Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ là phàm căn

Phiên bản Dịch · 2192 chữ

Người dịch: PrimeK (Tohabong)

Mạc Vô Kỵ không nhanh không chậm tiếp tục nói:

- Ta dù gì cũng là người của gia tộc quận vương tại Bắc Tần, cho dù chưa lấy lại vương vị, tước vị quý tộc của ta vẫn còn. Ngươi dám động thủ với một quý tộc? Hồ Phi, ta cho ngươi biết, đối với nhà ngươi, ngũ mã phanh thây còn nhẹ, lóc da lóc thịt, lột da rút gân cũng là chuyện bình thường.

Bước chân Hồ Phi hơi dừng lại, hắn lúc này mới đột nhiên nhớ tới Quận chủ cho dù là yếu nhất, điên khùng tới cực hạn, cũng là có thân phận quý tộc, tuyệt đối không phải là kẻ mà hắn, một con kiến hôi có thể động vào.

Về phần thân phận quý tộc của Mạc Vô Kỵ có đúng hay không đã bị tước đoạt, Hồ Phi hắn không có tư cách để biết. Nhưng có một cái Mạc Vô Kỵ không nói sai, động thủ đối với quý tộc, bị ngũ mã phanh thây coi như là xử phạt đơn giản nhất.

- Vương Thượng nói đùa rồi, ta chỉ là cùng ngài đùa một chút mà thôi, há có thể động thủ với ngài.

Hồ Phi nhất thời hiểu ra hậu quả của việc động thủ đối với Mạc Vô Kỵ, nịnh nọt nói.

Muốn diệt cái tên họ Mạc này cũng không cấp bách, chờ điều tra rõ ràng đối phương còn chức vị hay không là được, Hồ Phi hắn có nhiều thời gian.

Mạc Vô Kỵ không chút hoang mang đi tới bên người Hồ Phi, tước thanh đao nhọn trong tay Hồ Phi đang buông thõng, dễ dàng nắm trong tay.

Đao tốt, đao vừa đến tay Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ liền biết thanh đao này rất sắc bén.

Sau khi buông thanh đao trong tay mình, Hồ Phi theo bản năng lui về phía sau mấy bước, lúc này mới cẩn thận nhìn Mạc Vô Kỵ.

Yên Nhi khẩn trương nhìn Mạc Vô Kỵ và Hồ Phi, coi như là Mạc Vô Kỵ lấy được thanh đao trong tay Hồ Phi, Yên Nhi trong lòng vẫn khẩn trương như cũ. Nàng làm tỳ nữ bên người Mạc Vô Kỵ, đương nhiên biết rõ Mạc Vô Kỵ hiện tại chính là một kẻ thường dân, căn bản cũng không phải là thân phận quý tộc gì.

Nói cách khác, vừa rồi Mạc Vô Kỵ động thủ trước đối với Hồ Phi, nếu Hồ Phi giết Mạc Vô Kỵ, Hồ Phi tối đa cũng chỉ bị phạt một chút tiền mà thôi.

Mạc Vô Kỵ đem đao cầm trong tay nhìn kỹ một lượt, lúc này mới nhìn Hồ Phi đang nhìn láo liên nói:

- Hồ Phi, không muốn nói ta có thân phận quý tộc đã nghiền chết ngươi. Coi như là ta không phải là quý tộc, tổ tiên ta đã từng có thân phận Quận chủ, ngươi dám động đến ta, cũng đủ để cho ngươi bị lột da rút gân. Ngươi dám động đến hậu duệ của Quận chủ chẳng phải là muốn đem tôn nghiêm của Thừa Vũ Quốc đạp dưới chân sao?

Nói đến đó, Mạc Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng.

Hồ Phi trong lòng đang suy nghĩ Mạc Vô Kỵ rốt cuộc là có phải quý tộc hay không, chỉ cần Mạc Vô Kỵ không phải là quý tộc, dù cho Mạc Vô Kỵ có cầm đao, hắn cũng nắm chắc sẽ giết được Mạc Vô Kỵ. Nghe Mạc Vô Kỵ nói những lời này, một chút ý niệm này trong đầu Hồ Phi nhất thời biến mất vô tung vô ảnh, lập tức nói:

- Vương Thượng, tiểu nhân thực sự là đang nói đùa thôi.

Trong lòng hắn cũng đang nghi ngờ Mạc Vô Kỵ vì sao có thay đổi lớn như vậy.

- Ta hiện tại đã không phải là Vương Thượng, cút đi, đừng làm ta đổi ý.

Mạc Vô Kỵ tiện tay đem đao nhọn của Hồ Phi cắm vào trong ống giày.

Dạ, dạ, Mạc thiếu gia đi cẩn thận.

Hồ Phi đau lòng nhìn Mạc Vô Kỵ lấy mất thanh đao, lúc này mới thối lui.

