Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHUẨN BỊ

Tiểu thuyết gốc · 3359 chữ

Bất Diệt

Quyển 1 - Chương 2: CHUẨN BỊ

Giải quyết xong hồn phách Vu Quỷ Chân Quân, Bạc Thanh đi đến vách tường phía sau long ỷ.

Hắn vung tay, một mật thất mở ra.

Bạc Thanh tiến vào.

Mật thất không có gì đáng giá, chỉ có rất nhiều tàng thư, giấy bút. Sâu trong cùng của mật thất là một cái bàn tròn nhỏ đặt một quả cầu xám đục.

Bạc Thanh truyền ma khí vào quả cầu, nó phát ra ánh sáng trắng nhạt tràn ngập mật thất tối tăm. Sau một hơi thở, quả cầu thu lại ánh sáng, nhưng lúc này nó đã trở thành một lam cầu tỏa sáng rực rỡ.

Bạc Thanh tiện tay cầm một quyển sách trên kệ, văn tự trong cuốn sách đã biến mất hoàn toàn chỉ để lại những trang giấy trắng như chưa từng viết gì.

“Thư Cầu đã hoạt động, bây giờ đã đến lúc quên đi.” Bạc Thanh cười nhạt.

Hắn tiếp tục lấy ra một món ma vật, đây là một con rết nhỏ màu vàng óng.

Suốt một ngàn năm lăn lộn tại Lục Giới, hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ cho ngày hôm nay.

Bạc Thanh ngồi xếp bằng, đưa con rết lên tai mình, rết vàng không do dự bò vào trong lỗ tai hắn. Mặt hắn không biểu cảm, bắt đầu xếp bằng ngồi thiền.

Con rết sau khi chui vào tai Bạc Thanh thì ngay lập tức tìm đến não hải. Nó bắt đầu gặm nuốt não hắn, ăn đi những ký ức không cần thiết.

Đầu Bạc Thanh truyền đến một cảm giác đau nhức kinh khủng. Cứ mỗi giây trôi qua hắn như bị một cây đinh dài đóng thật mạnh vào đầu. Nhưng hắn không chút lơ là, vẫn chuyên tâm điều khiển con rết để tránh cho nó ăn đi những ký ức hữu dụng.

Sau một nén nhang, rết vàng bò ra khỏi tai Bạc Thanh. Lúc này cơ thể nó đã chuyển hoàn toàn sang màu trắng, biểu hiện không thể ăn thêm nữa.

Bạc Thanh lục lại ký ức, phát hiện ra hắn đã quên đi nhiều thứ. Vị trí những truyền thừa nhỏ đã từng đạt được trong quá khứ, tên của một vài kẻ từng giết, lượng lớn thông tin quan trọng về giáo phái hắn đều không tài nào nhớ ra được.

Tuy nhiên những ký ức mà hắn muốn giữ lại thì vẫn còn.

“Những thông tin về giáo phái quên đi cũng được. Kiếp này đầu tư tất cả vốn liếng thành lập thế lực là một nước đi sai lầm. Quá nhiều bó buộc khiến ta không thể thoát thân, kiếp sau vẫn nên đi theo con đường đơn đả độc đấu.”

“Giờ thì đến lúc nhớ những thứ cần nhớ rồi.” Bạc Thanh ngưng thần truyền ma khí vào Thư Cầu đang tỏa sáng rực rỡ.

Thư Cầu lập tức bắn ra một luồng sáng màu lam hướng thẳng vào đầu Bạc Thanh. Lam quang cuồn cuộn như sóng biển, đan xen là hình ảnh vô số văn tự dào dạt không ngớt. Một cảm giác choáng ngợp, buồn nôn ập đến. Bạc Thanh tiếp tục cắn răng chịu đựng, tiếp nhận và sắp xếp nhưng thông tin đang được truyền vào não mình.

Một lúc sau, quả cầu đã phát ra hết thông tin, trở về thành một quả cầu màu xám đục không chút ánh sáng.

Bạc Thanh vẫn ngồi xếp bằng, một lần nữa rà soát ký ức.

Rất nhiều thông tin quan trọng đã được hắn nhớ kỹ đến từng chi tiết, từ truyền thừa phù hợp cho đến những công thức luyện chế độc dược, ma vật từ cấp thấp lên cấp cao hắn đều nhớ rõ mồn một.

“Haha, đây chính xác là nhớ như in mà. Chỉ có điều là in lên não một cách thô bạo.” Bạc Thanh cười khổ.

