Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Bình

Tiểu thuyết gốc · 1618 chữ

Phía xa xa đầu thôn Trấn Linh có một gốc liễu rũ, mấy cành lá phiêu phiêu trong gió cùng với tiếng kêu xào xạc không ngừng.

Bình minh còn chưa ló dạng đã thấy từ phía sâu trong thôn xuất hiện một bóng người, người này ăn mặc một bộ áo gai đơn sơ, mày liễu mắt phượng đôi môi hồng đỏ mọng căng bóng.

Người này ngũ quan tinh xảo da dẻ mịn màng đôi mắt trầm tĩnh như u lan, dáng người mảnh khảnh tay cầm lấy quyển sách cũ vừa đi vừa lẩm nhẩm không ngừng.

Người này tên Hà Duy

Lấy thế hưng vạn tộc

Vì một hồi binh chiến

Mới nước mất nhà tang

Kéo quân ra Định Bắc

Chiếu cáo với quần hùng

Ta thân dòng vương thất

Không thể nào cản vua

Lấy tâm này phát thệ

Chinh chiến người phương bắc

Dẹp loạn ở phương nam

Để tâm này yên ổn

Để dân ta thái bình.

Đây là một đoạn quyển hạ trong bộ ba quyển tân sử, một phần trong 26 bộ sách thiên niên bí sử mà mấy đời triều đại tích lũy mà viết thành.

Đoạn có viết, sau khi Thiên Vương Hà Duy bình định thiên hạ thống nhất tứ hải lên ngôi được vài năm thì cuối đời bạo ngược ham mê tưởu sắc không lâu sau thì băng hà, dựa theo chiếu chỉ thái tử Hà Tô lúc này mới 12 tuổi lên ngôi hoàng đế.

Sau lấy hiệu Thái Bình Đế là vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Phương Nam thống nhất.

Hà Tô tuy tuổi nhỏ nhưng lại là người ham học hỏi thích đọc binh thư, mưu lược siêu quần, người này năm 8 tuổi đã nằm lòng 25 bộ thiên niên bí sử.

Lúc mới đăng cơ liền ra chiếu ân xá thiên hạ, rửa oan cho vô số công thần được nhiều người kính phục lại có đoạn.

Hà Tô khiêm nhường lễ độ chưa từng động binh đao tuy tuổi nhỏ nhưng lại khiến cho người ta sinh lòng kính phục, vào năm thứ nhất Thái Bình, Hoàng Đế triệu Minh Vương Hà Huy Dẫn vào cung yết kiến vua, mà vị này cũng là vương thúc của Hoàng Đế.

Sử nói Minh Vương vừa gặp bệ hạ đã ra mặt khinh khỉnh, trịch thượng không coi vua ra gì, đến khi ra về vua mới tặng cho hắn một hộp gỗ dặn đến khi vào trong phủ mới được mở ra.

Đoạn trên đường về, Minh Vương vừa sỉ nhục hoàng đế vừa vui vẻ với đám nô tì thì mới nhớ đến hộp quà mà vua ban.

Đến khi mở ra nhìn mới thấy đó đều là bằng chứng phạm tội nửa đời của hắn.

Từ đó đến cuối đời Minh Vương là một trong những tay sai trung thành nhất của nhà vua.

Lí giải, đơn giản mà nói Minh Vương ban đầu dám chơi đùa trên lưng cọp là vì hắn tưởng đây là một con cọp non có thể tùy ý mà nắn bóp.

Đến khi Hoàng Đế cũng chính là con cọp ấy dơ ra nanh vuốt có thể tiêu diệt được hắn, ngay lúc sinh tử lại lấy về được một mạng thì mới kính phục không thôi.

Nếu như lúc ấy vua luận tội giết chết Minh Vương thì sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ là cháu giết thúc, còn nếu tha mạng thì lại bị nói là nhu nhược, mà cách làm của vua vừa tránh khỏi hai việc trên còn mang lại cho ông một tên tay sai trung thành đến suốt đời.

Phương Hồng búi tóc lên cao, tay phải dây dây huyệt thái dương, không biết từ khi nào đã ngồi ở dưới gốc liễu.

- Làm gì mà thất thần thế.

Một thiếu nữ trạc tuổi hắn hướng đôi mắt ngây thơ hỏi.

- Không có gì, chỉ là cảm thấy có phải ta là chuyển kiếp của Thái Bình Đế không thôi.

Phương Hồng hơi nở nụ cười tay phải vô thức mà cong ngón tay búng thẳng vào sách một cái.

Bóc.

- Hả, ngươi có biết nói vậy là khi quân không, có thể sẽ bị chém đầu đó.

Thiếu nữ ban đầu có chút bất ngờ phía sau thì có chút sợ hãi, nhưng rồi cũng không quá để tâm, dù gì Hoàng Đế cũng không ở đây nói mấy lời xáo rỗng cũng không đến mức bị chém đầu.

Phương Hồng lắc lắc đầu, sau đó lại vỗ nhẹ xuống mặt đất vài cái.

Như hiểu ý nữ hài cũng nhanh chóng ngồi cạnh hắn.

- Người trong thiên hạ nói Thái Bình Đế có công với thiên hạ xứng gọi là thiên đại nhất đế nhưng ta lại thấy Thiên Vương mới xứng làm thiên đại nhất đế.