Thanh đao nhọn kia cũng là hắn ngẫu nhiên lấy được, vẫn mang bên người, không nghĩ tới hôm nay bị người ta lấy đi, nói không đau lòng đó là giả.

- Thiếu gia, anh bây giờ không phải là...

Thấy Hồ Phi đi xa, Yên Nhi lúc này mới đi tới cẩn thận nói.

Mạc Vô Kỵ ngắt lời Yên Nhi:

- Ta biết, chúng ta trước tiên trở về rồi hãy nói.

Yên Nhi không nhắc nhở, Mạc Vô Kỵ cũng suy đoán ra hắn không có thân phận quý tộc.

...

Hai người ở trong một căn phòng tạp hóa rất nhỏ, giữa hai cái giường chỉ có một tấm vải mành cũ nát ngăn cách. Trong nhà không có bất kỳ vật nào đáng tiền, Mạc Vô Kỵ cũng biết rằng, vật đáng tiền đều bị Yên Nhi bán đi lấy tiền, đổi lấy một ít bánh kẹo để dỗ dành bọn trẻ con.

Trước giường của hắn treo một cái gương, trên mặt gương có vết xước, Mạc Vô Kỵ nhìn thấy hình dạng của mình trong gương. Có chút hơi giống với kiếp, tóc dài khô, lại được Yên Nhi buộc cẩn thận. Sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt, nhưng so với vẻ xanh xao vàng vọt của Yên Nhi thì còn tốt hơn nhiều. Ngoại trừ ánh mắt có chút mệt mỏi ra, mày kiếm cùng sóng mũi cao làm cho hắn thoạt nhìn cũng được coi như là một soái ca.

- Thiếu gia, em đi qua nhà dì Lộ vay chút gạo nha...

Vừa vào nhà, Yên Nhi liền nói. Nàng vẫn còn chút tiếc rẻ bọc thịt lợn của Hồ Phi, nếu như là nàng, chắc chắn sẽ không lấy thanh đao này, mà là muốn lấy bọc thịt lợn kia.

- Chờ một chút...

Mạc Vô Kỵ gọi Yên Nhi lại.

Thấy Yên Nhi quay đầu lại nghi hoặc nhìn mình, Mạc Vô Kỵ mới hỏi:

- Yên Nhi, Hồ Phi này dường như biết võ, mạnh hơn ta rất nhiều. Tên khốn này học võ ở đâu vậy?

Trong trí nhớ Mạc Vô Kỵ, thế giới này dường như cũng không phải là nơi nào cũng toàn cao thủ. Hắn là hậu duệ Quận chủ cũng không học võ, tên khốn Hồ Phi kia dựa vào cái gì để được học võ?

Yên Nhi lộ vẻ khinh thường nói:

- Tên Hồ Phi kia bất quá là theo người khác học mấy chiêu mà thôi, một tên phàm căn, ngay cả Khai Linh cũng không thể, làm sao có thể nói là biết võ. Em tình cờ nghe lão gia nói qua, trước đây ông cố còn là cường giả bậc Trúc Linh.

- Cái gì là Khai Linh?

Mạc Vô Kỵ vội vàng hỏi, trong trí nhớ của hắn, ngoại trừ chuyện phục vị không có nửa điểm ký ức nào khác. Chẳng lẽ tự mình nghĩ sai rồi? Nơi này là nơi có thể tu luyện?

Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Vô Kỵ cảm thấy rộn ràng, nếu quả thật là một Thế Giới Tiên Hiệp có thể tu luyện, hắn nhất định phải tu luyện điên cuồng, tương lai có một ngày có thể trở về trái đất. Hắn muốn trước mặt nàng hỏi tại sao?

Đối với Mạc Vô Kỵ không biết về Khai Linh, Yên Nhi cũng không cảm thấy kinh ngạc. Nàng kinh ngạc chính là thiếu gia trước kia đối với những thứ này hoàn toàn không quan tâm, vì sao nay lại háo hức như vậy?

Nàng vẫn đem những điều mình biết nói ra:

- Khai Linh chính là trợ giúp người có linh căn kích phát Linh Căn, mở Linh lạc, chỉ có người đã kích phát Linh Căn cùng mở ra Linh lạc mới có thể tu luyện. Nghe nói lần đầu tiên mở Linh căn mà Linh Lạc càng nhiều, phẩm chất của Linh Căn càng tốt.

Mạc Vô Kỵ từ trong lời của Yên Nhi đã hiểu ra hai vấn đề, muốn tu luyện đầu tiên nhất định phải có Linh Căn. Thứ hai, còn phải kích phát Linh Lạc trong cơ thể mình.

- Yên Nhi, lão gia vì sao không để cho ta đi Khai Linh?

Mạc Vô Kỵ có chút kích động hỏi.

