Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tướng rõ ràng

Phiên bản Dịch · 2420 chữ

Khó trách được, mấy ngày trước Mễ thị đi qua nhà báo tin kế mẫu Diêu thị sinh bệnh bà đã cảm thấy chuyện này kì lạ. Đang êm đẹp mà phụ nhân này thế nào lại bệnh mà cũng chỉ đến báo một tiếng, cũng không hề khóc lóc ầm ĩ đòi đưa bạc đã đi rồi, thì ra phía sau thật sự còn có một màn kịch hay.

Hôm nay đều mời tộc trưởng và mấy vị trưởng bối đều đến, bên ngoài còn có rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Chủ ý này là quyết định muốn bản thân bà mất mặt trước tộc trưởng, thuận tiện còn có thể làm giống như năm đó, để đến cuối cùng bọn không thể không ngoan ngoãn giao bạc ra. Thật sự là một bàn tính hay, nhất cử lưỡng tiện.

Khỏi cần nói, ám chiêu hại người khác như vậy nhất định là do kế mẫu Diêu thị nghĩ ra, Nếu không thì cái đầu heo kia của Mễ thị có thể nghĩ ra chủ kiến này thì Lý thị bà cùng họ với bà ta.

Nghĩ đến đây, trong lòng Mễ thị không nhịn được càng căm phẫn thêm.

Bà không hề để ý tới Mễ thị đang kinh sợ mà xoay người lại hướng ra bên ngoài nhà, từ từ ổn định lại cảm xúc nói với mọi người, "Hôm nay mọi người đều trông thấy, cả nhà này đều là suy nghĩ tìm cách bắt chẹt bọn ta."

Lý thị đúng là quyết định dùng chủ ý lần này nhất định để cho kế mẫu Diêu thị và Mễ thị nếm khổ một chút, sắc mặt đông lạnh nói với tộc trưởng, "Tộc trưởng, hiện tại ngươi cũng thấy rồi, hiện tại bạc khám bệnh mua thuốc bọn ta không thể bỏ ra được. Mời đại phu ngay cả phương thuốc cũng không thể viết, kết quả hắn khám chữa trị bệnh ta cũng không dám tin."

Mà khí sắc tộc trưởng lúc này cũng không được tốt, nhếch miệng không nói một tiếng.

Một lát sau ông nhìn chằm chằm Mễ thị, dồn sức đập mạnh quải trượng trong tay, lạnh lùng nói, "Mễ thị ngươi mau nói rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Ầm. . . . . . . . Tiếng quải trượng đập xuống đất. Mễ thị bị dọa sợ hãi, chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống đất. "Tộc. . . . . . . . Tộc trưởng." Bà ta lắp bắp nói, "Ta . . . . . . . Ta không biết nha. Đây thật là đại phu ta mời từ Hồi Xuân Đường ở trên trấn về. Tộc trưởng ngươi phải tin tưởng ta. Ta cũng không biết đây là chuyện gì. . . . . . . ."

"Nhị thẩm ý của ngươi là đại phu này là kẻ lừa đảo, lừa gạt ngươi hay sao?" Diệp Cẩm vẫn luôn ở một bên xem diễn trò lúc này vờ như vô tình chọt một câu. Quay lại nhìn lão đầu giả làm đại phu kia.

"Khi nào mà ta nói . . . . . . . ." Mễ thị đang muốn phản bác, lão đầu đứng ở một bên đột nhiên vọt ra, giậm chân nói, "Ai là kẻ lừa đảo? Rõ ràng là ngươi tự tìm đến ta, yêu cầu ta giả trang làm đại phu!"

"Nga . . . . . . . ." Diệp Cẩm đột nhiên bừng tỉnh, một chữ "nga" cố ý kéo dài, sau đó nhìn về phía tộc trưởng ở phía trên không nói gì.

Mọi người ở đây nghe thấy lời đại phu nói xong, ở phía dưới ríu rít thì thầm.

