Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Túc Minh xuất thủ

Tiểu thuyết gốc · 1628 chữ

Dương Tử cất bước phóng tới vị trí của Bảo Sơn, từng bước chân nàng di chuyển càng lúc càng nhanh, khí huyết theo thân thể phóng thích ra ngoài, trên đôi mắt hiện rõ những luồng sát khí bức người.

Sàn đấu lại một hồi hư hỏng, lúc này bụi đất bay toán loạn khắp trận pháp, từng thức tỉnh giả hàn mang đã ảm đạm đi nhiều. Những thức tỉnh giả duy trì trận pháp bất quá cũng mới đạt tới cấp C, đối với những gì mà các thiên tài đã thể hiện bên trong khiến bọn chúng trên gương mặt hiển lộ một tia khiếp sợ.

Phía trên đài quan sát cũng là ầm ầm tiếng kinh hô, hiển nhiên những khán giả có mặt ở đây cũng là đã phấn khích tới cực điểm.

Một trận chiến vừa rồi khiến cho thần sắc ai nấy cũng có sự biến hóa, ngay cả những sứ giả hay thức tỉnh giả tới từ vùng nhân tộc số hai và số một cũng cảm thấy rất cao hứng sau khi chứng kiến cảnh tượng lúc này ở phía dưới sàn đấu kia.

Lúc này toàn bộ người ở đây sự phấn kích đã được đẩy lên cực điểm khi hai người mạnh nhất của lượt đấu số hai này đang chuẩn bị chiến với nhau.

Dương Tử lao đến, trên tay hiện ra một thanh trường kiếm hướng lồng ngực của Bảo Sơn mà đâm tới. Hoa anh đào tung bay trong gió, mái tóc cũng như gương mặt của nàng làm cho khung cảnh lúc này càng thêm động lòng người.

Nhưng thời điểm này Bảo Sơn lại chỉ đứng chắp tay sau lưng mỉm cười nhìn Dương Tử đang lao về phía mình, một giây sau hắn phất tay lên ra hiệu nhìn về phía Hoàng Diệp đang quan sát bên ngoài trận pháp rồi nói:

“Ta.. nhận thua!”

Lời nói này thốt ra nhất thời làm cho bốn phía im lặng, mọi người ở đây hết thảy đều sửng sốt với quyết định của Bảo Sơn, xen lẫn vào đó là không ít sự thất vọng và tiếc nuối.

Mà Dương Tử lúc này thì thần sắc lại càng sa sầm xuống, nàng cắn răng gằn từng chữ:

“Muốn chết!”

Sóng linh lực cuộn trào được nàng phát tiết ra bên ngoài, từng trận hàn phong thổi theo những cánh hoa đào uy áp về phía Bảo Sơn.

Nhưng ngay thời khắc mũi kiếm chỉ còn cách ngực của Bảo Sơn một chút nữa thì bỗng đứng yên lại, Hoàng Diệp theo cái phất tay của mình vừa rồi sau đó hắn hạ xuống mở giọng thông báo:

“Lượt đấu này những người xuất sắc nhất xếp theo thứ tự là Dương Tử, Bảo Sơn và Binh Kha.”

Theo tiếng thông báo của Hoàng Diệp, trận pháp bên ngoài sàn đấu lúc này mới được mở ra, toàn bộ những thức tỉnh giả duy trì trận pháp vừa rồi ai nấy thần sắc đều ảm đạm đi không ít.

Bảo Sơn mỉm cười là người đầu tiên bước ra, chỉ là trước khi một bước ra bên ngoài hắn còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Dương Tử một cái ánh mắt lóe lên vẻ châm chọc, khinh miệt.

Dương Tử sát khí lúc này đã không thể hình dung, nhưng sau đó nàng lại nhắm mắt lại, khoảnh khắc khi nàng mở mắt ra mọi thứ lại trở về như bình thường. Lý do mà Dương Tử một mực muốn chiến với Bảo Sơn cũng là điều mà ai ở đây cũng đều thắc mắc và khó hiểu.

Nhưng nhìn biểu hiện của Dương Tử thì lại càng cho thấy hai người này chắc chắn là có thâm cừu đại hận gì đó.

Chu Tiến trên khán đài lúc này cũng là một khắc dừng bút họa lại ngẩng đầu lên nhìn xuống phía dưới, hắn một bộ bạch y, mái tóc màu tím, khuôn mặt toát lên vẻ văn sĩ hiếm gặp.

Đúng lúc này Chu Tiến cảm nhận được có một cỗ sát khí nhàn nhạt truyền tới từ sau sống lưng, hắn như cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Chu Tiến nhất thời quay người lại phía sau nhưng lại không có phát hiện gì cả:

“Là ảo giác sao?”

Chu Tiến lắc đầu cười khổ, có lẽ gần đây hắn quá chú tâm vào tu luyện cho nên rất có thể đã bị ảnh hưởng tới thần trí.

Sàn đấu sau lượt đấu vừa rồi đã tổn hao không nhỏ, phải mất nửa ngày mới có thể sửa chữa lại.

Lúc này, bốn thức tỉnh giả mới được phụ trách việc duy trì trận pháp cho lượt đấu thứ ba này. Ngay khi trận pháp được kích hoạt toàn bộ thức tỉnh giả trẻ tuổi còn lại bước vào bên trong.

