Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di Sản, Thật Sự Là Di Sản

Phiên bản Dịch · 2472 chữ

Nói thật, Rebecca đối với mấy phương diện này cũng không quá am hiểu, dù cho Gauvain đã giải thích cho cô một lần, thì cô bé cũng chỉ nữa hiểu nữa không. Tuy nhiên có một việc cô có thể hiểu rõ, đó chính là tổ tiên nhà mình hình như đối với quốc vương Francis II cũng không có mấy hảo cảm.

“Không thể nói là sự thù địch, nhưng đề phòng thì tuyệt đối phải cần,” Hiểu được nghi vấn trong lòng của Rebecca, Gauvain thuận miệng trả lời, hắn nhìn thoáng qua Amber đang đứng bên cạnh, thoải mái nói: “Vương triều đệ nhị, ngươi đừng quên bây giờ là “Vương triều Đệ nhị”, đối với một hoàng tộc không được danh chính ngôn thuận cho lắm mà nói, gia tộc Cecil có thể xem là sau những anh hùng sáng lập, hoặc nói là…người của triều đại trước. Ngay cả khi chúng ta không có suy nghĩ này, Francis II với tư cách là một vị vua, hắn cũng sẽ vì điều này mà sinh ra lo lắng, mà chính vì hắn lo lắng, chúng ta càng nhất định phải đề phòng,”

“Cho nên ngài muốn gây phiền phức cho quốc vương bệ hạ sao?” Rebecca hỏi với đôi mắt chớp chớp.

“Không, ta cũng không muốn gây sự gì với ông ta,” Gauvain nhún vai trả lời. “Ta chỉ kiếm chút chuyện mà thôi.”

Rebecca: “Ả?!”

Gauvain thật sự không giỏi giải thích vấn đề này cho Rebecca, vì vậy trực tiếp nói đến chủ đề khác: “Được rồi, vấn đề này cũng không quan trọng, chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi, Amber…”

Amber cũng không đợi phân phó mà chủ động giơ hai tay tỏ ý đã hiểu rõ: “Tôi biết, tôi biết rồi, lại tuần tra ở bên ngoài đúng không, Ai…đúng là cái mệnh khổ cực mà…”

“Không phải,” Gauvain nhíu lông mày, “Ý của ta là ngươi có thể ở lại, dĩ nhiên nếu ngươi cảm thấy nhàm chán thì có thể về phòng nghỉ ngơi, buổi tối hôm nay xảy ra nhiều chuyện vậy chắc ngươi cũng mệt rồi, đúng không?”

Amber nhìn Gauvian tỏ vẻ hoài nghi: "Này, ngài sao đột nhiên lại thể hiện lòng tốt thế?”

Ngay sau đó, cô lắc đầu, đi tới bên cạnh bàn làm việc: "Tôi không về, tôi ở lại xem hai người đang làm cái gì ... Không phải thật sự là phân chia tài sản đúng không?"

Gauvain lắc đầu ngao ngán, không thèm phản ứng với con nhóc bán yêu này, hắn liền đem cái đĩa bạc lúc nãy một lần nữa đặt lên bàn.

“Ngài nói cái này là một chiếc chìa khóa,” Rebecca nhớ vừa rồi Gauvain còn chưa nói xong, “Không lẽ gia tộc của chúng ta thật sự có bảo tàng bí mật gì sao?”

Amber lập tức dựng lỗ tai lên, còn cố ý tỏ vẻ nhìn nháo nhác về bốn phía, muốn bao nhiêu giả tạo thì có bấy nhiêu giả tạo.

Gauvain cười: "Quả thật là có bảo vật, nó được cất giấu ở biên giới phía nam, nhưng vốn là chuẩn bị cho Vương quốc Assu. Đương nhiên, đối với vương quốc ngày nay, nó cũng không được xem là bảo vật to lớn gì, nhưng đối với đội tiên phong vừa chạy đến vùng đất này năm đó, thì chính là một nửa tài sản của quân viễn chinh. "

Rebecca mở to mắt.

