạ lâm ly bi đát nói: "Tớ đi chuyến này! Không biết còn có thể trở về hay không!"

Giang Du Bạch một bước đi vào lối vào của đường hầm màu xanh lam: "Cậu ở đâu? Tớ đi cứu cậu!"

Lâm Tri Hạ đi ý đã quyết: "Không cần, tớ không thể làm con rùa đen rút đầu! Các cậu hãy ở lại thành trì, bảo vệ thật tốt bóng nhựa, đó là hi vọng thắng lợi cuối cùng của chúng ta!"

Đổng Tôn Kỳ cũng vô cùng đau đớn: "Lâm Tri Hạ, cậu đi nhanh đi! Chúng tớ sẽ mãi nhớ cậu!"

"Cậu nói cái gì?" Giang Du Bạch bắt đầu phê bình Đổng Tôn Kỳ, "Chúng ta là một nhóm, làm sao có thể vứt bỏ đồng đội? Chẳng lẽ trong lòng cậu không muốn bảo vệ mọi người?"

Đổng Tôn Kỳ chắc như đinh đóng cột trả lời: "Có! Tớ muốn bảo vệ bóng nhựa! Lâm Tri Hạ để chúng tớ bảo vệ nó, cậu nhanh đi đi!"

Hai người bọn họ thẳng tiến đến khu vực pháo đài A.

*

Bên trong đường hầm, Nhiếp Thiên Thanh đột nhiên nói: "Có tiếng bước chân, Lâm Tri Hạ đến rồi."

Ba người trong đội Nhiếp Thiên Thanh đều không chạy. Bọn họ đứng bất động, thương lượng đối sách.

Đinh Nham tiết lộ: "Lâm Tri Hạ ở lớp chúng ta có biệt danh là quái thai. Cậu ấy rất thông minh, các cậu phải cẩn thận."

"Cậu ấy mới chín tuổi, " Nhiếp Thiên Thanh nói, "Lại có thể thông minh đến đâu."

Đinh Nham hơi thay đổi sắc mặt: "Cậu ấy học thuộc lòng sách chỉ cần mấy giây!"

Nhiếp Thiên Thanh không tin.

Đinh Nham tức giận nói: "Thật sự! Tớ mà lừa cậu tớ sẽ làm chó con!"

Cam Thù Lệ cũng nói: "Thật sự, cậu ấy rất thông minh."

"Các cậu đừng tự làm tụt chí khí và uy phong của mình" Nhiếp Thiên Thanh hình tượng anh lớn giáo dục bọn họ, "Đối thủ không có đáng sợ như vậy. Chúng ta có ba người, đối với cậu ấy oẳn tù tì, lẽ nào không thể thắng nổi một lần sao? Chúng ta mỗi người xác suất thắng lợi là 50%!"

"Có lý!" Người trả lời, là Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ theo ý tứ Nhiếp Thiên Thanh, đối với bọn họ nói: "lập phương của 50% là 0. 125, xác suất tớ thắng các cậu chỉ có 0.125."

Nhiếp Thiên Thanh hỏi: "Tại sao là 0.125?"

Lâm Tri Hạ nghiêng đầu: "Nếu tớ muốn thắng thì tớ nhất định phải thắng tất cả các cậu. Xác suất thắng lần thứ nhất là 0.5, lần thứ hai 0. 25, lần thứ ba 0. 125... Cái này không phải do cậu nói sao? Xác suất thắng lợi của mỗi người đều là 0.5..."

Nhiếp Thiên Thanh cau mày mao: "Thế nhưng, Lâm Tri Hạ, cậu cùng chúng tớ chơi oẳn tù tì, chỉ cần cậu thua một lần, cậu liền không thể tiếp tục. Tại sao cậu còn dùng 0.5 lập phương để tính xác suất?"

Lâm Tri Hạ kiên nhẫn giải thích, "Tớ chơi với ba người các cậu, tổng cộng sẽ xuất hiện bốn loại kết quả. Loại kết quả thứ nhất, tớ thua ngay ở vòng đầu tiên, cái này xác suất là 0.5. Loại kết quả thứ hai, tớ thua ở vòng thứ hai, xác suất là 0.25. Loại kết quả thứ ba, tớ thua ở ván cuối cùng, xác suất là 0.125, loại kết quả thứ tư, tớ thắng các cậu cả ba ván, xác suất cũng là 0. 125. Bốn loại kết quả này được gọi là biến cố, tổng của chúng vừa đúng bằng 1, cậu tính thử xem? Để tớ có thể đi vào ván thứ hai cùng ván thứ ba điều kiện đầu tiên là phải thắng cậu ở ván thứ nhất. Có điều, cậu phải biết, tớ thắng cậu ở ván đầu tiên, nó cũng là một trong những kết quả có thể xảy ra của trò chơi."

Nhiếp Thiên Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, tay phải nắm thành quyền: "Tớ nghĩ thông."Cậu quay đầu nhìn hai đồng đội của mình: "Vui lên đi! Chúng ta có 0.875 xác suất có thể thắng!"

