Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện dược Đan Hán

Phiên bản Dịch · 2338 chữ

Người dịch: PrimeK (Tohabong)

Chàng thanh niên, chờ chút! Khi Mạc Vô Kỵ sắp đi ra cửa công hội, một âm thanh âm hơi già nua gọi hắn lại.

Mạc Vô Kỵ quay đầu lại nhìn thấy là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ trông trẻ hơn giọng nói rất nhiều.

- Ông gọi tôi?

Mạc Vô Kỵ nhìn về phía người đàn ông trung niên, ông ta có đôi mắt rất sắc bén, dường như không gì có thể thoát khỏi con mắt của ông ta.

- Không sai, là tôi gọi anh. Nếu anh không ngại, chúng ta có thể tìm một một chỗ yên tĩnh nói chuyện.

Người đàn ông trung niên nói xong, chỉ phòng trà bên trên đại sảnh công hội.

Mạc Vô Kỵ cười:

- Tôi đương nhiên không ngại.

...

Nhìn Mạc Vô Kỵ cùng người đàn ông trung niên kia đi về phía phòng trà công hội, người trong đại sảnh công hội đều bàn tán.

- Vừa rồi là phường chủ của luyện dược Đan Hán Lục Cửu Quân sao?? Ai cũng biết tên kia là trợ lý luyện dược giả danh, lẽ nào ông ta muốn tuyển dụng tên điên này? không sợ xưởng dược đóng cửa lần nữa? Hình như đầu óc có vấn đề.

- He he, Lục Cửu Quân nếu mà đầu óc sáng suốt sẽ không phá nát luyện dược Đan Hán. Ông ta thoạt nhìn thì khôn khéo nhưng kỳ thực không như vậy, nhìn luyện dược Đan Hán thì biết.

- Ai mà không biết đầu óc Lục Cửu Quân không được sáng suốt? Đáng tiếc luyện dược Đan Hán từng là xưởng chế thuốc số một tại Thừa Vũ Quốc, ngay cả tại Tinh Hán Đế Quốc cũng đứng hàng đầu. Hiện tại chỉ còn một xưởng nhỏ mà thôi, sau một thời gian nữa chắc mất sạch..

- Ai bảo người ta tốt số, được kế thừa luyện dược Đan Hán. Coi như là phá sản, tốt xấu cũng là bản thân từng sở hữu. Chí ít người ta không cần giống như chúng ta, ở chỗ này tìm việc.

...

Mạc Vô Kỵ không nghe được những lời bàn tán này. Lúc này hắn đã cùng Lục Cửu Quân ngồi ở phòng trà, Lục Cửu Quân gọi một bình Nhiêu Thành Xuân Hiểu.

Nước trà màu xanh nhạt đổ ra, tản mát mùi thơm ngát. Mạc Vô Kỵ nhịn không được bưng tách trà lên uống một ngụm, khắp miệng tràn đầy dư hương, cả người thư thái, hắn có chút không nhịn được khen một tiếng:

- Trà ngon.

Kiếp trước Mạc Vô Kỵ cũng không để ý đến uống trà, hắn ở địa vị cao như vậy, có loại trà ngon nào mà chưa uống qua, nhưng chưa có loại trà nào so được với trà này. Huống hồ Mạc Vô Kỵ còn thấy trà này tùy tiện bưng đến mà không có pha chế cầu kỳ, nếu không vị trà có khi còn ngon hơn nữa.

Lục Cửu Quân khẽ mỉm cười:

- Nhiêu Thành Xuân Hiểu là một trong tam đại trà nổi tiếng của Thừa Vũ Quốc, hàng năm đều tiến cống một phần cho Vương thất của Tỉnh Hán đế quốc. Chúng ta chỉ uống lá trà già, mà lá trà già cũng không phải là người thường có thể uống được. Tôi tự giới thiệu một chút, kẻ hèn tôi là Lục Cửu Quân, hiện tại là phường chủ của luyện dược Đan Hán.

