Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống gian nan

Phiên bản Dịch · 1863 chữ

Người dịch: PrimeK (Tohabong)

Mạc Vô Kỵ không tới kéo Yên Nhi dậy, hắn có thể cảm nhận được sau khi Mạc Tinh Hà phát điên, Yên Nhi đã phải chịu đựng áp lực và cùng cực cỡ nào. Lúc này hắn chỉ nhìn đám nhà cao tầng lờ mờ phía xa, âm thầm nắm chặt nắm tay, coi như là làm lại từ đầu, vậy thì đã sao?

Nơi này mặc dù là chế độ quân chủ, nhưng không phải là không có khoa học kỹ thuật. Có hệ thống giao thông công cộng giống như trái đất, cũng có máy móc thiết bị điện tử thông thường, hắn còn sợ mình không trụ lại được sao?

- Yên Nhi, chúng ta đi về trước đi.

Mạc Vô Kỵ lúc này mới kéo Yên Nhi đang loạng choạng, vừa nói vừa nhìn về phía những ngôi nhà cao tầng phía xa.

Coi như là hắn từ trái đất tái sinh ở đây, phỏng chừng cũng không cách nào đoạt lại quận Bắc Tần thuộc về hắn.

Không muốn làm cái giấc mơ Quận công gì đó, muốn có chỗ đứng tại nơi này, Mạc Vô Kỵ vẫn đủ tin tưởng. Kiếp trước hắn dù gì cũng là một nhà sinh học cùng thực vật học hàng đầu, chính là bởi vì hắn phát hiện có thể chiết xuất tinh hoa từ nhiều loại thực vật hợp thành một loại dược dịch có thể mở rộng kinh mạch con người. Lúc đó mới bị người yêu ám toán, sau cùng tái sinh ở chỗ này.

Hắn không phải là không hiểu rõ sự quý giá của việc chiết xuất ra thứ có thể mở rộng kinh mạch con người. Kinh mạch vẫn luôn tồn tại giới hạn, mặc dù trong trung y hàng ngày nói đến kinh mạch. Nhưng trên thực tế, có mấy người có thể chân chính tìm được vị trí kinh mạch, đồng thời tác động tới kinh mạch?

Có thể tưởng tượng, một khi cơ thể kinh mạch mở rộng đến một mức mà bản thân cảm nhận được, thực lực sẽ cường đại cỡ nào? Phỏng chừng tùy tiện một người mở rộng kinh mạch đi tham gia thi chạy quãng đường dài hoặc là cử tạ tại Olympic cũng có thể giành Huy chương vàng.

Điều duy nhất hắn không có nghĩ tới là, người hắn yêu sống chết lại ám toán hắn. Cho tới bây giờ, hắn cũng không hiểu vì sao nàng tại thời khắc hắn thành công dùng dao đâm từ sau lưng xuyên qua ngực hắn.

- Dạ, thiếu gia....

Yên Nhi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ rạng rỡ .

Mạc Vô Kỵ bất đắc dĩ nói:

- Yên Nhi, em xem ta như thiếu gia sao? Sau này gọi tên của ta ? Chuyện đã qua đã trở thành quá khứ, hôm nay là một sự khởi đầu mới, sau này tên của ta không còn là Mạc Tinh Hà nữa, mà là Mạc Vô Kỵ.

- Dạ, thiếu gia.

Yên Nhi vội vàng đáp.

Mạc Vô Kỵ không khuyên nữa, một số thói quen và quan niệm về thứ bậc không phải là thứ mà chốc lát có thể thay đổi được nên đành nói:

- Trời sắp tối rồi, chúng ta đi về trước đi, ngày mai ta tìm việc gì đó làm.

Mặc dù Mạc Vô Kỵ còn chưa về đến nhà, trong đầu hắn có một số khái niệm mơ hồ. Cha mẹ của Mạc Tinh Hà đều mất, gia sản đều không còn, Mạc gia sớm đã ở mức tận cùng của sự khốn khó. Về sau Mạc Tinh Hà bị điên, Yên Nhi mỗi ngày ngoại trừ ra ngoài đi làm còn phải mang Mạc Vô Kỵ chơi cái trò con nít này, có thể sống sót cũng đã là không tệ.