Dù khá rắc rối và đau đớn nhưng cũng không còn cách nào. Não hải không thể chứa một lúc quá nhiều thông tin, Bạc Thanh đã sống một ngàn năm rồi, những thông tin quá cũ hoặc không quan trọng não hải sẽ tự loại bỏ đi.

Để chuẩn bị kĩ càng cho lần trùng sinh này, từ khi thành lập Cốt Dực Ma Giao hắn đã thu thập, chọn lọc những thông tin quan trọng của kiếp này một cách đầy đủ nhất có thể. Đồng thời hắn còn trăm phương ngàn kế đoạt được Cật Tâm Kim Ngô và Thư Cầu – hai món ma vật và thánh vật giúp xóa đi ký ức cũ và truyền vào ký ức mới.

“Cũng không cần ghi nhớ quá nhiều. Dù sao khi ta trùng sinh làm ra một số hành động thì hiệu ứng cánh bướm cũng sẽ thay đổi rất nhiều sự kiện trong tương lai.”

“Phải chi ta được như bọn nhân vật chính trong tiểu thuyết thường đọc lúc ở Địa Cầu, trùng sinh trở về sau vạn năm vẫn nhớ hết mọi thứ như in. Như vậy thì không cần phải lao tâm khổ tứ suốt ngàn năm rồi.” Bạc Thanh cười tự giễu.

Hắn nhớ về kiếp trước của mình.

Đây đã là kiếp sống thứ ba của vị Ma Đế.

Hai kiếp sống đầu của hắn là ở Trái Đất, hắn là một công dân Việt Nam thành tích không nổi bật ở kiếp sống đầu tiên. Tốt nghiệp một trường Đại học tầm thường ở thành phố Hồ Chí Minh, sau đó trở thành một nhân viên văn phòng với mức lương tám triệu đồng mỗi tháng.

Cuộc sống cứ nhàm chán trôi đi, rồi hắn cũng có người yêu nhưng chưa kịp kết hôn thì mắc một khoản nợ lớn do chi trả viện phí khi mẹ hắn đột nhiên ngã bệnh. Cuối cùng lãi mẹ đẻ lãi con, khoản nợ ngày càng lớn, mẹ hắn thì sau cuộc phẫu thuật đã không qua khỏi.

Bất lực, mất hết tất cả ở tuổi bốn mươi, hắn gieo mình xuống dòng sông lạnh lẽo tìm sự bình yên cuối cùng của cuộc đời.

Tuy nhiên khi mở mắt thì hắn đã trở về tuổi mười tám, vẫn là cơ thể cũ, nhưng ký ức đã là của một gã trung niên ở tuổi bốn mươi.

Điều duy nhất hắn có thể lí giải cho sự trùng sinh này chính là chiếc đồng hồ quả quýt nhỏ trong túi áo.

Nó chính là chiếc đồng hồ lưu niệm hắn mua ở một quầy hàng rong trước khi tự sát. Thế nhưng chiếc đồng hồ lại là vật duy nhất đi theo hắn về lại kiếp này.

Cất giữ cẩn thận chiếc đồng hồ, Bạc Thanh quyết tâm bắt đầu lại một cuộc đời mới.

Nắm giữ ký ức kiếp trước, Bạc Thanh như diều gặp gió, đầu tư nơi đâu hốt bạc nơi đó. Cảm thấy tiền bạc là chưa đủ, hắn dấn thân vào chính trị, nơi duy nhất đem lại quyền lực tại Trái Đất. Con đường sự nghiệp ngày càng thăng tiến, thế nhưng ở tuổi sáu mươi, hắn lại bị chính cái quyền lực ấy tước đi mạng sống khi bị ám sát ngay trên đường bởi đàn em của tên trùm ma túy mà hắn vừa cho người bắt một tháng trước.

Bạc Thanh không cam lòng chết đi, thế nhưng lại một lần nữa.

Hắn sống lại.

Bạc Thanh mở mắt, lần này không còn là Trái Đất mà là một thế giới xa lạ. Nơi đây có vẻ là còn trong thời kỳ hoang sơ trung cổ, cũng may là hắn tự động hiểu được ngôn ngữ bản địa.

Sau một khoảng thời gian thích nghi, hắn biết được đây là Lục Giới, bao gồm sáu đại giới là Tiên Giới,Thần Giới, Thánh Giới, Ma Giới, Thượng Giới, Hạ Giới. Nơi đây đích thật là thế giới tu chân mà hắn thường thấy trong tiểu thuyết khi còn ở Địa Cầu.

