Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 1821 chữ

02

Tiêu Chiến đứng hình mất hai giây, rõ ràng là hiểu Vương Nhất Bác đang nói đến chuyện gì, mặt anh đột nhiên đỏ bừng lên. Vương Nhất Bác cảm thấy có phần bất ngờ, không biết có phải vị tổng tài nào thời nay cũng. . . đáng yêu như vậy hay không?

Tiêu Chiến đứng dậy, đi tới cạnh bàn làm việc, dùng chiến thuật giả vờ uống nước để che lấp ngại ngùng, "Ừ thì, không có gì, cậu có thể đi, có chuyện tôi sẽ liên lạc lại với cậu."

Vương Nhất Bác vốn định hỏi thêm vài việc, ví dụ như Tiêu Chiến có cần cậu dọn qua ở chung các thứ các kiểu hay không, nhưng nhìn dáng vẻ lúc này của Tiêu Chiến thì có vẻ như anh không có ý này, cậu liền cảm thấy có lẽ phải đợi qua Tết rồi lại nhắc đến vấn đề này với Tiêu Chiến.

Đúng lúc tiểu Trương gọi điện thoại tới nói với Vương Nhất Bác cậu ta đã đến dưới tòa nhà, đón cậu đi quay tiết mục, Vương Nhất Bác liền nói 'Tạm biệt' với Tiêu Chiến rồi rời đi, hai người lạnh nhạt giống như hai người xa lạ.

Vương Nhất Bác nghênh ngang ra cửa, Lý Tấn nhìn thấy cậu đi ra thì đẩy cửa đi vào tìm Tiêu Chiến.

"Thế nào?" Lý Tấn hỏi: "Tiểu minh tinh này được chứ hả?"

Tiêu Chiến mím môi suy nghĩ nói: "Kỹ năng diễn xuất cũng không tệ lắm, cậu giúp mình tìm cho cậu ta hai bộ phim đi."

"Gấp gáp đưa tiền cho người khác như vậy sao? Hai chục triệu kia còn chưa đủ à?" Lý Tấn có hơi kinh ngạc.

Tuy Tiêu Chiến mới làm kim chủ ngày đầu tiên, nhưng tính giác ngộ rất cao, thở dài nói: "Nói là bao nuôi, vậy không phải là nuôi sao? Ngộ nhỡ người ta chê tiền không đủ rồi đến lúc cần không chịu cùng mình về nhà thì phải làm sao?"

Anh nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy chuyện đầu tư cho Vương Nhất Bác lúc này sẽ không lỗ vốn, dẫu sao mẹ anh cũng thích Vương Nhất Bác, đến lúc đó nhìn thấy Vương Nhất Bác luôn ở trên ti vi chắc chắn bà sẽ rất vui vẻ, không uổng công anh làm người con có hiếu.

"Cho nên. . . Chuyện này coi như là cậu yêu đương với minh tinh?" Lý Tấn hỏi.

Tiêu Chiến đang trầm tư, bổng ngẩng phắt đầu lên, "Hả? Ai yêu đương gì?"

"Chính là mẹ mình thích, dẫn cậu ta về nhà sẽ khiến mẹ mình vui vẻ hơn." Tiêu Chiến bỉu môi một cái, cầm văn kiện trên bàn lên đi ra ngoài, vỗ vỗ bả vai Lý Tấn, "Làm việc thôi."

Trên đường đi quay tống nghệ, tiểu Trương cũng không quên hỏi Vương Nhất Bác: "Anh, vị kim chủ kia thế nào?"

Vương Nhất Bác vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng gặp mặt Tiêu Chiến vừa nãy, người này thân hình khí chất đều xuất chúng, khuôn mặt càng là tuyệt sắc, tính cách lại giống như có phần che giấu chút đáng yêu, kim chủ như vậy thế mà lại tìm tới tận cửa nhà cậu.

Vương Nhất Bác sờ cằm suy nghĩ một chút, nói: " Ừ. . . Không tệ, tôi rất thích."