Yên Nhi có chút trầm giọng nói:

- Lão gia sau khi đến Nhiêu Châu vẫn luôn bôn ba việc kế thừa vương vị. Về sau biết được chuyện này không thể thực hiện mới muốn cho anh đi tu luyện. Lão gia gom đủ tiền cho anh trắc nghiệm Linh căn cùng Khai Linh, sau khi trắc nghiệm thì anh và lão gia giống nhau, đều là phàm căn. Phàm căn thường thì không cách nào mở ra Linh Lạc, cũng là không có cách nào tu luyện...

- Cái gì là phàm căn?

Mạc Vô Kỵ trong lòng trầm xuống nhưng vẫn hỏi.

Cái chết đều đã trải qua, còn có cái gì khiến hắn không thể nào tiếp nhận được cơ chứ?

Yên Nhi có thể cảm nhận được Mạc Vô Kỵ mất mát cực độ, trong lòng nàng thở dài một tiếng nói:

-Em nghe lão gia nói, tư chất tu luyện quyết định thành tựu tu luyện trong tương lai. Nói như vậy, không có Linh Căn chính là phàm căn, cũng gọi là phế căn. Hầu hết mọi người là phàm căn, đều là người phàm.

Người có linh căn mới có thể tu luyện, mà người có linh căn thì đẳng cấp Linh Căn lại có phân chia thành Linh Căn phẩm chất thấp, trung phẩm Linh Căn, cao phẩm Linh Căn và cực phẩm Linh Căn. Nghe nói còn có người Linh Căn còn tốt hơn cực phẩm nhưng cụ thể thế nào thì em cũng không biết.

- Thì ra ta là phàm căn...

Mạc Vô Kỵ rốt cuộc không chịu được mất mát trong lòng, sau khi Yên Nhi nói xong tự giễu mình nói.

Yên Nhi an ủi:

- Thiếu gia, coi như là ở Thừa Vũ Quốc, người có linh căn cũng rất ít. Đại đa số mọi người là phàm căn, nhiều người phàm như vậy đều có thể sống rất tốt, chúng ta chắc chắn cũng có thể sống tốt.

Mạc Vô Kỵ nắm chặt nắm tay:

- Yên Nhi, ngày mai ta đi kiếm việc làm. Ta phải tích góp tiền tài, chuẩn bị lần thứ hai đi Khai Linh.

- A...

Yên Nhi dường như bị quyết định của Mạc Vô Kỵ làm kinh sợ, lập tức liền hiểu lời của Mạc Vô Kỵ là có ý gì, nhanh chóng khuyên nhủ:

- Thiếu gia, đừng làm vậy. Trước đây lão gia chính là vì tích góp tiền bạc để thiếu gia Khai Linh, dù cho thiếu gia khảo nghiệm ra phàm căn, lão gia vẫn một mực kiên trì Khai Linh cho thiếu gia, chỉ là phàm căn thì không mở được Linh Lạc. Không bao lâu sau khi Thiếu gia đi Khai Linh thất bại, lão gia liền ốm chết...

Yên Nhi nói không rõ ràng nhưng Mạc Vô Kỵ cũng hiểu ý của Yên Nhi. Trước đây lão gia nếu không phải là vì giúp hắn Khai Linh, tuy rằng khốn cùng, có lẽ không đến mức ốm chết. Có thể thấy được, tiền tài cần để Khai Linh không phải là ít. Nhưng Mạc Vô Kỵ trải qua hai kiếp, đương nhiên cũng không đơn thuần như Yên Nhi. Mạc Quang Viễn sớm không chết muộn không chết, mà chính là sau khi giúp hắn kiểm tra Linh Căn sau đó liền chết, nguyên nhân cái chết không đơn giản chỉ là do bị bệnh. Xem ra, chính hắn muốn đi Khai linh, cũng phải cẩn thận một chút.

- Yên Nhi, em yên tâm, ta chắc chắn kiếm được tiền. Hôm nay em cũng không cần qua dì Lộ vay gạo, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ nuôi em.

Mạc Vô Kỵ đi tới bên Yên Nhi, đưa tay vuốt mái tóc vàng hoe do thiếu dinh dưỡng của Yên Nhi.

Yên Nhi cũng mới chỉ mười mấy tuổi thôi, có thể tưởng tượng được, trước đây sau khi cha mẹ Mạc Tinh Hà mất, nàng phải bỏ ra bao nhiêu công sức chăm sóc Mạc Tinh Hà khi bị điên?

Dì Lộ là chủ nhà bọn hắn thuê, Dì Lộ cũng rất chiếu cố đối với hai người bọn họ. Dì Lộ chỉ là một quả phụ, chính bản thân cuộc sống cũng không mấy tốt đẹp. Hàng ngày còn phải đi vay gạo dì Lộ cũng là một cái gánh nặng đối với dì.

Mạc Vô Kỵ hắn dù gì cũng là một nhà sinh vật học thiên tài, tại cái nơi coi như là có khoa học kỹ thuật thì vấn đề cơm áo gạo tiền há có thể ngăn cản hắn sao?

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.