"Vốn dĩ nó là món đồ quan trọng của Vương quốc Assu. Rốt cuộc thì ở thời đại đó, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày hôm sau", Gauvain cười, và nói mục đích thực sự của chuyến đi tới kinh đô lần này, “Năm đó, khi đội tiên phong từ vùng đất chết của Gondar chạy trốn lên hướng Bắc, trong khi di chuyển, chúng ta đã tập hợp và thu thập những tàn tích còn sót lại trên vùng đất hoang. Đồng thời, chúng ta còn thu thập nhiều tài nguyên khác nhau. Kết quả là đội ngày càng trở nên lớn hơn, đồ vật mang theo cũng cồng kềnh rất nhiều. Kết quả là khi chúng ta đang băng qua dãy núi Hắc Ám. Lúc đó, một đội quân quái vật lang thang ra khỏi vùng đất hoang đã tìm thấy dấu vết của chúng ta. Quân đội che chở dân thường di chuyển trên núi, và tất nhiên tốc độ không thể bằng đám quái vật ngày đêm đuổi tới, thế là một cuộc chiến khốc liệt đã xãy ra. Trận chiến đó đã gây rất nhiều tổn thất. Khi chúng ta kiểm tra lại những tổn thất sau cuộc chiến, ta và Charlie nhận ra một điều: Những con quái vật đó sẽ không có ý định buông tha. Nếu như chúng ta mang theo toàn bộ độ vật tiếp tục leo đèo lội suối thì nhất định cả đội sẽ chết trên đường đi, cho nên, hai người bọn ta đã đưa ra quyết định…

“Chúng ta đã để lại một số đồ vật có thể làm chậm tốc độ của đội, và giấu nó vào sâu của một pháo đài biên giới bị bỏ hoang. Đồng thời, chúng ta áp đặt một phong ấn mạnh mẽ lên kho báu. Sau đó, cả đội cũng trở nên thoải mái hơn và tiếp tục hành quân về phía bắc.

"Ngươi cũng biết lịch sử về sau - đội tiên phong đã thiết lập một chỗ đứng vững chắc ở phía bắc và thành lập nên vương quốc mới ở trung tâm Đồng bằng Thánh Linh và những ngọn núi phía Bắc. Charles I đã xây dựng một thành phố ở khu vực Sunil, tuy nhiên ở phía Nam, các đồ vật ấy…vẫn còn lẳng lặng nằm ở đó cho đến ngày nay.”

Rebecca liền tò mò hỏ: “Vì sao các ngài không thu hồi kho báu lại?”

“Ban đầu là do tình hình không ổn định và chi phí quá cao”, Gauvain giải thích “Vào thời điểm đó, tình trạng ô nhiễm vẫn đang lan rộng. Sau đó, đám quái vật thậm chí còn tràn đến khu vực phía bắc của ngọn núi Hắc Ám. Nó đã trở thành một khu vực ô nhiễm. Sẽ không khôn ngoan nếu cử một đội đến lấy hàng ở nơi đó. Và quan trọng hơn, chúng ta đã tìm thấy một nguồn tài nguyên dồi dào giữa những ngọn núi ở phía bắc của vương quốc, và đồng bằng Thánh Linh cũng bắt đầu sản sinh ra một lượng của cải đều đặn. Sự giàu có của những của cải này không bao lâu liền vượt qua nguồn cung ít ỏi trước đó còn lại ở phía Nam. Chính hai nguyên do này mà kho báu ở vùng núi phía Nam dần dần bị lãng quên. "

Rebecca nhìn đĩa bạch kim trên tay Gauvain: "Nhưng dường như nó vẫn chưa bị lãng quên hoàn toàn ..."