Tiểu Trương nhất thời không tìm được đầu mối, cái người này rõ ràng ngày hôm qua còn hô to 'Cho dù có phải rút khỏi giới giải trí, cũng sẽ không tìm người bao nuôi', sao hôm nay lại đầy vẻ u mê đần độn với kim chủ vậy? Chẳng lẽ đã bị kim tiền làm say mê đến choáng váng rồi?

Tiểu Trương không nhịn được khuyên cậu, "Anh, anh tỉnh táo lại chút đi, nếu không thì em trả tiền lại cho người ta cũng được, em tìm thêm công việc khác cho anh."

"Trả cái gì trả? Không được trả!" Vương Nhất Bác nhíu lông mày, trừng hai mắt nhìn Tiểu Trương, sau đó xua xua tay nói: "Cậu không hiểu, đây không phải là chuyện tiền."

Trong đầu Vương Nhất Bác đang có một giấc mơ đẹp được kim chủ chuyển từ bao nuôi sang thật lòng yêu nhau, thật là vẹn cả đôi đường. Cậu đang mơ giấc mở đẹp thì tiểu Trương đột nhiên lay lay vai cậu.

"Anh ơi, anh ơi, có đạo diễn hỏi anh có muốn đi thử vai không!" Tiểu Trương mừng rỡ la to: "Đại chế tác! Nam một!"

Vương Nhất Bác vừa nghe liền thấy vui vẻ, ngày đầu tiên tiểu minh tinh được kim chủ bao nuôi đã nếm được các loại chỗ tốt, liền vui vẻ đến không tìm được phương hướng rồi. Cậu gọi điện thoại vội vàng cho Tiêu Chiến, muốn nói cám ơn với anh đồng thời hỏi anh buổi tối có muốn đi ăn cơm chung không.

Ai biết gọi điện thoại mấy lần đều bị tắt máy, gọi đến lần thứ năm mới gọi được. Tiêu Chiến nói chuyện rất nhanh, "Chuyện gì? Tôi đang họp."

Vương Nhất Bác nghiêm túc hẳn lên: "Đầu tiên là muốn cám ơn anh đã tìm đạo diễn giúp tôi, thứ hai là muốn hỏi anh buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm không?"

Tiêu Chiến đơn giản trả lời cậu mấy chữ, "Không cần cám ơn, chuyện nên làm, tôi không có thời gian."

Vương Nhất Bác sững sốt hai giây nhìn màn hình điện thoại vừa bị kết thúc cuộc gọi, quay đầu sang hỏi tiểu Trương, "Cậu nói xem. . . Tôi thật sự bị bao nuôi sao?"

Tiểu Trương lắp bắp nói: "Có, có lẽ vậy."

Chính là vị kim chủ này có chút kỳ lạ.

Quay xong tiết mục về đến nhà đã hơn mười hai giờ, Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng ngã xuống giường ngủ một giấc đến mười giờ sáng hôm sau, lần nữa bị một cuộc điện thoại vội vàng của tiểu Trương gọi tỉnh.

"Anh! Xảy ra chuyện lớn rồi! Anh lên hotsearch rồi, là, là có người chụp được cảnh anh dắt tay nữ học viên kia!"

Vương Nhất Bác xoa xoa đôi mắt, đầu đầy dấu chấm hỏi: "Hả? Nữ học viên gì?"

Tiểu Trương lại cấp tốc gửi cho cậu mấy tấm hình, là ảnh chụp màn hình hotsearch và mấy tấm hình bị chụp được đăng lên tối hôm qua, mờ mờ ảo ảo không thấy rõ người.

Vương Nhất Bác ngáp một cái, không để ý lắm, "Dắt tay cái gì, do góc chụp, hôm qua tôi chỉ xem bọn họ luyện nhảy một hồi mà thôi."

"Được rồi, cậu giải quyết đi, tôi muốn ngủ thêm lúc nữa." Vương Nhất Bác nói xong, lại ngã xuống giường.

Chưa đến mười mấy phút sau, Vương Nhất Bác lại bị điện thoại đánh thức, cậu có phần nóng nảy vừa nhận điện thoại liền hét lên: "Không phải đã nói để cậu giải quyết là được rồi sao? Gọi điện thoại làm cái méo gì nữa, có để cho người ta ngủ hay không hả?"