Tuy nhiên, Bạc Thanh chờ mãi cũng không thấy hệ thống hay bàn tay vàng nào cho mình. Hắn phải vật lộn với cuộc sống khắc nghiệt nơi đây, nơi con người đôi khi không bằng một cọng cỏ. Vùng đất này có văn hóa và ngôn ngữ khá giống với Trung Quốc cổ khiến cho một người Việt Nam hiện đại chính gốc như Bạc Thanh lại càng mất nhiều thời gian để thích nghi.

Sau một ngàn năm dài đằng đẵng, trải qua bao nhiêu thăng trầm.

Thương hải tang điền, gia tộc tan rã, lưu lạc tứ xứ, bị bắt làm nô, đào thoát, tham gia đấu trường, mở thương đội, tìm được thọ quả nghìn năm tăng thêm một nghìn tuổi thọ, giết người cướp của, sa vào ma đạo, thành lập ma giáo, …

Mọi việc thoáng qua trong trí nhớ Bạc Thanh như một thước phim.

Hắn cười nhạt.

Không chút hối hận hay nuối tiếc nào sót lại trong lòng.

Bạc Thanh lấy trong áo ra một món thánh vật.

Đây chính là chiếc đồng hồ ngày trước.

Hắn nhìn chiếc đồng hồ với ánh mắt phức tạp.

Bạc Thanh đã trải qua ba kiếp người, hắn đã đi chính xác một ngàn một trăm tám mươi ba năm trong cả ba kiếp. Ngoại hình, nhân cách, lý tưởng sống của hắn đều đã được nhân sinh cọ rửa đến không còn sót lại chút gì cũ kỹ.

Chiếc đồng hồ thì vẫn vậy.

Vẫn là một chiếc đồng hồ nhỏ to bằng quả quýt, vẻ ngoài sang trọng với nhiều chi tiết được điêu khắc tinh vi trên mặt đồng hồ. Nổi bật nhất chính là trên nắp đồng hồ là hình ảnh một nhãn cầu được làm bằng một viên ngọc thạch màu tím, mang áo nghĩa thời không nồng đậm.

Đây chính là Đồng Hồ Của Sự Khởi Nguyên.

Thế nhân biết đến nó thông qua một tồn tại vô thượng chí tôn của Lục Giới.

Đó chính là Luân Hồi Thánh Tôn.

Lục Giới tu đạo gia phân thành bốn đạo lớn.

Tiên Giới có Tiên Đạo.

Thần Giới có Thần Đạo.

Ma Giới có Ma Đạo.

Thánh Giới có Thánh Đạo.

Mỗi đạo phái phát triển lớn mạnh ở nơi có đạo khí tương đương nồng đậm.

Cảnh giới của mỗi đạo cũng được phân chia theo hệ thống cấp bậc khác nhau. Tuy nhiên có một điểm chung chính là đều được chia thành mười ba tầng cảnh giới, và cảnh giới cao nhất chính là Tôn Giả.

Suốt lịch sử dài năm trăm vạn năm đằng đẵng của Lục Giới, từ thời Thái Cổ đến Viễn Cổ, Thượng Cổ, Cận Cổ rồi đến Thánh Ma Đại Chiến cho đến bây giờ Lục Giới đã tồn tại mười hai vị Tôn Giả.

Mỗi một vị đều là truyền kỳ nhân gian, tài hoa kiệt xuất không ai sánh bằng. Lịch đại tôn giả ai cũng đều để lại cho thế nhân giai thoại muôn đời, phàm là ở Lục Giới kể cả phàm nhân không ai là không biết đến.

Luân Hồi Thánh Tôn cũng không ngoại lệ.

Ông chính là Tôn Giả đã chấn hưng Trụ Đạo, lưu phái chuyên nghiên cứu về thời gian. Không ai biết ông đã sống qua bao nhiêu đời, ông là vị Tôn Giả bí ẩn nhất trong lịch đại Tôn Giả.

Thông tin về ông rất ít, Bạc Thanh đã mất hơn sáu trăm năm mới có thể thu thập được một số thông tin về chiếc món thánh vật truyền kỳ này của ông.

Cầm chiếc đồng hồ nhỏ trong tay, đôi mắt sâu thẳm của hắn ngắm nghía.

“Theo thông tin thu thập được, Đồng Hồ Của Sự Khởi Nguyên ở cảnh giới thập nhất tầng cho người ta một cơ hội trùng sinh không chắc chắn thành công.”

“Thăng lên thập nhị tầng cũng chỉ cho một lần cơ hội trùng sinh nhưng chắc chắn thành công.”

“Chỉ có thăng lên cảnh giới tối cao thập tam tầng mới có thể cho người sử dụng ba lần cơ hội trùng sinh chắc chắn thành công.” Bạc Thanh tự nhủ.