Đinh Nham có chút run rẩy: "Nhiếp Thiên Thanh, cậu ấy đã nói nhiều như vậy, cậu còn cảm thấy chúng ta có thể thắng? Cậu ấy khẳng định đang lừa cậu. Tớ không tin."

Nhiếp Thiên Thanh tránh khỏi Đinh Nham. Cậu hướng Lâm Tri Hạ đi, tràn ngập ý chí chiến đấu nói: "Bắt đầu đi, Lâm Tri Hạ, kéo búa bao!"

Lâm Tri Hạ hài lòng.

Sau đó, hai người bọn họ đồng thời ra chiêu —— Nhiếp Thiên Thanh ra búa, Lâm Tri Hạ ra bao.

Nhiếp Thiên Thanh trong lòng cả kinh, hóa đá tại chỗ.

Lâm Tri Hạ vỗ hai tay, nhảy đến trước mặt Đinh Nham.

Đinh Nham nội tâm hoảng sợ cực kỳ. Cậu nhắm mắt, ra kéo, Lâm Tri Hạ lại ra búa. Đinh Nham bày ra vẻ mặt "Tớ đã sớm biết", cũng bắt đầu đếm ngược 3 phút đóng băng.

Nhóm Đinh Nham, chỉ còn dư lại một người là Cam Thù Lệ.

Hi vọng của cả đội, đều phó thác ở trên người Cam Thù Lệ.

Cam Thù Lệ căng thẳng đến nỗi nói năng lắp bắp: "Tớ... Kéo Búa Bao..."

"Cam Thù Lệ, " Lâm Tri Hạ vỗ vỗ bờ vai của cô, "Cậu không cần lo lắng."

Chỗ bọn họ đang đứng là một không gian kín.. Hai bên là hai tấm cửa sổ thủy tinh, có vài lỗ thoáng khí, Cam Thù Lệ hướng ánh mắt ra phía ngoài, có thể trông thấy các loại đồ trang trí, đèn treo. Cô quyết tâm liều mạng, đối diện Lâm Tri Hạ: "Lâm Tri Hạ! Kéo búa bao!"

Tiếng nói vừa dứt, Cam Thù Lệ mở ra năm ngón tay, làm thành hình cái "bao".

Mà Lâm Tri Hạ ra chiêu, giống như còn sớm hơn so với Cam Thù Lệ. Trước khi Cam Thù Lệ phản ứng, đã ra cái kéo.

Cam Thù Lệ đầy mặt kinh ngạc: "Cậu... Lại thắng."

Lâm Tri Hạ cười nói: "Ai nha, may mắn thôi."

Lâm Tri Hạ trong lòng nghĩ—— dựa vào vận may khiến cho cô trời sinh cùng mọi người không giống nhau. Thông qua quan sát các loại chi tiết nhỏ, cô mới có thể đoán trước hành vi của mỗi một bạn học.

Cam Thù Lệ vì cô vỗ tay: "Vận may thật tốt."

"Tớ nói rồi!" Đinh Nham cảnh cáo Nhiếp Thiên Thanh, "Tớ đã sớm biết! Chúng ta không thể thắng được cậu ấy!"

Nhiếp Thiên Thanh bất bình: "Cậu đã sớm biết, tại sao còn mang theo chúng tớ đến cướp của Lâm Tri Hạ?"

Đinh Nham bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được. Cậu chỉ là không ưa dáng vẻ ung dung vui sướng nhắt bóng của Giang Du Bạch khi chạy theo Lâm Tri Hạ. Chỉ trong mấy phút, nhặt một đống bóng! Tại sao! Tại sao Giang Du Bạch không cần động não! Cậu cũng không muốn động não nha!

Thật đáng thương cho tổ B, tất cả đều bị đóng băng tại chỗ.

Lâm Tri Hạ đã sớm chạy xa.

Trên đường trở về căn cứ, Lâm Tri Hạ còn nhặt được thêm bóng. Cô bé thật là vui, tóc dài phân tán trên vai nhỏ, tựa như một ngọn gió nhỏ. Nhưng cô bé hoàn toàn không để ý, nhặt được bốn quả cầu, chạy vào một cái đường hầm, vừa vặn cùng Giang Du Bạch đang chạy ra.

Lâm Tri Hạ ngã chổng vó tại chỗ.

Giang Du Bạch quỳ trên mặt đất, hai tay dìu cô.

Cô buồn bã nói: "Bốn quả bóng đều lăn mất rồi, nhanh đi nhặt nha..."

Giang Du Bạch chỉ hỏi cô: "Xin lỗi, cậu có bị thương không? Nếu như cậu không thoải mái, chúng ta liền đi tìm bác sĩ."

Lâm Tri Hạ lắc đầu: "Không có, tớ không có sao." Sau đó lại hỏi: "Cậu tại sao muốn nói xin lỗi với tớ? Tớ cũng đụng vào cậu. Cậu cũng không phải cố ý nha. Hai lực đều tác dụng lẫn nhau."

