Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân tình một bữa cơm

Phiên bản Dịch · 1871 chữ

Người dịch: PrimeK (Tohabong)

Sự thay đổi số phận vốn đã đủ thê thảm, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Cho dù trở thành một vương tử nghèo túng, Mạc Vô Kỵ vẫn không để ở trong lòng. Điều khiến hắn cảm thấy mất mát cùng không cam lòng là mình chỉ là một người phàm, một phàm nhân chỉ có phàm căn.

Ở trên trái đất, mọi người đều là như nhau, dù cho không có khả năng tu luyện, hắn có thể đánh bại đối thủ trong một lĩnh vực nào đó. Ở nơi này, không có khả năng tu luyện, có nghĩa là vĩnh viễn không có cơ hội.

Cho dù xác định chắc chắn rằng mình không có Linh Căn, nhưng hắn vẫn muốn tự mình đi kiểm tra. Ôm tâm tình lo được lo mất này, Mạc Vô Kỵ cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Mạc Vô Kỵ bị mùi cơm đánh thức, mở mắt đã phát hiện trời đã sáng bảnh. Vừa ngồi dậy, hắn đã nhìn thấy một bát cơm lớn, còn có một đĩa dưa muối cùng nửa trái dưa chuột trên chiếc bàn nát trước cửa.

- Thiếu gia, anh dậy rồi à, rửa mặt rồi ăn cơm đi.

Không đợi Mạc Vô Kỵ lên tiếng, Yên Nhi vội vàng mừng rỡ kêu lên.

-Em tối hôm qua không ngủ?

Mạc Vô Kỵ nhìn sắc mặt Yên Nhi tái nhợt, hai mắt thâm quầng mệt mỏi, liền biết Yên Nhi cả đêm không ngủ.

- Em tối hôm qua giúp dì Lộ bán hàng vỉa hè, ngày hôm qua bán được lắm.

Mặc dù Yên Nhi rất mệt mỏi, Mạc Vô Kỵ vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng mừng rỡ của Yên Nhi.

Mạc Vô Kỵ hiểu vì sao Yên Nhi vui vì bán được hàng nên dì Lộ trả công cho Yên Nhi nhiều.

Bước từ trên giường xuống, Mạc Vô Kỵ đi tới bên Yên Nhi, đưa tay sờ mái tóc có chút rối của Yên Nhi, một lúc lâu không lên tiếng.

Hắn khẳng định Yên Nhi đi thâu đêm như vậy là để kiếm tiền nuôi hắn, đây cũng không phải là lần đầu tiên, nàng đã quen như vậy rồi. Tên ngốc Mạc Tinh Hà kia không những sống dựa vào một cô bé mới mười mấy tuổi lại còn mỗi ngày mộng làm Quận chủ. Sau khi Yên Nhi đi làm trở về, còn phải dùng tiền khổ cực kiếm được mua kẹo cùng hắn chơi trò thượng triều.

- Thiếu gia, hôm qua anh cũng không ăn bao nhiêu, mau đi tắm rồi ra ăn cơm.

Yên Nhi cảm giác thiếu gia lần này sau khi tỉnh lại, thật sự có rất nhiều thay đổi, điều này khiến nàng cảm thấy mừng rỡ.

Em ăn trước đi, anh đi rửa mặt đã.

Trong lòng Mạc Vô Kỵ có chút cảm động, hai kiếp người, chưa từng có người nào đối xử tốt với hắn như vậy. Người yêu kiếp trước của hắn bởi vì tính cách lạnh lùng, đối với hắn tuy tốt, nhưng không có kiểu quan tâm chu đáo như vậy, sau cùng còn ám toán hắn.

Yên Nhi vội vàng nói:

- Em vừa mới ăn xong, thiếu gia anh...

Yên Nhi chưa nói xong, đã thấy thiếu gia đi tới bên giường nàng, từ từ cúi người xuống, từ dưới gối lấy một cái bánh bao đen bị ăn gần một nửa.

Mạc Vô Kỵ không nói gì, cầm lấy cái bánh bao đen cứng ngắc này, trong lòng hoảng hốt. Vừa rồi Yên Nhi nói đã ăn rồi, hắn đã nhìn thấy mảnh vụn bánh bao bên khóe miệng Yên Nhi.