Đây cũng là một lượt đấu cũng rất đáng được mong đợi, bởi vì trong đó có Túc Minh.

Trên khán đài, một lão giả có khuôn mặt được giấu trong lớp áo dày lần đầu mở miệng nói với nô bộc bên cạnh:

“Túc Minh này nếu thể hiện tốt, ta sẽ thu hắn làm đệ tử thân truyền của ta.”

Một hướng khác, có một cái thiếu niên mặt trắng mày trắng chỉ tay xuống sàn đấu miệng lộ ra vẻ phấn khích:

“Bổn thiếu vừa mắt tên kia, hắn là cái gì nhỉ, à song hệ Túc Minh thì phải, sau hôm nay bổn thiếu muốn các ngươi bắt hắn lại, ta muốn nếm thử vị máu của hắn.”

Lúc này khắp các ánh mắt như hổ đói không ngừng nhìn về phía Túc Minh khiến cho sự hiện diện này của hắn làm lu mờ đi những đối thủ xung quanh.

Hoàng Diệp phất tay ra hiệu cho trận đấu này có thể bắt đầu, ngay khi tiếng còi dài phát lên trên khán đài ầm ầm reo hò.

Liền là Chu Tiến lúc này cũng dừng việc họa tác lại quan sát xuống phía sàn đấu, quan sát cái người được gọi là thần đồng song hệ kia. Chỉ là trong cảm giác của hắn vẫn cứ quanh quẩn đôi mắt đâu đó đang chăm chú nhìn mình như là thú dữ đối với con mồi vậy.

Ngay khi trận đấu được bắt đầu, điều làm mọi người ở đây chấn động đã xảy ra, toàn bộ mười chín tên thiên tài đứng trong sàn đấu sát cơ bộc lộ ra tất cả đều hướng về phía Túc Minh mà đánh tới.

Bọn chúng ai nấy cũng đều không vừa mắt tên này, mặt khác người đứng đây không ai là không có cái tôi cùng với sự kiêu ngạo của mình, việc để người khác làm lu mờ sự xuất hiện của chúng là điều không thể chấp nhận được.

Mắt thấy tất cả đều tới gần, Túc Minh thần sắc âm trầm không nói một lời đôi mắt hiện ra tinh quang.

Hắn cắn đầu lưỡi phun ra một giọt máu vào ngón trỏ sau đó bình tĩnh nhấn xuống phía dưới sàn đấu.

Nhất thời sàn đấu toàn bộ đóng băng, nhiệt độ âm hàn đến cực điểm, toàn bộ mười chín người kia cũng đều hóa thành những khối băng bóng loáng.

Chưa dừng lại ở đó, Túc Minh không cánh mà bay lên, ngón trỏ của hắn lại chỉ lên trên bầu trời:

“Hỏa thạch.”

Thuận theo tiếng hét của Túc Minh bầu trời như dao động, từng viên nham thạch từ trên không trung rơi xuống xuyên qua trận pháp ầm ầm như mưa đâm thẳng vào những thân ảnh kia.

Từng thân ảnh đang bị đóng băng lúc này nổ lên một trận kinh người chấn động bốn phương tám hướng, Túc Minh hắn ra một đòn này chính là tâm đã động sát cơ làm cho những đối thủ ở đây không chết cũng tàn phế.

Ngoài ra cũng là có ý muốn chấn áp những đối thủ của vòng thi đấu sau, một đòn này uy lực là rất mạnh.

Sau đòn công kích vừa rồi mười chín đối thủ chỉ còn trụ lại được bốn, trong đó có hai thiên tài của tổ chức Minh Lam là Minh Thành và Minh Phương.

Ngoài ra còn có một hán tử đầu trọc, tướng mạo tầm thường trên tay đang xoay vòng một hạt châu. Người còn lại là thiếu niên lưỡi rắn đang lè ra lè vào, trên hai tay của hắn cầm hai lưỡi liềm.

Một chiêu vừa rồi của Túc Minh làm cho thiếu gia ngồi bên trên gương mặt càng tỏ ra kích động, giọng nói run rẩy nói với các người hầu ngồi sau:

“Ta muốn hắn, ta muốn hắn, ta muốn hắn, nếu ta hôm nay không được nếm máu của hắn thì các ngươi…Chết!”

Lão giả ở một hướng khác gương mặt cũng là rất tán thưởng:

“Tốt tốt, lão phu muốn người này.”

Chỉ là hai người này còn chưa nhận ra, ngoài hai bọn chúng ra có không ít con mắt mang theo loại thèm khát nhìn về phía Túc Minh, có sát khí, cũng có tán thưởng.

Chu Tiến thì thần sắc cổ quái, người này mặc dù không tu ngoại công như hắn, nhưng dựa vào năng lực mà tháp thần ban cho lại mạnh như thế này cũng làm cho hắn cảm khái một hồi.

Hắn không dám nghĩ nếu người này và mình đối đầu thì hắn nắm chắc được bao phần có thể thắng:

“Chắc ba… à hai phần.”

Chu Tiến lắc đầu cười khổ.

Bạn đang đọc Bóng Tối sáng tác bởi spmvipzen13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi spmvipzen13
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.