- Người này lấy thế một mình thống nhất bách tộc lập ra Mạc Hoạ danh xưng Thiên Cổ triều đại, sở dĩ nói cuối đời điên rồ tàn sát vô số, tống giam triều thần.

- Cơ bản mà nói chính là dọn đường cho ấu chúa, đứa con trai còn chưa trưởng thành của hắn mà thôi.

Mà lúc này thiếu nữ giống như hiểu lại không hiểu, đôi mắt hơi ngây thơ nói:

- Tuyết nhi học không nhiều bằng Phương Hồng ca ca, Tuyết Nhi chỉ biết Thái Bình Đế để Tuyết Nhi ăn no, trong lòng Tuyết Nhi Thái Bình Đế là thiên cổ nhất đế.

Mà lúc này Phương Hồng mới hơi hiểu ra một chút, đúng đúng đạo lí đơn giản như vậy mà hắn lại phải để một tiểu cô nương dạy sao.

Cái gì mà thống nhất thiên hạ, cái gì mà uy nghi tứ phương chỉ có hoàng đế mang đến thời đại thái bình, dân chúng ấm no mới là thiên cổ nhất đế trong lòng thiên hạ.

- Tuyết Nhi nói đúng là Phương ca ca thiển cận rồi.

Mà lúc này Phương Hồng đang ngồi trên xe ngựa, thoáng nghĩ qua một chút hồi ức xưa cũ, cảm thấy hơi nhói lòng.

- Đúng đúng, nếu Thái Bình Đế còn sống làm sao mà nhân dân khổ cực như vậy được.

Lẩm nhẩm trong miệng khóe mắt hơi ứa lệ nhưng Phương Hồng vẫn cố kiềm chế.

Giống như chỉ một khắc nữa khi bạo nổ thì hắn sẽ trực tiếp lao tới bóp chết nữ nhân xinh đẹp kia.

Mà nàng ta vẫn vô cùng ung dung, ngồi đối diện với Phương Hồng một mặt bình tĩnh nhắm mắt.

Thái Bình Đế đăng cơ 12 năm thì băng hà, lúc này thái tử Hà Hồng Thâm mới 7 tuổi lên ngôi hoàng đế.

Mà Phương Bắc thừa cơ làm phản, Bắc Vương Trương Uy Khánh liên hiệp với đám dân du mục tự xưng Hạ Vương Địch Cáp Nhĩ cùng nhau thừa cơ Thái Bình Đế băng hà liền nổi dậy đánh chiếm mấy quận gần biên giới sau đó ép ấu chúa phải xưng vương kí hiệp định bình đẳng xuân thu.

Mà lúc này lại tạo ra tình thế tam quốc phân tranh, nhân dân khốn cùng vô cùng nhục nhã.

Mà lúc này Triệu thái hậu chủ trương cầu hòa không muốn dân chúng lầm than, mới đồng ý với hai nước.

Quân ta thế mạnh thường thường vẫn trấn áp Phương Bắc một đầu, còn gọi bọn hắn là man di, nay lại bị man di cùng dân du mục liên hợp vây công mà Triệu thái hậu lại nhu nhược.

Để bồi thường chiến phí lại đánh thuế nhân dân, ép ấu chúa cải biên vô số luật pháp, ép Ninh Lan công chúa gả sang phương bắc, đưa nhị hoàng tử sang nước Hạ để làm con tin.

Lúc này nội chiến tràn lan vô số quan thần phái chủ chiến đối nghịch với thái hậu đều bị đàn áp vô cùng tàn nhẫn.

Suy tư hồi lâu hắn đã về trước cửa lớn Triệu Phủ, cánh cửa gỗ tỏa mùi thơm thoang thoảng, tay khẽ chạm vào cũng để lại chút màu đỏ nhìn sơ qua đã biết là gỗ quý.

Phía trên cao là một cái bảng lớn được chạm khắc tinh xảo, hai chữ Triệu Phủ được đúc bằng vàng sáng loáng vô cùng.

Mà hai tên canh cổng vừa thấy nữ nhân liền cuối đầu tỏ vẻ nịnh nọt cùng cung kính.

- Mừng tiểu thư trở về.

Mà nữ nhân chỉ hơi phất phất tay tỏ ý muốn bọn hắn tránh đường, Phương Hồng bình đạm đi theo sau đôi mắt âm trầm phát ra một chút sát khí được che giấu rất kĩ, thoáng chốc lại biến mất không còn sót lại chút gì.

- Là người mới à, nghe nói tên mới đem về tuần trước vì dám làm phật ý tiểu thư đã bị dìm nước tới chết rồi đấy.

Một tên canh cổng có đôi chân mày sâu róm nhìn sang phía tên còn lại nói nhỏ.

- Như vậy đã là gì trước đó mấy người có kẻ còn bị nhét kim vào trong cái đó tới chết kìa.

- Mẹ ác thế còn nhét cả cái đó à, cũng may mà ta xấu xí chứ không thì không chết vì đói cũng bị hành hạ tới chết.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy hãnh diện cùng hành phúc vì được sinh ra với cặp lông mày này như vậy.

Mà những điều này Phương Hồng phía xa xa vĩnh viễn không nghe thấy, hắn chỉ có thể đi về phía trước đi về phía vô định không có ngày mai.

Bạn đang đọc Bất Tử Phiêu Linh sáng tác bởi ĐạoĐứcĐếQuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạoĐứcĐếQuân
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.