Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có một số việc ta rất kỵ

Phiên bản Dịch · 1794 chữ

Người dịch: PrimeK (Tohabong)

Không trách người thông báo tuyển dụng này bị sốc mà ngay cả những người xung quanh khi nghe Mạc Vô Kỵ nói muốn làm trợ lý luyện dược cũng kinh ngạc.

Nhiêu Châu mặc dù là quốc đô của Thừa Vũ Quốc, thế nhưng trợ lý luyện dược cũng không nhiều, còn về phần Luyện Dược Sư thì lại càng ít.

Coi như là có một vài trợ lý luyện dược cũng là những người lớn tuổi. Trợ lý luyện dược trẻ như Mạc Vô Kỵ, không nói đến tại Thừa Vũ Quốc mà ngay cả Tinh Hán Đế Quốc cũng hiếm thấy. Trợ lý luyện dược trẻ tuổi như thế này có tiền đồ vô cùng rộng mở. Có thể nói với những người như thế, nếu không có bất ngờ nào xảy ra, vài chục năm sau nhất định trở thành Luyện Dược Sư chân chính.

Bản gốc Chứng nhận trợ lý luyện dược? Trong lòng Mạc Vô Kỵ trầm xuống, còn muốn thứ này, thứ này hắn đào đâu ra đây?

Theo bản năng, hắn vô thức nhìn những ánh mắt ghen tị thậm chí khó hiểu xung quanh, cuối cùng cũng phần nào hiểu rõ. Ho khan một tiếng, Mạc Vô Kỵ tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra nói:

- Tôi còn chưa kịp đi tham gia khảo hạch trợ lý luyện dược nhưng tôi đã đạt đến trình độ của trợ lý luyện dược.

Xung quanh vang lên những tiếng nghiến răng, Mạc Vô Kỵ rõ ràng cảm nhận được ánh mắt rơi trên người mình có chút thay đổi.

Sắc mặt người thông báo tuyển dụng người cũng trầm xuống, vẻ thận trọng biến mất không thấy tăm hơi. Tuy nhiên, cô không tức giận mà bình tĩnh hỏi:

- Vậy anh tốt nghiệp học viện chế thuốc nào? Thầy giáo dạy luyện dược là vị tiền bối nào?

Ánh mắt Mạc Vô Kỵ lần thứ hai lướt một lượt, hắn rốt cục phát hiện rất nhiều người đến ứng tuyển trong tay dường như cầm một cuốn sách nhỏ. Hắn nhìn thấy trên cuốn sách trong tay người ứng tuyển gần hắn nhất viết, giấy chứng nhận tốt nghiệp Học viện nghiên cứu Khoáng sản Nhiêu Châu.

Lần này đến phiên Mạc Vô Kỵ nghiến răng, hắn không nghĩ tới đây xin việc lại giống trên trái đất cũng yêu cầu bằng cấp. Xem ra, coi như đi kiếm công việc khác, không có bằng cấp cũng không thể xin việc.

Thấy mặt người phụ nữ trung niên thông báo tuyển dụng biến sắc, Mạc Vô Kỵ không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười:

- Cái này... Tôi cũng ở nhà tự học cho nên còn không có giấy chứng nhận tốt nghiệp, cũng không có thầy giáo hướng dẫn.

- Ha ha ha...

Lần này rốt cục có người phá lên cười , thì ra thằng cha trợ lý luyện dược này chỉ là một tên chém gió.

Người thông báo tuyển dụng của Công phường Thừa Linh Cực Đan không cười, mà là sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Công phường Thừa Linh Cực Đan là xưởng luyện chế thuốc số một số hai tại Thừa Vũ Quốc, dĩ nhiên không người nào dám tới nơi này trêu đùa cô.

Thấy sắc mặt người phụ nữ trung niên trở nên khó coi, có vẻ như sắp nổi giận, Mạc Vô Kỵ thầm nghĩ không tốt. Vừa lúc đó, một cái thanh âm đột ngột xen ngang :

- Ai chà, đây không phải Vương Thượng của chúng ta sao? Vương thượng cao cao tại thượng sao lại tự mình đến công hội? Ngày hôm nay không đi ra ngoài thành thượng triều à? A, phải rồi, Vương thượng tới đây tuần tra . Ấy chết, thật thất lễ, tham kiến Vương Thượng.