"Chậc chậc, Mễ thị này đúng thật là có tâm tư, còn có thể nghĩ ra được biện pháp này?"

"Cũng không phải là muốn đòi bạc nhà Diệp Song Căn đó chứ. Nhà Song Căn gần đây không phải muốn xây phòng ở mới sao? Đoán chừng là nhìn thấy đỏ mắt rồi."

"Đâu chỉ là đỏ mắt nha, vừa ra khỏi miệng là mấy chục lượng bạc, nhà bình thường như chúng ta chỗ nào có thể bỏ ra được. Ta thấy căn bản là bà ta muốn một hơi ép khô nhà người ta."

Mà Mễ thị bị lời nói của lão đầu làm kinh sợ trở tay không kịp, một hồi lâu sau mới nói, ". . . . . . . . Ngươi nói bậy." Bà chỉ vào lão đầu, dứt khoát sống chết không thừa nhận, "Khi nào mà ta đi tìm ngươi giả làm đại phu, ngươi nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người. Ngươi chính là kẻ lừa đảo, đem ta lừa gạt xoay vòng vòng sau đó còn muốn quay lại cắn ngược ta một ngụm?"

Lão đầu cũng bị lời nói của bà chọc giận hoàn toàn, tức giận đến râu vểnh lên, "Rốt cuộc là ai cắn ngược lại ai hả, phụ nhân ngươi quả là không biết nói lý lẽ. Ban đầu là ngươi tìm ta kêu ta đóng vai đại phu, nói sau khi xong chuyện này sẽ cho ta hai lượng bạc. Một kẻ ăn mày không đủ ăn không đủ mặc giống như ta sao có thể mặc được như thế này đi lừa người?" Nói xong ông cầm cái nón trên đầu ném xuống đất, "Lão tử không làm nữa." Nói xong muốn đi ra ngoài.

"Ngươi đừng đi." Trong lòng Mễ thị vui vẻ tiếp theo túm lấy ông, "Còn nói ngươi không phải là kẻ lừa gạt à? Còn muốn chạy ư?" Một tay bà túm lấy quần áo lão đầu, một bên hô to, "Mọi người mau lại đây giúp đỡ, mau giúp bắt hắn đi, đừng để tên lừa đảo này chạy đi. Bà đã giao trước bạc cho ông ta, để ông chạy đi mất không phải nhà mình lỗ chết sao, dù thế nào cũng phải bắt tên ăn mày này nhổ tiền ra.

Vì thế trong nhà Diệp Song Toàn trong nháy mắt trở nên hỗn loạn.

Phòng ở vốn dĩ không lớn, Mễ thị túm lấy lão đầu, hai người túm lấy lẫn nhau hòa thành một khối, mọi người ở xung quanh muốn can ngăn cũng không được, ngay cả Diệp Song Toàn cũng chỉ có thể đứng nhìn lo lắng suông.

Mà hai người Lý thị và Diệp Cẩm đã sớm đứng lui qua một bên, xem một trận khôi hài này.

Trong chốc lát Mễ thị đạp lão đầu một cước, trong miệng lão đầu hùng hùng hổ hổ một lát sau nắm kéo tóc Mễ thị một phen, bà liền gào rú. Thật sự là đặc sắc nha.

Cuối cùng tộc trưởng ngồi chủ vị nhìn không nữa, lớn tiếng quát ngưng lại, "Tất cả đều ngừng cho ta."

Lúc này mội người mới yên lặng được một chút, chỉ thấy tộc trưởng tức giận đến nổi quải trượng đang cầm trong tay cũng run rẩy, râu vểnh lên, "Các ngươi xem các người có còn thể thống gì nữa không, thế mà lại vung tay đánh nhau."

Lúc này trên mặt Mễ thị bám đầy bụi bặm, y phục trên người lại càng rối tung không ra hình dạng gì, mười phần mười đều giống như phụ nhân điên, "Tộc trưởng, tên lừa đảo này muốn chạy. Ta chính là muốn ngăn chặn hắn lại. . . . . . . . . "

Tộc trưởng càm quải trượng đập ầm xuống mặt đất, "Ngươi im miệng cho ta." Mễ thị rụt cổ về phía sau, ngay lập tức liền dừng lại.