Hắn chậm rãi đưa bánh bao lên mũi ngửi, một mùi thiu nhàn nhạt truyền đến. Cái bánh bao thiu này, so sánh với một bát cơm tạo thành sự tương phản lớn. Thảo nào nha đầu kia đang ở tuổi mới lớn mà đầu tóc vàng hoe.

Có lẽ mùi thiu kích thích thính giác Mạc Vô Kỵ, mắt hắn có chút cay cay.

- Thiếu gia, anh không thể ăn...

Yên Nhi còn tưởng rằng Mạc Vô Kỵ muốn ăn bánh bao đen, nhanh chóng kêu lên.

Mạc Vô Kỵ nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay thô ráp của Yên Nhi, chậm rãi nói:

- Yên Nhi, sau này đại ca chỉ cần có một miếng ăn, cũng sẽ không để em bị đói. Từ ngày hôm nay, em không cần phải đi bán hàng suốt đêm nữa, nhớ kỹ lời đại ca nói, từ giờ trở đi đã có đại ca nuôi em.

n tình một bữa cơm này, để cho Mạc Vô Kỵ trọn đời không quên.

- Thiếu gia...

Yên Nhi sợ hãi gọi một câu, nàng có chút lo lắng thiếu gia hôm nay bị gì nữa.

Mạc Vô Kỵ không dám nói tiếp, hắn vỗ vỗ lên tay Yên Nhi, đi ra ngoài quệt nước mắt còn đọng trên khóe mắt, vội vàng rửa mặt.

...

Ăn xong điểm tâm, Mạc Vô Kỵ đi ra khỏi nhà. Mặc dù hắn ép Yên Nhi cùng chia đôi bữa sáng, cũng ép buộc Yên Nhi lên giường nghỉ ngơi sau đó mới ra ngoài, Mạc Vô Kỵ trong lòng cũng không khá hơn. Hắn phải nhanh chóng tìm việc, để Yên Nhi sống dễ dàng hơn một chút.

...

Tại Thừa Vũ Quốc, Nhiêu Châu Thành là thành thị lớn nhất, phồn hoa nhất. Đi ở trên đường phố nhộn nhịp này, Mạc Vô Kỵ có thể cảm nhận được nhịp sống tại Nhiêu Châu Thành không chậm hơn bao nhiêu so với các đại đô thị trên trái đất.

Công hội Nhiêu Châu là nơi Mạc Vô Kỵ muốn tới tìm việc. Ở chỗ này, cho dù là tìm việc, hay là thuê người làm, mọi người sẽ chọn Công hội Nhiêu Châu.

Đi vào công hội, Mạc Vô Kỵ thấy rất nhiều thông báo tuyển dụng. Có vài xưởng lớn tuyển người lâu dài, còn có một số nơi tuyển người làm thời vụ. Ngoài ra, còn có nhiều áp-phích tuyển dụng cũng như thông tin tuyển dụng. So với trái đất, nơi này giống như một công ty môi giới việc làm.

Công hội thật sự quá lớn, hơn một ngàn người ở trong đó khiến cho người ta có cảm giác trống trải.

Mạc Vô Kỵ đi loanh quanh một vòng, liền nhìn ra bên trong công hội có hai vị trí được trọng dụng, đó là trồng dược liệu và khảo sát khoáng vật.

Mạc Vô Kỵ lắc đầu, chả trách nơi này tuy rằng được coi là thế giới khoa học kỹ thuật, đến bây giờ còn không có các loại sản phẩm điện tử cao cấp. Từ mức lương có thể thấy, nơi này cũng không coi trọng nhân tài điện tử khoa học kỹ thuật. Một nhân viên kỹ thuật cơ khí, mức lương chỉ bằng một phần ba người trồng dược liệu, bằng một phần năm người khảo sát khoáng vật.

Mạc Vô Kỵ cũng không quan tâm điều này, ở trái đất hắn là chuyên gia sinh vật học, lại tinh thông thực vật học. Muốn tìm việc làm ở đây, với hắn mà nói, đó chuyện vô cùng dễ dàng.