Giọng điệu của anh ta đầy mỉa mai và châm chọc, làm gì có nửa phần lễ phép như trong miệng hắn nói.

Mạc Vô Kỵ quay đầu lại thấy đi tới là một thanh niên trẻ tuổi mặc thường phục màu xám. Mạc Vô Kỵ đã từng nhìn thấy tên này, tối qua hắn và đám thanh niên đi cùng Văn Mạn Châu. Nhìn cũng khá là đĩnh đạc.

- Hắn chính là quận chủ Bắc Tần ...

Người phụ nữ trung niên thông báo tuyển dụng chợt hiểu ra, vẻ phẫn nộ trên mặt cũng biến mất. Người ta một kẻ đầu óc không bình thường, mình cần gì phải tức giận chứ?

Người xung quanh đứng xem càng cười lớn hơn, hiển nhiên đều cảm thấy Mạc Vô Kỵ tới để làm trò.

- Triệu Húc, anh cảm thấy rất buồn cười sao?

Một thanh âm lẳng lặng vang lên, tiếng cười bên trong công hội đột ngột dừng lại.

Một thiếu nữ mặc váy tím đứng ở cửa vào công hội, thiếu nữ eo thon, tóc dài, dung nhan xinh đẹp khiến cả công hội nhất thời ngơ ngẩn. Nhưng điều này kỳ thực không phải là trọng điểm, trọng điểm là đa số mọi người đều biết thiếu nữ này. Văn Mạn Châu, cô con gái độc nhất của Văn Cử, quận hầu Nhiêu Nhàn thuộc Thừa Vũ Quốc.

Một Quận Hầu tại Tinh Hán Đế Quốc giống như một giọt nước trong đại dương. Nhưng ở bên trong công hội Nhiêu Châu thì tuyệt đối có trọng lượng.

- Mạn Châu...

Triệu Húc lúng túng nói nhưng khi nhìn sắc mặt khó coi của Văn Mạn Châu thì hắn không có dũng khí nói tiếp. Trong lòng hắn có chút hối hận, bởi vì vừa rồi không có thấy Văn Mạn Châu đến đây, ấn tượng tốt trước đây trong mắt Văn Mạn Châu đã bị hủy hoại trong chốc lát. Trước đây trước mặt Văn Mạn Châu hắn nói tình cảnh của Mạc Vô Kỵ là có thể hiểu được. Hôm nay quay ra châm chọc Mạc Vô Kỵ khiến hắn lộ nguyên hình.

Văn Mạn Châu không thèm để ý tới Triệu Húc, mà là đi tới gần Mạc Vô Kỵ, lấy ra một cái túi đưa cho hắn:

- Tinh Hà, anh cầm lấy về đưa cho Yên Nhi.

Trong túi vải phát ra thanh âm leng keng, Mạc Vô Kỵ liền biết đó là tiếng kim tệ va chạm. Đối với Mạc Vô Kỵ đang rất cần tiền, không muốn nói nhiều kim tệ như vậy, coi như là một ngân tệ cũng là thứ hắn vô cùng khát khao.

Đối với Văn Mạn Châu, Mạc Vô Kỵ vừa không có hảo cảm cũng không có ác cảm. Đối với việc nàng vứt bỏ Mạc Tinh Hà nghèo túng thậm chí bị điên, Mạc Vô Kỵ cũng không cảm thấy tức giận. Người như thế ở trái đất nhiều lắm, nó quá thực tế. Nếu mà Mạc gia suy sụp, Mạc Tinh Hà bị điên, Văn Mạn Châu không rời bỏ thì đó mới là chuyện lạ. Trên đời này có thể cùng chung phú quý nhiều lắm nhưng có bao người có thể cùng chung hoạn nạn đâu?