- Thiếu gia, anh không nên đi tìm việc làm. Sau này không cần mỗi ngày phải ra ngoài, em có thể làm thêm chút việc, vậy cũng đủ rồi.

Nghe được Mạc Vô Kỵ nói muốn ra ngoài tìm việc, Yên Nhi liên tục xua tay.

Mạc Vô Kỵ nhìn bộ quần áo đã phai màu trên người Yên Nhi, còn mấy đồ trang sức đơn giản trên tóc, không nói gì nữa. Có một số việc, không phải có thể nói rõ ràng được. Mạc Tinh Hà thậm chí đến chết đều không hiểu, Yên Nhi nuôi sống hắn tới ngày nay gian nan dường nào.

...

Nhiêu Châu Thành tuy rằng cũng có cửa thành và tường thành nhưng không có giới nghiêm, cho dù là ngày hay đêm đều có thể tùy ý ra vào.

Hoặc là nói, cổng và tường thành của Nhiêu Châu Thành chỉ mang ý nghĩa tượng trưng chứ không phải là được xây dựng vì chiến tranh.

Mạc Vô Kỵ cũng không để ý đến việc Mạc Tinh Hà một lòng một dạ muốn phục vị mà hắn chỉ từ trong trí nhớ mơ hồ của Mạc Tinh Hà biết Nhiêu Châu rất phồn hoa.

Sau khi đi theo Yên Nhi đi vào Nhiêu Châu Thành, Mạc Vô Kỵ lập tức liền cảm nhận được sự phồn hoa. Dòng người dày đặc trên những con đường rộng rãi cùng cửa hàng hai bên đường đèn đóm sáng trưng khiến Mạc Vô Kỵ thậm chí hoài nghi nơi này kỳ thực là một đô thị hiện đại trên trái đất.

Nơi phồn hoa như thế này đương nhiên không phải là chỗ mà Mạc Vô Kỵ có thể ở được, hai người đi lòng vòng gần 1 giờ qua những đường phố phồn hoa mới đi tới một khu dân cư trông lộn xộn. Đến nơi này, đèn đóm tối tăm hẳn.

Mạc Vô Kỵ xa xa đã nhìn thấy gian phòng tạp hóa mà hắn và Yên Nhi ở, cho dù tiền thuê nhà gần như không có nhưng cũng cũng không phải là thứ mà hắn và Yên Nhi có thể gánh vác nổi. Hắn và Yên Nhi sở dĩ còn có thể ở nơi này, hiển nhiên do chủ nhà thông cảm nếu không, hắn và Yên Nhi có lẽ ngay cả chỗ ngủ cũng không có.

- Ai chà, Vương Thượng trở về rồi, mọi người mau nhường đường.

Một thanh âm đột ngột cắt đứt mạch suy nghĩ của Mạc Vô Kỵ.

- Hồ Phi, anh tránh ra.

Yên Nhi vốn đi phía sau Mạc Vô Kỵ nửa bước bỗng nhiên tiến lên trước, giống như con báo nhỏ tức giận, ngăn Mạc Vô Kỵ lại phía sau.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Mạc Vô Kỵ thấy một người thanh niên với mái tóc chải chuốt trông bóng bảy, mặc dù miệng hắn nói tránh đường, trên thực tế lại đang đứng giữa đường, hoàn toàn không có ý muốn tránh đường.

- Yên Nhi muội, Hồ đại ca hôm nay đi mua nửa cân thịt lợn, đang chuẩn bị đưa cho em. Em đối với ta như vậy, ta có chút đau lòng.

Thanh niên có tên là Hồ Phi kia giơ giơ cái bọc gói lá sen trong tay.

Bụng Mạc Vô Kỵ réo rột rột, Yên Nhi vốn muốn Hồ Phi tránh ra, nhìn bọc lá sen trong tay Hồ Phi, có chút do dự.

- Được rồi, Hồ đại ca ta và em cũng không phải người ngoài...