"Đúng vậy, những người tiên phong tất nhiên nhớ nơi họ đã giấu kho báu của mình. Mặc dù khoản tài sản đó sẽ ngày càng ít quan trọng hơn trong tương lai, nhưng xét cho cùng thì đó là 'kỷ niệm' của lần khai phá hoành tráng đó, và chúng ta đã nghĩ rằng khi Thủy triều quỷ biến mất, các thế hệ tương lai sẽ có thể lấy lại nó một cách an toàn, vì vậy ta đã thỏa thuận với Charlie hồi đó: Hai gia tộc chúng ta sẽ giữ bí mật về kho báu này, và chúng ta sẽ đem câu chuyện về kho báu ở phía Nam truyền cho các thế hệ sau. Do đó những người thừa kế của gia tộc Cecil và gia tộc Moen sẽ biết tất cả những điều này. Nếu một ngày làn sóng ma quỷ lắng xuống và vương quốc cần đến tài sản này, chúng ta sẽ đưa họ ra ngoài. Suy nghĩ xem, những bí mật cổ xưa được truyền lại hàng trăm năm, kho báu được hoàng gia và tầng lớp quý tộc sáng lập truyền từ đời này sang đời khác, những di sản này đã ẩn sâu trong núi, dù sao chúng vẫn cần một mật mã để mở ra, mà lão Charlia kia cũng cảm thấy mấy điều này thật thú vị.”

Amber nhìn Gauvain từ trên xuống dưới: "Quyết định này được đưa ra sau khi hai người uống say, đúng không?"

Gauvain: “…Ngươi cũng có thể nghĩ như vậy.”

Rebecca sững sờ nhìn tổ tiên của mình, rồi hồi lâu mới nói: "Nhưng tôi, người thừa kế của Cecil, chưa bao giờ nghe về câu chuyện này ..."

"Phương pháp kế thừa này luôn dễ xảy ra vấn đề," Gauvain thở dài. "Năm đó đột ngột qua đời, nên không có thời gian để giải thích cho các thế hệ sau ..."

Rebecca: "..."

"Nhưng Charlie có vẻ đã truyền bí mật này cho con cháu của mình rất tốt", Gauvain ho để phá tan sự ngượng ngùng, đồng thời nâng chiếc đĩa bạch kim trên tay lên, "Ta đến đây để xác nhận điều này, chìa khóa vẫn còn đó có nghĩa là hoàng gia Assu đã không lấy tài sản này trong bảy trăm năm qua. Charlie biết bí mật này, và con cháu của hắn đã truyền lại qua nhiều thế hệ, thế nhưng…con riêng thì sẽ không biết.”

Từ năm 635 đến năm 636 Assu, một cuộc xung đột nội chiens đã phá hủy trật tự thừa kế của gia tộc hoàng gia, nhà vua không có thời gian để lại những người thừa kế của mình. Tất cả anh chị em của nhà vua đều chết trong cuộc nội chiến. Cuối cùng, chỉ có Đại công tước của lãnh thổ phía Bắc ủng hộ một người được tìm thấy trong dân chúng. Ta không biết liệu đứa con ngoài giá thú kia có thật sự là thật mà leo lên vương vị hay không…

Ngay cả khi đứa con ngoài giá thú kia đúng là con ruột của nhà vua thì hắn ta cũng không thể biết được bí mật của kho báu phía nam này.

"Những thứ đó ..." Rebecca nhìn "chìa khóa" với đôi mắt sáng ngời, nhưng sau đó cau mày, "Chúng ta thực sự có thể tùy tiện sử dụng nó sao? Đó là..."

Gauvain liếc nhìn cô cháu gái bậc N + 1 này: "Đương nhiên là được, Ngươi là dòng dõi chính thống của gia tộc Cecil, hãy tỏ ra tự tin một chút. Những thứ đó đã được Charlie và ta chôn cùng nhau. Ngoài bản thân Charlie…thế giới này ai thích hợp hơn ta để thừa kế tài sản đó không? Ta cũng không tin rằng Charlie có thể nhảy ra khỏi quan tài như ta ... "

Rebecca suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên xoay người nắm chặt lấy cánh tay của Amber: "Ngươi tuyệt đối không được đào hoàng lăng!"