Bởi những gì hắn trải qua tại kiếp này và cả kiếp trước, nên hắn không có bất kỳ hứng thú để kết giao với những người như Văn Mạn Châu. Dù cho Văn Mạn Châu xinh đẹp hơn nữa, hắn cũng không muốn dính dáng đến loại phụ nữ này. Hắn cần tiền, cũng sẽ không đi lấy tiền của người phụ nữ như Văn Mạn Châu, Mạc Vô Kỵ hắn có cách để sinh tồn, hắn có sự kiêu ngạo của mình.

Mạc Vô Kỵ nghĩ tới Yên Nhi, Yên Nhi không bao giờ từ bỏ hắn. Trên đời này còn có mấy người được như Yên Nhi. Trên đời mà gặp được một cô gái như Yên Nhi cũng phải tu vô số kiếp. Có trải qua thì Mạc Vô Kỵ mới càng cảm thấy sự chân quý.

- Nếu đã là cho Yên Nhi, vậy cô tự mình đưa đi.

Mạc Vô Kỵ nói xong xoay người rời đi, mới đi được hai bước, hắn bỗng nhiên dừng lại, lần thứ hai quay đầu lại nói:

- Được rồi, ta tên là Mạc Vô Kỵ, không phải là Mạc Tinh Hà. Vô Kỵ có nghĩa là không có gì kiêng kỵ nhưng cũng không phải hoàn toàn là như vậy. Có một số việc ta rất kỵ.

Văn Mạn Châu nghe Mạc Vô Kỵ nói trong lòng có chút kinh động, đây không phải là đổi tên sao? Thấy Mạc Vô Kỵ tiếp tục muốn đi, nàng kịp phản ứng kịp, vội vàng kêu lên:

- Tinh Hà... Vô Kỵ, Yên Nhi không muốn nhận thì anh mang về cho ...

Yên Nhi không muốn nhận? Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên muốn cười lớn. Nha đầu kia hiểu tính khí của ta, tốt, rất tốt.

- Công phường luyện khoáng của Văn gia chúng tôi cần thuê người làm, nếu anh có hứng thú, có thể đến...

Văn Mạn Châu bỗng nhiên có một loại cảm giác phát ra từ đáy lòng, Mạc Tinh Hà trước mắt, không, là Mạc Vô Kỵ, không phải là cái tên Vương tử khốn đốn mộng làm Quận chủ như trước kia nữa. Hắn đã thay đổi, cái loại ngạo khí kia khiến nàng cảm nhận rõ ràng đối phương thay đổi.

Mạc Vô Kỵ lần thứ hai ngừng lại, hắn nhìn Văn Mạn Châu nói:

- Ta đây há đi làm một người luyện khoáng? Dù cho là trợ lý luyện dược ta cũng lười đi làm, đã làm thì phải làm Luyện Dược Sư.

- Ha ha ha...

Mạc Vô Kỵ nói xong cười to đầy kiêu ngạo.

Hắn không phải cố ý làm ra vẻ khí phách, mà là lòng hắn có cảm xúc. So với người con gái ám toán mình, Văn Mạn Châu tốt hơn không biết bao lần. Đáng tiếc khi hắn dốc toàn lực vào nghiên cứu sinh vật dược học đến ngay cả người con gái bên cạnh mình thế nào cũng không rõ.

Sau khi tái sinh, Mạc Vô Kỵ quyết không để chuyện này phát sinh nữa, quyết không cho phép.

- Ha ha...

Tiếng cười một lần nữa vang lên tại đại sảnh Công hội, hiển nhiên không ai cho rằng những lời nói của Mạc Vô Kỵ là thật. Mọi người đều cho rằng, Mạc Vô Kỵ cũng chưa hết điên, chỉ là bệnh điên chuyển từ việc muốn làm Quận chủ đổi thành Luyện Dược Sư.

Nếu như nói Mạc Vô Kỵ muốn trở thành Quận chủ còn có một tia hi vọng, còn muốn trở thành Luyện Dược Sư thì nửa điểm hi vọng cũng không có.

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.