Tộc trưởng dẩu môi, đôi mắt đục ngầu oán hận nhìn chằm chằm Mễ thị vầ lão đầu cũng giống vậy áo mũ không chỉnh tề, "Các ngươi phản hết rồi, xem ta già rồi lừa gạt ta thật hay. Ông nắm tay lại che miệng ho khan hai tiếng, tiếp theo phân phó một tiểu tử trẻ tuổi đang đứng ở bên ngoài phòng ở, "Bảo Tuyền, hiện tại ngươi đi mời thầy thuốc trong thôn qua đây. Hôm nay ta muốn đem hết chuyện này làm cho rõ ràng, quang minh chính đại, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

Thiếu niên được gọi là Bảo Tuyền nghe xong ngay lập tức chạy ra ngoài đi mời đại phu.

Diệp Cẩm và Lý thị nhìn nhau, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.

Tộc trưởng tuy là cổ hủ thì có cổ hủ một chút nhưng chí ít không phải là lão hồ đồ, biết đi mời đại phu tới chẩn mạch cho Diêu thị xem rốt cuộc đúng là bệnh thật hay là giả bệnh. Sau đó ai đúng ai sai thì đợi đại phu chẩn mạch xong có kết quả ra liếc mắt liền hiểu ngay.

Lần này kế mẫu Diêu thị và Mễ thị đúng là tìm đường chết, nhìn xem thử kết cục bọn họ thế nào.

Trong khoảng thời gian chờ đại phu qua tới, trong nhà chính yên tĩnh đến kì lạ, chỉ có tộc trưởng thỉnh thoảng ho khan hai tiếng. Tộc lão hai bên đi theo trấn an tộc trưởng vài câu để ông chú ý cơ thể, không nên tức giận quá.

Bảo Tuyền đi mời đại phu cũng không tốn quá nhiều thời gian, đại khái khoảng thời gian một nén nhang hắn dẫn theo lão đại phu đầu đổ đầy mồ hôi chạy trở về.

Tộc trưởng đích thân đi theo lão đại phu vào trong xem bắt mạch Diêu thị.

Kỳ thật lúc Diêu thị nằm ở trên giường đã loáng thoáng nghe được tiếng tranh cãi ầm ĩ ở phía bên ngoài, từ trong đôi ba câu đã biết việc này không ổn nhưng lại không thể đi ra ngoài chỉ có thể lo lắng suông, bằng không chính là làm lộ tẩy hoàn toàn, vì thế chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Trên đường chạy qua đây đại phu đã nghe Bảo Tuyền kể sơ sơ qua sự tình. Ông vuốt mạch đập Diêu thị, một lát sau đứng lên nói với tộc trưởng, "Thục lão phu ngu dốt, mạch tượng của người bệnh thoạt nhìn cũng không có quá nhiều vấn đề gì, chẳng qua có chút tính nóng dồi dào, hẳn là không đến nỗi có tình trạng hôn mê bất tỉnh. Về phần này. . . . . . . . " Ông khó xử nhìn Diêu thị vẫn như cũ khép chặt mắt ở trên giường, không biết mở lời thế nào.

Đại phu nghe thấy lời nói của đại phu, vẻ mặt nhất thời trở nên xanh mét.

Ông nhìn Diêu thị nằm ở trên giường, sau đó dẫn đại phu quay lại nhà chính, "Thỉnh cầu đại phu đem những lời vừa nãy nói lại một lần nữa với mọi người."

Đại phu gật đầu, đem những lời vừa nãy lặp lại lần nữa.

Những người có mặt tại chỗ vừa nghe xong nháy mắt liền hiểu rõ, ý tứ này không phải là nói Diêu thị căn bản không bị bệnh sao? Vậy sự tình kia liền hiểu rõ rồi.