Sau khi tham khảo qua, Mạc Vô Kỵ nhanh chóng phát hiện có rất nhiều việc thích hợp với hắn.

Nông trường trồng dược liệu Nhiêu Đô, tuyển dụng một vị trí chiết xuất dược liệu, mức lương 30 ngân tệ một tháng. Nhân viên thu hái dược liệu mức lương 10 ngân tệ, yêu cầu tinh thông về dược liệu, có kinh nghiệm sẽ được ưu tiên. Phường khoáng sản Đồng Sơn tuyển dụng một người khai khoáng, một người phân tách khoáng vật, mức lương tháng là 50 ngân tệ.

Làm một nhà sinh vật học đỉnh cấp, Mạc Vô Kỵ cho rằng hắn hoàn toàn có thể làm ở vị trí phân tách khoáng vật. Hiện tại hắn tìm việc, cũng không phải xem công việc này có thích hợp với hắn hay không, cũng không phải xem chỗ làm này tốt hay chỗ kia tốt. Đối với hắn, mức lương cao nhất chính là tốt nhất. Bởi vì những công việc này, hắn cũng sẽ không làm quá lâu.

Ứng tuyển vị trí Nhân viên phân tách khoáng vật, Mạc Vô Kỵ đi về phía Phường khoáng sản Đồng Sơn. Đang lúc hắn định xếp hàng để phỏng vấn, bên cạnh Phường khoáng sản Đồng Sơn treo ra một tấm bảng tuyển dụng mới:

Công phường Thừa Linh Cực Đan cần tuyển gấp trợ lý luyện dược, mức lương 10 kim tệ một tháng.

Mạc Vô Kỵ nhất thời dừng bước, hắn biết ở chỗ này tiền tệ thông dụng chính là kim tệ, ngân tệ và đồng tệ. Một kim tệ đổi được một trăm ngân tệ, một vạn đồng tệ. Mức lương một tháng 10 kim tệ, bỏ xa các ngành nghề khác. Công việc tốt như thế này nếu không đi làm thì đúng là có lỗi với một nhà sinh vật học vĩ đại như hắn.

Luyện dược không phải là tinh chế thuốc sao? Ở trái đất, bởi vì vi rút có khả năng kháng thuốc ngày càng cao, thuốc tây dần dần bị các nhà giàu bỏ qua, ngược lại, các loại thuốc Đông y, hoặc thuốc được chiết xuất từ thực vật lại phổ biến hơn. Làm một nhà sinh vật học và chuyên gia dược phẩm hàng đầu, hắn không biết đã giúp bao nhiêu công ty bào chế dược liệu. Mỗi lần ra tay, hắn đều đứng ra với tư cách là người chỉ đạo, thù lao lên tới cả triệu tệ.

Sau khi Công phường Thừa Linh Cực Đan vừa treo bảng tuyển dụng, Mạc Vô Kỵ liền bước đến đợi ứng tuyển, đồng thời mặt mỉm cười, cố gắng để bản thân có chút khí khái nói:

- Tôi muốn ứng tuyển vào vị trí của quý công ty… À nhầm, là ứng tuyển vào vị trí của quý công phường

Người phụ trách tuyển dụng của Công phường Thừa Linh Cực Đan là một phụ nữ trung niên, thoạt nhìn rất khôn khéo. Cô nhìn Mạc Vô Kỵ không thấy lấy ra thứ gì, thoáng chút nghi ngờ hỏi:

- Xin hỏi anh muốn ứng tuyển vị trí nào tại công phường của chúng tôi?

-Tôi ứng tuyển vị trí trợ lý luyện dược mà quý Công phường vừa mới treo bảng tuyển dụng ...

Mạc Vô Kỵ lời còn chưa nói hết đã có cảm giác có gì đó không đúng, bởi vì khi hắn nói ra những lời này thì xung quanh rõ ràng trở nên yên tĩnh. Giờ khắc này, dường như mọi ánh mắt đều tập trung vào trên người hắn.

Gương mặt người phụ nữ trung niên kia cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn Mạc Vô Kỵ, một hồi lâu mới định thần lại, giọng nói cung kính hỏi:

- Mời anh xuất trình bản gốc giấy chứng nhận tư cách trợ lý sư luyện dược.

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.