Nói đến đây, Lục Cửu Quân cố ý ngừng lời nhìn Mạc Vô Kỵ. Hắn tin rằng, Mạc Vô Kỵ nhất định sẽ nói tiếp, thì ra là luyện dược Đan Hán, tôi biết.

Mạc Vô Kỵ đã hiểu ý tứ của Lục Cửu Quân, xem ra luyện dược Đan Hán này thật đúng là không đơn giản, hắn chỉ là hơi áy náy nói:

- Xin lỗi, Lục phường chủ, tôi thật sự chưa nghe nói đến luyện dược Đan Hán.

Lục Cửu Quân há hốc mồm, dường như có chút không dám tin lời của Mạc Vô Kỵ. Tại Nhiêu Châu, có ai không nghe nói qua luyện dược Đan Hán? Dù cho luyện dược Đan Hán đã suy sụp, nhiều cửa hàng cùng xưởng chế thuốc bị người khác nuốt trọn, nhưng đây cũng là chuyện trong mấy năm, danh tiếng sẽ không xuống dốc nhanh như vậy chứ??

Sau một hồi kinh ngạc, Lục Cửu Quân mới tỉnh táo, tự giễu nói:

- Xem ra tôi tự mình đa tình, Mạc công tử nhất tâm phục quốc, đương nhiên không để ý đến những chuyện làm ăn.

Thấy Lục Cửu Quân hiểu rõ, Mạc Vô Kỵ cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói:

- Lục phường chủ biết lai lịch của tôi, nói vậy chắc không mời tôi làm Luyện Dược Sư phải không??

Hắn vừa rồi tại công hội cuồng ngôn muốn làm Luyện Dược Sư, nhưng Mạc Vô Kỵ biết rằng không ai để ý đến lời hắn nói.

Lục Cửu Quân nâng tách trà lên, uống một ngụm, không chút hoang mang đặt chén trà xuống, cười nói:

- Mạc công tử nói đúng, tôi chính là muốn mời Mạc công tử chức đảm nhiệm Luyện Dược Sư trưởng của luyện dược Đan Hán.

Lần này đến lượt Mạc Vô Kỵ kinh ngạc, hắn vô thức dừng bàn tay bưng chén trà, hoàn toàn không hiểu hỏi:

- Lục phường chủ lẽ nào không có nghe qua chuyện về tôi sao? Ông không cho tôi là người khoác lác? Hoặc là người bình thường?

Lục Cửu Quân bình tĩnh nói:

- Tôi chế thuốc không ra làm sao, nhưng tự nhận đôi mắt này cũng không tệ lắm. Lúc công tử cuồng ngôn, sự tự tin trong đôi mắt và thần thái tuyệt đối không phải là kẻ chém gió hay người đầu óc có vấn đề. Hơn nữa, lời của công tử vừa rồi càng khiến tôi thêm tin rằng, đó không phải là một người không bình thường có thể nói ra được. Cho nên, tôi đánh cược một lần, những lời Mạc công tử nói là thật. Thế nào, Mạc công tử có hứng thú cùng tôi hợp tác hay không?

Nói xong, Lục Cửu Quân lại bổ sung một câu:

- Được rồi, tôi còn có biệt hiệu là Lục điên. Luyện dược Đan Hán của tôi sở dĩ xuống dốc nhanh như vậy, cũng bởi vì tôi đã có những quyết định điên rồ.

Khi Lục Cửu Quân nói ra những lời này thì ngay cả ông ta cũng không tin. Ông ta không vì sự tự tin củaMạc Vô Kỵ mà muốn mời hắn về làm. Trong chuyện này có một nguyên nhân mà chỉ ông ta mới biết. Đó chính là gia gia của Mạc Vô Kỵ là Mạc Thiên Thành còn có một cái thân phận khác, đó chính là Luyện Dược Sư, một Luyện Dược Sư có trình độ rất cao.