Amber: "... sao?"

Ngay sau đó, quý cô bán yêu tinh này đột nhiên ngảy dựng lên, mặt mũi tràn đầy khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào Gauvain: “Đợi một chút! Tôi…tôi đã nghe được một chuyện cơ mật như vậy…Ngài sẽ không thật sự thừa cơ hội này mà giết người diệt khẩu chứ?”

Lúc này Gauvain thật sự nghĩ đến việc sẽ dùng thanh kiếm mà đập cho cô một phát lên tường: “Ta muốn giết ngươi mà còn phải đợi đến bây giờ sao?”

Vẻ căng thẳng trên gương mặt Amber vẫn không hề thuyên giảm: "Vậy hai ngươi còn nói chuyện này cho một người ngoài như ta nghe, không phải là…”

“Thứ nhất, bây giờ tôi vẫn tin tưởng ngươi, thứ hai, ta biết ngươi thực ra là một người thông minh", Gavain nâng chiếc đĩa trong tay lên. "Ý tưởng táo bạo duy nhất mà ngươi có thể nảy ra là ăn cắp chiếc đĩa này, nhưng chiếc đĩa này phải được kích hoạt bởi dòng máu của gia tộc Moen hay gia tộc Cecil, và liệu dòng máu của gia tộc Moen có thực sự tồn tại trên thế giới hay không bây giờ rất khó nói, cho nên nếu ngươi thật sự muốn kiếm chút lời thì chỉ có…”

Amber bước tới và ngẩng cao đầu. "Thật là vinh dự khi được phục vụ các anh hùng khai quốc. Amber sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của mình bằng cả trái tim. Cảm giác hoành tráng này mà còn nói gì đến chuyện tiền bạc, đúng không?”

“Ta cũng không nghĩ đến sẽ nói chuyện tiền bạc với ngươi…”

“Đương nhiên nếu ngài phải muốn nói chuyện tiền bạc với tôi, vậy tôi cũng không có cách nào.”

Lần đầu tiên Gauvain thấy một người không có khả năng biết xấu hổ đồng thời lại có thể nói ra mấy lời lẽ chính trực như vậy…

Nửa đêm cuối cùng cũng không có khách đến quấy rầy.

Trên bệ cửa sổ của thư phòng, Gauvain để một loạt các bẫy chuột và đinh, đều không có cơ hội phát huy tác dụng.

Mặc dù mấy vật này đối với những kẻ tiềm hành giả xài các loại pháp thuật không khoa học thì thật sự không có hiệu quả gì…

Ngày thứ hai, sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức thì đoàn người Gauvain cũng đã tới lâu đài Bạc.

Vẫn là viên chức nội vụ phụ trách buổi đón tiếp ngày hôm qua, và Francis II cũng đã phục hồi lại nguyên bản buổi đón tiếp giống như hôm qua – thể diện phải nói là vô cùng đủ.

Và lần này, hai đội sứ giả từ bên trong Lâu đài Bạch Ngân thúc ngựa chạy ra ngoài, tuần tra dọc theo hai con đường chính bên ngoài Khu phố Hoàng gia, đồng thời sử dụng phép thuật khuếch đại âm thanh để truyền tải "Công tước sáng lập của Assu, Gauvain Cecil sắp đi vào lâu đại Bạch Ngân.”

Có vẻ như Hoàng tử Edmond đã chuyển tải rất tốt mong muốn của Gauvain đến cha mình, và Francis II đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ trước mặt người ngoài.

Chỉ không biết là vị Ảnh vệ kia say khi trở về sẽ bẩm báo lên trên như thế nào- sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Francis II, hắn liền có một phán đoán tốt.

Sau khi chỉnh lý lại ngoại hình và trang phục, xác nhận rằng thanh kiếm tiên phong ở thắt lưng vẫn đang ở vị trí bắt mắt nhất, Gauvain ngẩng cao đầu sải bước vào Pháo đài Bạc.

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.