Hồ Phi đang khi nói chuyện đã bước tới, tay còn lại định chạm vào mu bàn tay của Yên Nhi. Mặc dù Yên Nhi trên mặt có một vết sẹo, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, vóc người không mấy nẩy nở nhưng không thể che đậy dung nhan xinh đẹp của nàng.

Trong mắt Yên Nhi có chút giãy dụa, nếu chỉ một mình, cô căn bản cũng sẽ không để ý tới Hồ Phi, nhưng hôm nay thiếu gia cả ngày cũng chưa ăn gì, vừa rồi rõ ràng bụng réo. Hơn nữa trong nhà ngay cả một hạt gạo cũng không có, về nhà thì làm được gì?

Mạc Vô Kỵ há có thể không biết suy nghĩ trong lòng Yên Nhi, hắn căn bản cũng không chờ đến khi tay của Hồ Phi chạm đến mu bàn tay củaYên Nhi, đã nhấc chân đá một cái.

Hồ Phi căn bản cũng không nghĩ đến Mạc Vô Kỵ sẽ ở phía sau động thủ, bị Mạc Vô Kỵ đá một cước vào ngực.

Mạc Vô Kỵ liền cảm giác mình giống như đạp phải một khối thép, lực phản chấn cường đại khiến hắn liên tiếp lui về sau mấy bước.

- Thiếu gia, anh không sao chứ...

Yên Nhi vội vàng chạy tới, đỡ Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ nhìn Hồ Phi chỉ bị hắn đạp lui một bước, trong lòng khiếp sợ. Thân thể này của hắn bây giờ quả thực rất suy yếu, nhưng là không đến mức khi đánh lén lại không thể một cước đạp ngã Hồ Phi. Chả lẽ tên Hồ Phi này biết võ công?

Ngươi muốn chết...

Hồ Phi không ngờ cái tên Mạc Tinh Hà yếu đuối vẫn mộng làm Quận chủ này lại có dũng khí đột nhiên động thủ với mình, nhất thời giận tím mặt. Tay còn lại thò vào thắt lưng rút ra một thanh đao nhọn dài 2 thước, xông về phía Mạc Vô Kỵ.

Một vài người đứng xem đằng xa, không ai ngăn cản Hồ Phi lao về phía Mạc Vô Kỵ, thậm chí còn không ai lên tiếng can ngăn.

- Hồ Phi, mau dừng tay. Giữa thanh thiên bạch nhật anh dám giết người?

Sắc mặt lo lắng của Yên Nhi lại càng trắng bệch, cô căn bản không có để ý tới bây giờ trời đã tối.

- Ha ha, lão tử sớm muốn giết chết tên ngu ngốc này. Hôm nay tên ngu ngốc này động thủ với ta trước, coi như là ta giết hắn, tối đa cũng chỉ là bị phạt ít tiền mà thôi. Yên Nhi, anh đây là vì muốn tốt cho em, em sau này được giải thoát rồi, theo anh, em có cái ăn cái mặc...

Hồ Phi hiển nhiên không có ý định dừng tay.

Yên Nhi vô cùng lo lắng, không có cách nào khác, chỉ đành ngăn Mạc Vô Kỵ lại phía sau.

Lúc này Mạc Vô Kỵ hoàn toàn tỉnh táo lại, tại trong ấn tượng của hắn, Thừa Vũ Quốc quả thực có một điều luật như vậy. Bất chấp đúng sai, khi bị đối phương động thủ trước, giết chết đối phương cũng chỉ bị phạt một ít tiền.

Hối hận cũng đã muộn, Mạc Vô Kỵ một lần nữa kéo Yên Nhi sang một bên, bình tĩnh nhìn chằm chằm Hồ Phi nói:

- Hồ Phi, ngày hôm nay ngươi dám động đến ta một sợi lông, ngươi sẽ chết rất thảm.

Hồ Phi thật giống như được nghe chuyện hài hước nhất, cười như điên nói:

- Lão tử không dám động vào ngươi? Vậy thì mở mắt ra xem, lão tử có dám động vào ngươi hay không...

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.