Ba lần trùng sinh?

Không phải vô hạn trùng sinh nghe thì có vẻ ít, nhưng ở Lục Giới này nếu chiếc đồng hồ này rơi vào tay một kiêu hùng nào đó, chỉ cần cảnh giới thập nhị tầng thôi, chỉ cần một lần trùng sinh thôi là đủ để hắn khuấy động giang hồ, bước lên đỉnh cao nhân sinh.

“Ta đã trùng sinh được tận hai lần, một lần ngay ở tại Trái Đất và một lần trùng sinh sau đó xuyên sang đây. Vậy hẳn là món thánh vật này đã ở cảnh giới cao nhất. Tuy nhiên…”

“Cũng không loại trừ khả năng nó đã được ai đó sử dụng một lần trước đó, sau đó mới lọt vào tay ta.” Bạc Thanh thở dài.

Nếu chiếc đồng hồ đã được sử dụng hết ba lần, hắn tiếp tục thúc dùng vậy thì đúng là tự tìm chết.

“Cùng lắm thì thân tử đạo tiêu, có gì phải sợ.” Bạc Thanh cười lạnh.

Hắn chưa từng sợ chết.

Ba đời vật lộn sinh tồn hắn đã nếm trải đủ vị nhân sinh. Có đôi khi hắn tự hỏi bản thân vật lộn chèo chống như vậy để làm gì, để đạt được điều gì.

Hắn không biết.

Hắn thật sự không biết.

Ba đời lăn lộn, hắn chỉ cố gắng sinh tồn, bấu víu lấy sự sống, vơ vét lấy tiền tài, danh vọng và quyền lực.

Nhưng kết quả thì sao?

Tiền bạc, quyền lực, sắc dục, tất thảy theo thời gian cũng chỉ là phù du.

Ngay cả ở Lục Giới này thì sao?

Theo đuổi sức mạnh ư?

Mạnh đến cách mấy vẫn sẽ có kẻ mạnh hơn ngươi. Thế lực lớn ra sao vẫn có thể bị một tay cường giả dẹp bỏ.

Mạnh nhất thì sao? Trở thành Tôn Giả chí tôn vô thượng thì sao?

Cũng không thể bất tử bất diệt.

Rồi cuối cùng cũng bị dòng thời gian cọ rửa, tận thọ nguyên mà chết đi.

Không gì có thể thắng được dòng chảy thời gian.

Giai đoạn đó, Bạc Thanh thật sự chán nản, hắn đã lăn lộn bốn trăm năm ở Lục Giới.

Hắn không tìm được lẽ sống.

Hắn muốn tự vẫn như ở kiếp đầu cho xong nhưng lại không đành lòng.

Hắn không cam lòng mà chết đi như thế.

Hắn muốn một lần tìm thấy mục đích sống chân chính của bản thân.

Rồi Bạc Thanh nghe ngóng được thông tin về Thấu Tâm, món thánh vật truyền kỳ có thể xem được nơi nội tâm sâu nhất của con người.

Hắn quyết phải đoạt được.

Hắn phải tìm được con đường mình muốn đi.

Phải tìm thấy đạo tâm của bản thân!

Hắn bỏ ra một trăm năm thành lập nên Cốt Dực Ma Giáo, lao tâm khổ tứ, bày mưu tính kế.

Cuối cùng đã đạt được Thấu Tâm.

Nó là món thánh vật làm bằng vàng ròng, có hình dáng bàn tay nắm chặt lấy một quả tim.

Người đầu tiên hắn sử dụng Thấu Tâm chính là bản thân.

Sau một hồi bước vào thế giới nội tâm của mình, thần niệm của Bạc Thanh trở lại cơ thể.

Hắn cười.

Không phải nụ cười lạnh lùng như mọi khi mà là nụ cười thỏa mãn, sung sướng như thể đã đoạt được cả thiên hạ vào tay.

“Chính là vậy, chính là vậy.”

“Bất diệt, chỉ có đạt đến cảnh giới bất diệt mới có thể thỏa mãn ta.”

“Chỉ có bất diệt trường tồn mới có thể chiến thắng được thời gian, đạp trên Tôn Giả, tùy tâm sở dục, ngắm nhìn thế gian nhỏ bé như hòn sỏi ven đường.”

“Ta đã quá chán việc phải vật lộn sinh tồn, việc phải sống theo trời định, tuân theo mệnh đồ. Nếu mệnh đã định ta như vậy, thì ta sẽ nghịch mệnh mà sống!”