Bên đầu điện thoại kia im lặng một lúc, mới nhẹ nhàng nói: "Tôi là Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác giơ điện thoại di động ra trước mặt nhìn người gọi đến, quả đúng vậy, tên người gọi đến là: Tiểu Kim chủ.

Vương Nhất Bác lập tức tỉnh táo trong nháy mắt, hắng giọng một cái, có hơi lúng túng hỏi: "Có, có chuyện gì không?"

"Ừ. . . Tôi thấy hotsearch của cậu rồi, cái scandal kia." Tiêu Chiến nói.

"Không phải thật, không có chuyện đó." Vương Nhất Bác bỗng nhiên có chút hốt hoảng, sợ Tiểu Kim chủ của cậu ngay tại lúc này cũng không cần cậu nữa, "Loại chuyện thế này đều là vớ vẩn, anh đừng tin."

"Tôi không để ý." Tiêu Chiến nói: "Là mẹ tôi, bà nhìn thấy, nên gọi điện tới hỏi tôi, tôi hy vọng cậu có thể giải thích với bà một chút."

"Ò. . ." Vương Nhất Bác hơi ủ rủ, "Em biết rồi."

"Còn nữa, lần sau tốt nhất đừng nên có những scandal như thế này." Tiêu Chiến nói xong, lại bổ sung thêm một câu, "Tối thiểu là trước khi cậu cùng về nhà ăn Tết với tôi."

" Được, sẽ không có nữa."

Vương Nhất Bác ngắt cuộc gọi, thở dài, cuối cùng cậu cũng hiểu rõ một chuyện, đó chính là dường như Tiểu Kim chủ của cậu hoàn toàn không có chút tình cảm nào với cậu, trái lại là cha mẹ vợ cần được dỗ dành nhiều hơn.

Vương Nhất Bác cam chịu số phận xốc lại tinh thần, mặt mày vui vẻ gọi điện cho mẹ Tiêu, phải tốn ba tấc lưỡi không xương mới có thể khiến cho mẹ Tiêu tin chuyện kia không phải là thật, cậu và Tiêu Chiến thật sự rất ân ái. Có điều Vương Nhất Bác lại cảm thấy được lấy lòng cha mẹ vợ cũng có thể xem như là một biện pháp tốt, kế sách từ phía sau quân địch đánh vào nội bộ nghe càng có vẻ đáng tin hơn.

Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, một ngày nào đó lúc Vương Nhất Bác đang ăn cơm trưa ở đoàn phim, cuối cùng không nhịn được lại hỏi Tiểu Trương.

"Tôi thật sự bị bao nuôi sao?"

Tiêu Chiến đã mười sáu ngày không để ý tới cậu, một tin nhắn một cuộc gọi cũng không có, thậm chí cũng không yêu cầu cậu gọi điện cho mẹ anh. Vương Nhất Bác thử gọi cho Tiêu Chiến mấy lần, cuối cùng đều kết thúc trong mấy câu "Đang bận" "Đang họp", không lần nào vượt quá mười giây.

"Tôi thật sự bị bao nuôi sao?" Vương Nhất Bác hỏi lại một lần nữa.

Tiểu Trương gật đầu một cái, "Đúng vậy anh Bác, anh nhìn anh tống nghệ anh nhận phim anh quay bây giờ xem, đều là kim chủ của anh cho anh đấy."

Vương Nhất Bác lại sờ cằm một cái, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng quyết định nhắc nhở Tiêu Chiến một chút chuyện cậu bị bao nuôi và thân phận người yêu của anh bây giờ.

Quả nhiên, không đến một tiếng sau Tiêu Chiến đã chủ động gọi điện cho cậu.

Tiêu Chiến nhìn hoa hồng xuất hiện một cách khó hiểu khắp cả phòng, dùng sức bóp bóp trán, "Cậu, muốn làm gì?"

"Ò, không có gì." Vương Nhất Bác nói nghe rất nhẹ nhàng, "Nhiều tiền quá xài không hết, nên em mua ít hoa tặng cho anh."

"Thích không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Trong đầu Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, rốt cuộc ai mới là kim chủ?

Bạn đang đọc [BJYX][Bác Chiến] Bao Nuôi Một Chú Sói Con của 唐纳德呀
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi btcd
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.