Nếu như Diêu thị không có bệnh, Mễ thị thân là tức phụ còn muốn lên trấn trên để thỉnh đại phu làm gì chứ? Căn bản là không cần thiết, nếu như voonsdix không cần mời đại phu, vậy tự nhiên cũng sẽ không bị lão đầu lừa gạt.

Sự thật rốt cuộc ra sao, nhất thanh nhị sở, chứng cớ đều bày sẵn ra trước mặt.

Một nhà Diệp Song Toàn lên trấn trên mời tên ăn mày về đóng giả làm đại phu nghĩ muốn lừa gạt bạc nhà Diệp Song Căn.

Tộc trưởng ngồi chủ vị một lần nữa sắc mặt xanh mét, nắm chặt tay nói, "Mễ thị, lần này người còn có cái gì để nói nữa không?" Ông đem quải trượng gõ một cái, "Còn dám làm ra chuyện này?"

Vẻ mặt Mễ thị tái mét, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống mặt đất, "Tộc trưởng ta. . . . . . . . ."

Tộc trưởng không kiên nhẫn xua xua tay, "Ngươi khỏi cần nói nữa, đi đến từ đường quỳ cho ta, Song Toàn ngươi cũng đi cùng, coi như là thay mẫu thân Diêu thị ngươi."

Diêu thị còn đang nằm ở trong phòng tuổi tác cũng xấp xỉ, tộc trưởng cũng không muốn trực tiếp phê bình ngay bây giờ để bà ta mất mặt. Thật ra cho dù trốn tránh ở bên trong không ra thì bà ta cũng đã mất thể diện rồi.

Tộc trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nói, "Về sau chuyện giữa hai nhà các ngươi cũng đừng đến tìm ta làm chủ nữa. Loại chuyện làm chủ giống như hôm nay ta không làm được. Đều về hết đi." Nói xong ông dùng quải trượng chống thoáng cái liền đi mất.

Tộc trưởng vừa đi, mọi người có mặt ở đây không lâu sau cũng tan đi hết, chỉ còn lại Diệp Song Toàn và Mễ thị cùng với Diêu thị vẫn như cũ làm rùa rụt cổ nằm ở trong phòng.

Đợi mọi người vừa đi, Mễ thị phát hỏa với Diệp Song Toàn, " Diệp Song Toàn, vừa nãy ngươi làm cái gì hả, thấy tên ăn mày kia đánh ta cũng không biết giúp ta một phen. Nếu như ngươi bằng lòng chịu giúp, chúng ta đã sớm bắt được ông ta rồi, nào có chuyện phía sau."

"Bản thân ngươi tự làm sai còn không biết ăn năn hối cải, trái ngược lại còn oán trách ta." Diệp Song Toàn nhìn thấy Mễ thị phát hỏa trong lòng buồn bực, "Ngay từ đầu ta đã nói ngươi biện pháp này không thực hiện được, chính mình dù cơm không đủ no bạc không đủ dùng thế nào cũng không nên mưu tính bạc của nhà đại ca."

Mễ thị nhìn bộ dạng hắn chỉ tiếc không rèn được sắt thành thép, "Đó chỉ là mấy phân tiền sao? Kia chính là mấy chục lượng bạc, hơn nữa cũng không phải là một mình ta mưu tính bạc nhà đại ca, nương ngươi cũng có phần." Muốn mưu tính bạc nhà đại ca cũng không chỉ một mình bà.

Diệp Song Toàn nghe Mễ thị nói thế này cũng phát hỏa, chỉ vào Mễ thị," Ngươi cái phụ nhân này thật đúng là. . . . . . . . Ngươi cũng đừng quên chủ ý này lúc trước là ai nghĩ ra trước. Ngươi không nói với nương, bà có thể làm sao?"

Nghe Diệp Song Toàn nói thế này, trái ngược lại Mễ thị không thể không nghĩ tới tên đầu sỏ, "Diêu Thúy Hoa."

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.