“Dù cho đây chỉ là mong muốn viển vông của ta, dù bất diệt thật sự không tồn tại, nó cũng chính là đường của ta, là đạo của ta.”

“Từ thời khắc này ta sẽ đi trên con đường của mình, truy cầu đại đạo của bản thân. Dù có chết giữa đường cũng chẳng hề nuối tiếc.”

“Bất diệt!”

Ký ức năm ấy trôi qua, Bạc Thanh ngưng thần nhìn lại.

“Từ khi đó đến nay cũng đã được năm trăm năm rồi, mọi thứ cũng đã chuẩn bị đầy đủ.”

“Nếu chiếc đồng hồ thật sự không dùng được, thì cứ xem như năm trăm năm qua chỉ là một vở hài kịch đi.” Bạc Thanh không chút do dự.

Hồi tưởng thì nhiều nhưng chỉ trôi qua trong một khắc.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, cửa mật thất sụp xuống.

Ba vị Đế Cảnh bước vào.

Một người thân mang bạch giáp, tay cầm trường kiếm bước vào với tư thế nghênh chiến. Hiển nhiên là lo ngại Bạc Thanh bất ngờ phản kích.

Người bên cạnh mặc thanh y, tay cầm quạt che đi khuôn mặt, dáng vẻ thư sinh nhưng lại mang đôi mắt sắc lẻm như lưỡi dao, toát lên khí tức Đế Cảnh nồng đậm.

Đứng giữa hai vị Đế Cảnh là một lão giả mang bạch bào, tay chống quải trượng. Hai hàng lông mày cùng bộ râu trắng như tuyết đã dài sắp chạm đất. Ông chính là Thiên Cơ Thánh Đế.

“Đại cục đã định, hôm nay ngươi không còn đường lui rồi Bạc lão đầu à.” Lão giả lên tiếng.

Bạc Đế vẫn im lặng, đôi mắt đen tuyền như cửu u ngũ vực nhìn thật lâu về phía ba kẻ xâm nhập.

“Đến lúc rồi.” Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn.

Bạc Thanh khẽ cười, ngâm: “Rong ruổi lạc lõng trên đất khách, rồi dấn thân vào cõi vô tình.”(*)

(*) “Tuyệt Cú” - Hoài Thanh.

Hắn mở lòng bàn tay, để lộ ra chiếc đồng hồ.

Ba vị Đế Cảnh nhìn thấy vật này liền có phần trở nên gấp gáp.

“Bạc Đế, hôm nay mệnh ngươi đã tận, ngoan ngoãn hoàn trả di vật của Luân Hồi Thánh Tôn cho Thánh Giới chúng ta, ta sẽ cho ngươi chết được toàn thây!”

“Bạc ma đầu, ngươi tàn sát tứ phương, giết hại ngàn vạn dân chúng, ác nghiệp thấu trời. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, giao trả Thánh Vật, bọn ta sẽ cho ngươi cái chết nhẹ nhàng nhất!”

Hai vị Đế Cảnh trẻ tuổi không ngừng uy hiếp, nhưng câu từ rõ ràng không chừa cho Bạc Thanh con đường sống.

Thiên Cơ Thánh Đế âm trầm lên tiếng: “Bạc lão đầu à, chúng ta đối địch với nhau đã hơn ba trăm năm. Ngươi và ta đều đã mệt mỏi. Chi bằng bây giờ ngươi giao ra Đồng Hồ Của Sự Khởi Nguyên, sau đó thúc thủ chịu trói. Bọn ta có thể lưu cho ngươi một mạng, giam ngươi vào Tháp Trấn Ma, để ngươi từ từ sám hối.”

Lão còn chưa nói xong thì bỗng

Oành!

Một tiếng nổ khô khốc vang lên.

Bạc Đế tự bạo!

Cốt Trụ Ma Điện hoàn toàn sụp đổ.

Một bầu không khí im ắng.

Những âm thanh hô hào chém giết hoàn toàn biến mất.

Xung quanh vạn dặm, toàn bộ sinh linh đều tuyệt diệt dưới dư ba Đế Cảnh tự bạo.

Lớp bụi mù tan đi, ba vị Thánh Đế chật vật không thôi, nhưng vẫn không hạ xuống tầng phòng ngự.

“May mà chúng ta luôn cảnh giác.”

“Không biết Đồng Hồ Của Sự Khởi Nguyên còn có thể sử dụng không. Nếu còn, tên ma đầu này ắt sẽ hại đến muôn dân.” Thiên Cơ Thánh Đế nhìn xa xăm, than thở.

Bạn đang đọc Bất Diệt sáng tác bởi 666silver
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 666silver
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.