Luyện dược Đan Hán của Lục gia có thể thành danh tại Nhiêu Châu, cũng là bởi quận chủ Bắc Tần Mạc Thiên Thành. Mặc dù gia gia hắn cùng Mạc Thiên Thành là bằng hữu nhưng để được Mạc Thiên Thành giúp đỡ luyện dược, Lục gia đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn.

Nói cách khác, nếu mà không phải đa số lợi nhuận của luyện dược Đan Hán dồn lên trên người Mạc Thiên Thành, luyện dược Đan Hán cũng sẽ không sa sút nhanh đến như vậy. Cho nên Mạc Vô Kỵ nói mình là Luyện Dược Sư, người khác không tin, nhưng ông ta lại có chút tin tưởng. Đổi thành nếu ông ta là Luyện Dược Sư thì cũng sẽ truyền cho thế hệ sau, huống chi Mạc Vô Kỵ còn tự tin như vậy. Đương nhiên, chuyện này cho dù Mạc Vô Kỵ có biết hay không, ông ta cũng không giải thích.

Nghe Lục Cửu Quân nói, Mạc Vô Kỵ trái lại rất bình tĩnh, hắn không tin Lục Cửu Quân cho rằng mình không nói dối mà mời mình về làm Luyện Dược Sư trưởng. Trên đời này sẽ không bao giờ tự dưng có cái bánh rớt xuống, đạo lý này Mạc Vô Kỵ rất rõ ràng. Nếu đối phương thật là một tên liều lĩnh như thế, phỏng chừng cũng không có luyện dược Đan Hán.

- Thế nào? Lẽ nào Mạc công tử mạnh miệng như thế mà khi tôi mời làm lại không dám?

Lục Cửu Quân thấy Mạc Vô Kỵ không nói lời nào, lần thứ hai nói khích một câu.

Mạc Vô Kỵ cũng không vì những lời nói khích của Lục Cửu Quân mà dao động. Hắn nhấp một ngụm trà sau đó mới lên tiếng:

- Có thể làm, nhưng tiền công của tôi bao nhiêu?

- Mỗi tháng 50 kim tệ, luyện dược Đan Hán cung cấp nơi ở, ngoài ra, chỉ cần không phải là có yêu cầu vô lý, luyện dược Đan Hán đều có thể tận lực đáp ứng.

Lục Cửu Quân nói xong, nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ. Hắn không tin Mạc Vô Kỵ có thể cự tuyệt mức tiền công như vậy. Mức tiền công này kém chút so với Luyện Dược Sư chân chính nhưng so với trợ lý luyện dược tại Công phường Thừa Linh Cực Đan cao hơn mấy lần.

Dựa theo phán đoán của ông ta, khi đưa ra giá này, Mạc Vô Kỵ nhất định sẽ kích động đứng lên.

Nhưng sự thực lại khiến ông ta rất thất vọng, Mạc Vô Kỵ bình tĩnh nhấp một ngụm trà dường như không nghe thấy lời của ông ta. Cho đến lúc Lục Cửu Quân có chút không nhịn được, hắn mới hỏi một câu không liên quan:

- Lục phường chủ, ta nghe nói Khai Linh rất tốn tiền, không biết Khai Linh cần bao nhiêu tiền?

Mạc Vô Kỵ nhưng không phải là người chưa thấy tiền bao giờ, trước hắn vì 10 kim tệ mà kích động, đó là bởi khi đó không ai có con mắt nhìn ra hắn, hắn cũng cần tìm một công việc tạm thời để nuôi sống bản thân và Yên Nhi. Coi như có đi làm, hắn tối đa cũng chỉ làm một tháng mà thôi.

Mà Lục Cửu Quân trước mắt chắc chắn sẽ không để cho hắn làm chỉ một tháng, nhất định phải ký khế ước gì đó.

Lục Cửu Quân nghi hoặc nhìn Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ đi Khai Linh, kết quả là phàm căn ông ta cũng đã nghe nói qua, hiện tại Mạc Vô Kỵ hỏi cái này là có ý gì?