Cú va đập vừa rồi khiến tóc của Lâm Tri Hạ bị tuột ra, sợi dây chun màu đỏ vẫn còn dính lại trên tóc của cô. Giang Du Bạch nhẹ nhàng lấy xuống cho cô: "Cậu buộc tóc lên đi. Bên trong đường hầm tối, tóc có thể che mắt, không nhìn thấy đường."

Lâm Tri Hạ đã nhặt lên ba quả bóng. Cô bé ngồi dưới đất, quay lưng về phía Giang Du Bạch, như đang dùng giọng điệu của nữ vương ra lệnh cho cậu: "Cậu giúp tớ buộc tóc đi! Nhanh lên một chút!"

Giang Du Bạch sửng sốt: "Tớ... Tớ không biết buộc tóc."

Lâm Tri Hạ lập tức đem bóng ném vào trong ngực của cậu, lại từ trong tay cậu lấy đi dây buộc tóc màu đỏ. Cô một bên vén mái tóc dài của mình, một bên nói lẩm bẩm: "Buộc tóc rất đơn giản."

Giang Du Bạch nói: "Tớ không học được."

Lâm Tri Hạ nói cho cậu: "Có rất nhiều thứ, đơn giản đến mức không cần học, chỉ cần liếc mắt nhìn, là có thể làm được."

Xa xa Đổng Tôn Kỳ phát sinh một trận gào thét kinh thiên động địa: "Giang Du Bạch! Lâm Tri Hạ! Các cậu đang ở đâu!"

"Đi mau!" Lâm Tri Hạ giục Giang Du Bạch, "Chúng ta tiếp tục nhặt bóng!"

Giang Du Bạch hỏi cô: "Cậu còn dùng con đường ngắn nhất không?"

Lâm Tri Hạ quay đầu lại liếc cậu một cái, mang theo cậu đi về phía trước: "Đương nhiên! Trong đầu của tớ có một bản đồ con đường ngắn nhất! Tớ mang cậu đi con đường nhanh nhất! Chúng ta cùng nhau về nhà!"

Giang Du Bạch không tự chủ được khâm phục cô. Nghe thấy cô nói " Tớ mang cậu đi con đường nhanh nhất! Chúng ta cùng nhau về nhà!", Giang Du Bạch cao hứng vô cùng, lần này tổ A bọn họ nhất định có thể thắng!

Bên trong con đường hầm gồ ghề, Giang Du Bạch cùng Lâm Tri Hạ từng người giấu trong lòng bốn quả cầu. Giang Du Bạch thám thính động tĩnh phe địch, kỳ quái nói: "Bọn họ không đuổi theo chúng ta."

Lâm Tri Hạ cười ha ha: "Bọn họ lập tức sẽ đến căn cứ của tổ A chúng ta đánh cướp Đổng Tôn Kỳ. Chúng ta muốn cản bọn họ cần nhanh chóng quay về căn cứ!"

"Cái gì!" Giang Du Bạch chỉ trích, "Bọn họ thật nham hiểm!"

Lâm Tri Hạ an ủi cậu: "Đừng sợ! Tớ sẽ bảo vệ cậu!"

Cô nhảy lên một cái đường ống.

Giang Du Bạch bốn quả bóng trong ngực mình toàn bộ bỏ vào đường ống. Sau đó, cậu một tay nắm chặt vòng treo, quay đầu hướng Lâm Tri Hạ nói: "Cậu về căn cứ trước đi! Tớ nhìn thấy trên này có hai quả cầu!"

Lâm Tri Hạ căn dặn cậu: "Cẩn thận, đi nhanh về nhanh!"

Giang Du Bạch như một cơn gió, bay về phía mặt đất. Cậu thả người nhảy một cái, hạ xuống, bộ dáng vô cùng vững vàng. Tư thế cậu rơi xuống đất cũng rất có kỹ xảo, tại chỗ lộn một vòng giảm bớt lực.

Cậu nhặt quả bóng quý giá lên, ngẩng đầu nhìn Lâm Tri Hạ.

Lâm Tri Hạ đứng bên cửa sổ của pháo đài, duỗi ra một cái tay, hướng cậu giơ giơ.

Giang Du Bạch nghĩ về những cuốn sách mình đã từng xem —— công chúa đều là đứng trên pháo đài, chờ đợi vương tử tiêu diệt hết ác ma, giải cứu cô.

Mà vị công chúa trước mắt cậu kia không giống nhau.

Vị công chúa trước mắt, càng giống như vương tử đã vượt mọi chông gai.

Thực tế so với trong truyện thực sự không giống.. Cậu tận mắt nhìn thấy, công chúa cũng có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, vượt mọi sóng gió.

Chương sau: Trận quyết đấu cuối cùng!

Bạn đang đọc Bạn gái thiên tài- Edit của Tố Quang Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNguyen1207
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.