Mặc dù không biết dụng ý của Mạc Vô Kỵ, ông ta vẫn cẩn thận đáp:

- Khai Linh có ba cách. Cách thứ nhất, mượn Linh Dược Khai Linh, đây cũng là cách hay dùng nhất để Khai Linh. Phí tổn cũng thay đổi tùy theo cấp độ của Linh được. Chi phí thấp nhất cũng 1 vạn kim tệ. Cách thứ hai là...

Mạc Vô Kỵ áy náy cắt lời Lục Cửu Quân:

- Lục phường chủ, nếu chi phí thấp nhất là một vạn kim tệ, vậy chắc chắn có chi phí cao nhất, xin hỏi cao nhất là bao nhiêu?

Lục Cửu Quân cười:

- Chi phí cao nhất là không có giá, nghe nói Linh Dược trân quý thì đem toàn bộ Thừa Vũ Quốc bán đi cũng mua không nổi.

Thì ra là như vậy, không biết trước đây cha mẹ của Mạc Tinh Hà vì hắn Khai Linh dùng bao nhiêu tiền mua Linh Dược. Điều này có thể đoán ra, giá Linh Dược càng thấp, vậy hiệu quả Khai Linh chắc chắn càng kém.

Lục Cửu Quân tiếp tục nói:

-Cách thứ hai là mượn sức cường giả hỗ trợ Khai Linh, chi phí phụ thuộc vào tâm tình của cường giả. Bình thường sẽ không thấp hơn 10 vạn kim tệ, thậm chí mấy trăm vạn cũng không tính là cao. Loại thứ ba là mượn Khai Linh trận để Khai Linh, biện pháp này không có tại Thừa Vũ Quốc, nghe nói Tinh Hán Đế Quốc có Khai Linh trận, nhưng phải là người có tư chất rõ ràng mới có cơ hội đi vào đó Khai Linh.

Mạc Vô Kỵ trầm mặc không nói, cho dù là cách Khai Linh nào, coi như là hắn một tháng tích được một trăm kim tệ, vậy muốn kiếm một khoản tiền đi Khai Linh phải đến ngày tháng năm nào?

- Lục phường chủ, ông đi Khai linh chưa? Khai Linh một lần ít nhất cần một vạn kim tệ, thế thì chả mấy người có thể đi Khai Linh. Vậy người nghèo chẳng phải là căn bản không có thể Khai Linh được sao?

Một lúc lâu sau đó Mạc Vô Kỵ mới lên tiếng.

Lục Cửu Quân lắc đầu:

- Tôi cũng đi kiểm tra qua, chỉ là phàm căn thôi. Cộng thêm đối với tu luyện tôi cũng không mấy quan tâm cho nên không đi Khai Linh.

- Kiểm tra Khai Linh cũng cần tiền?

Mạc Vô Kỵ lại hỏi.

- Đương nhiên là cần tiền rồi,thường thì mất khoảng 500 kim tệ. Cho dù là kiểm tra có Linh Căn nhưng khi Khai Linh, thì cũng chưa chắc có tư cách tu luyện.

- Vậy một khi kiểm tra là phàm căn thì có Khai Linh được không?

Lục Cửu Quân cười nói:

- Tuy rằng tôi không rõ cái này lắm nhưng cũng biết phàm căn mà đi Khai Linh thì cơ hội thành công không đến 1 phần triệu. Chỉ có số rất ít người không có linh căn không cam lòng, biết mình là phàm căn, còn muốn dùng tiền đi Khai linh.

Mạc Vô Kỵ cuối cùng cũng hiểu, cha hắn rõ ràng biết hắn phàm căn vẫn mang kim tệ giúp hắn Khai Linh, cuối cùng rơi vào bước đường cùng.

Bạn đang đọc Bất Hủ Phàm Nhân (Bản dịch mới) của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.